Xin Chào, Em Gái!

Chương 2: Fan cuồng



– Nè, em gái!

Đang đi trên cầu thang, nó bị chặn lại bởi một đám nữ sinh, trông có vẻ từ lớp 10 đến lớp 12 đều đủ cả. Người cất tiếng nói, theo bảng tên ghi trên áo, tên là Yến Vy, lớp 12a7. Ồ, cùng lớp với anh Duy sao?

– Chị tìm em ạ? – nó mỉm cười lịch sự

– Nghe nói em là em gái của Anh Duy phải không?

– Vâng. Có chuyện gì không chị?

– Chị cần một ít thông tin về Duy. Chẳng hạn như sinh nhật, tên ở nhà, địa chỉ nhà, thời khóa biểu, số điện thoại, nick facebook, địa chỉ mail, sở thích, sở đoản, tài năng, hay làm gì lúc rảnh, idol, thói quen đặc trưng, bạn thân, người yêu cũ…

– Chị là fan cuồng anh Duy đấy à?

– Việc đó nhóc không cần quan tâm. Chị cần thông tin, nói đi.

Thấy Như chỉ im lặng, khóe môi nhếch lên, mắt hướng sang chỗ khác, Vy liền tức sôi máu. Cô chau mày, hỏi thẳng:

– Nhóc muốn bao nhiêu?

– Chị nghĩ bao nhiêu?

-… 500k cho một tin.

– Chưa đủ. – nó trả lời ngay, không suy nghĩ.

Vy há hốc mồm. Cô vốn không nghĩ con bé này ăn nói trống không với mình, lại càng không nghĩ số tiền cô đưa ra là rẻ. Nếu cung cấp đủ thông tin cô cần, có khi con bé thu được gần cả chục triệu ấy chứ! Là vì thông tin quá quan trọng hay vì con bé này khinh thường cô?

Đối với Như, việc nó được hỏi về thông tin của anh Duy xảy ra khá thường xuyên. Nhưng cái vẻ cao ngạo, hống hách này nó chưa thấy bao giờ. Ít ra phải dỗ ngọt nó một tí chứ. Nó vốn không phải vật sở hữu của Vy, bảo cần thì nói, không cần thì vứt à?

– Chị, sáng nay em thấy nó thân với anh Huỳnh An nữa.

Một cô bé lớp 10 quay sang thông báo với Vy. Mặt Vy tối lại trong chốc lát, quay sang nói với Như bằng giọng lạnh lùng:

– Nhóc muốn bao nhiêu? Nói mau!

-…

– Nhóc, đừng nghĩ nhóc là em Duy thì nhóc muốn làm gì cũng được.

-… – Nó im lặng, nhìn Vy với ánh mắt giễu cợt

– Chị khuyên nhóc, từ này tránh xa An với Duy ra. Chị không biết nhóc có phải em Duy thật hay không, nhưng ở trường, tốt nhất đừng tỏ ra thân thiết quá. Tốt nhất là đừng đến gần. Ngứa mắt lắm, hiểu không?

-… – Lại tiếp tục im lặng, khóe môi hơi cong lên

– Đm, mày dám không trả lời? Mày khinh tao đấy à? – Vy gầm lên, hai tai đỏ ửng

Như nhìn thẳng vào mắt Vy, đôi mắt trong veo ánh lên tia cười nhạo. Vy tức đến cứng hết cả người. Cô bước lên một bước, giơ cao cánh tay đang định giáng xuống cho nó một bạt tai thì bỗng khựng lại, một bóng hình từ xa lao nhanh tới đã giữ chặt tay cô.

– Ố ồ, xem ai đây này! – An một tay giữ Vy, một tay nâng chiếc cằm bé nhỏ của cô lên.

– Trần Yến Vy, cậu đến tháng à, sao khó ở thế? – Duy không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Như, giơ tay khoác vai kéo nó vào lòng.

Vy im lặng, cúi mặt. Duy gọi cả họ tên cô như vậy, hẳn là đang giận lắm. Cả cổ tay cô bị An bóp chặt cũng tím tái cả đi, dần mất cảm giác.

– Các cậu đang chơi trò gì mà vui thế? – An cười tươi, nhìn từng người trong đám nữ sinh để tìm câu trả lời, cả người toát ra mùi sát khí.

– Anh An, anh Duy, con bé này hỗn lắm. Nó dám bơ chị Vy, tụi em đang định cho nó một bài học đấy. Các anh không cần bận tâm tới nó, một mình em cũng sẽ khiến nó tan tành được!- một cô bé lớp 10 thấy An cười, liền không suy nghĩ mà kể hết.

Nghe vậy, Duy nhướn mày, An bật cười khe khẽ. Đám nữ sinh im lặng, cúi mặt xuống đất, thầm cầu nguyện cho cô bé vừa phát biểu. Ngay cả khi cúi đầu tưởng niệm trong lúc chào cờ, mọi người cũng không chân thành như lúc này.

– Lâm Tố Uyên 10a5? Em quả là có khí phách đấy! – An thả tay Vy ra, tiến đến chỗ Uyên đang cười toe toét – Nhưng cô bé à, em khí phách sai người rồi. Tốt nhất, đừng đụng vào người của anh.

Nói rồi cậu bẻ ngược tay Uyên ra sau, chân đạp vào sau đầu gối khiến cô bé khuỵu xuống. Uyên la lên, đôi mắt ngấn nước vì đau.

– Oh my crazy fans, what can I do now? I really really really really love you ~

Duy cất lời. Một chữ “really” là một lần cổ tay của Uyên bị bẻ ngược ra đằng sau. Các học sinh tập trung xung quanh xem, thấy vậy không khỏi xót xa cho Uyên. Có lẽ sau kì này, không ai dám đụng đến Như nữa rồi. Hậu quả thảm khốc như vậy mà.

Như bước đến sau lưng Duy, kéo nhẹ vạt áo sơ mi của cậu. Duy quay đầu thấy vậy liền buông Uyên ra, đẩy nhẹ vai Như ra hiệu bảo nó về lớp. An nhìn nó, cười dịu dàng, phẩy tay kêu nó đi nhanh nhanh. Nó gật đầu, thẳng tiến bước đi.

Đúng lúc ba hồi trống vang lên. An đến gần khoác vai Duy quay đi, không quên để lại một câu cảnh cáo:

– Lần cuối!

Mọi người ngay lập tức chạy đến xem tình hình của Uyên và Vy. Vy xoa cổ tay, lau giọt nước mắt còn đọng trên mắt. Uyên không khá hơn, bật khóc hu hu, tay đau đến mức không động đậy được, đầu gối lúc nãy đập xuống đất cũng rơm rớm máu.

– Mẹ kiếp! Tao sẽ không để yên cho nó đâu. Con Vy này không thể bị lép vế trước một con nhóc vắt mũi chưa sạch như vậy. Tao chắc chắn sẽ trả mối thù này!

Vy bực tức, hét to lên. Một vài người tới an ủi, số còn lại cũng mau chóng bỏ về lớp. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến họ.

Đám nữ sinh dìu nhau đứng dậy, mặt mày nhăn nhó, đang chuẩn bị chửi vài câu thì gặp ngay thầy giám thị đi đến. Cả đám thi nhau chạy, bán sống bán chết, rồi cuối cùng lại cùng nhau uống trà ở phòng giám thị. Hẳn không ai biết rằng, ngay khi vừa rời đi, điện thoại của Duy thông báo đã gửi xong một tin nhắn.

“- Hành lang khối 10, Trần Yến Vy 12a7, Lâm Tố Uyên, Nguyễn Thị Xen 10a5, Trần Ngọc Mai Anh 11a1, Lê Phương Thảo 12a3, Nguyễn Ngọc Thảo 11a4, Lý Lan 11a2, Lê Thảo Vy, Hoàng Lý Minh Tâm 12a6 tụ tập trốn tiết.”

– Nhớ vote cho tớ nhé các cậu ♡♡♡ love all ~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.