Editor: Gà
Ai cũng không ngờ Tiểu Đậu Nha là họ hàng của Khương Hiểu. Khương Hiểu đã sớm không còn là trợ lý quèn của năm đó, bây giờ là cô người quản lý đứng đầu của điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ, ai cũng không thể xem thường cô.
Hạ Lam nhìn không khí quỷ dị, xoa dịu: “Khương Hiểu, mới vừa rồi chị Lương còn chuẩn bị cho người tìm người nhà của em bé đẹp trai này đấy, không ngờ là cô.”
Vẻ mặt Lương Nguyệt không còn nhạt nhòa như vừa nãy, khóe môi khẽ động: “Trẻ con nghịch ngợm, không có chuyện gì đâu.”
Khương Hiểu liếm môi, nhẹ giọng hỏi Tiểu Đậu Nha: “Sao con đụng đổ cà phê vậy?”
Tiểu Đậu Nha nức nở vài cái: “Chị kia làm rớt đồ, con muốn giúp chị, lúc bỏ thứ đó vào thì không cẩn thận đụng phải cà phê. Con không cố ý mà.”
Trong lòng Khương Hiểu đau xót, vỗ vai cậu: “Không sao, không sao cả. Con nhìn kìa cô Lương không giận Tiểu Đậu Nha đâu.”
Tiểu Đậu Nha tủi thân: “Con muốn gọi điện thoại cho ba, con muốn ba —— “
Khương Hiểu khẽ mỉm cười: “Được, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho ba. Mộ Mộ, mặc dù con không cẩn thận, nhưng vẫn làm sai rồi. Con hiểu chứ?”
Tiểu Đậu Nha chuyển ánh mắt: “Con hiểu ạ.”
“Vậy con phải làm sao?”
“Phải nói xin lỗi!” Cậu trả lời giòn giã, nói xong lại nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, vừa nãy con đã xin lỗi rồi.”
Khương Hiểu sờ đầu cậu, tràn đầy trìu mến. “Mộ Mộ giỏi quá!”
Người ở đây nghe xong đều hiểu rõ đâu đuôi. Trợ lý kia lúng túng không thôi: “Là lỗi của tôi, tôi không cất giày cẩn thận.”
Tiểu Đậu Nha nhút nhát nhìn Lương Nguyệt, ánh mắt hơi ướt, rất nhanh cậu lại quay đầu lại.
Khóe môi Lương Nguyệt nhẹ nhàng nâng lên, quan sát Tiểu Đậu Nha: “Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của đứa bé này rất tốt. Được rồi, dọn dẹp đi. Chúng ta cũng cần phải trở về. Khương Hiểu, chuyện đôi giày, đừng để trong lòng.”
Khương Hiểu nhếch môi: “Được, cô Lương.”
Nói thì nói thế, nên bồi thường thì cô sẽ bồi thường, dù sao khoản này cứ tìm cha của mầm đậu đòi là được.
Sau khi Lương Nguyệt rời đi, Hạ Lam ở lại nói với cô vài câu.
“Chỉ là hiểu lầm thôi, đừng để trong lòng.” Hạ Lam an ủi nói.
“Chị Lam, cám ơn chị.”
“Cám ơn tôi gì chứ? Tôi cũng không làm gì cả.” Hạ Lam nhìn cô, cảm khái nói: “Bọn họ nói cô lớn lên giống tôi, thật ra thì bây giờ nhìn kỹ, thật sự khá giống.”
Khương Hiểu cười yếu ớt: “Quả thật có hơi giống, nhưng vóc người của em không đẹp như chị Lam.”
Hạ Lam cười: “Quản lý Khương thật biết ăn nói. Tôi phải đi rồi, vội lên máy bay, buổi tối phải đến Tây Bắc.”
Khương Hiểu hiểu rõ, Hạ Lam nhận lời mời đóng phim của đạo diễn nổi tiếng ở Hongkong, dự định sẽ quay trong tháng này. “Chị Lam, chúc chị quay phim thuận lợi.”
“Cảm ơn!” Hạ Lam giơ tay lên sờ đầu Tiểu Đậu Nha: “Cậu bé đẹp trai, sau này có cơ hội thì đi đóng phim nhé.”
Tiểu Đậu Nha nháy mắt: “Vâng, chị, con sẽ thương lượng với ba con.”
Trong lúc nhất thời Hạ Lam kinh ngạc, một minh tinh điện ảnh như cô vậy, được một đứa trẻ đáng yêu gọi là chị, lòng cô cũng mềm hơn. Ngay sau đó cười vui vẻ vài tiếng: “Đứa nhóc này thật lanh lợi. Lần sau chị sẽ mua quà cho bé. Bái bai!”
Tiểu Đậu Nha làm ra một nụ hôn gió: “Chị ơi, bái bai nha. Trên đường nhớ chú ý an toàn nha!”
Khương Hiểu: “…”
Buổi tối, Khương Hiểu dẫn Tiểu Đậu Nha đi ăn vặt, vì đền bù cho việc hôm nay cậu bị tổn thương. Khương Hiểu hận không thể mang hết toàn bộ bàn đồ ăn cậu thích về nhà, đáng tiếc cô không có nhiều sức như vậy.
“Nếu ba con ở đây thì tốt rồi.”
“Không được không được, con muốn trải qua thế giới hai người với mẹ.”
Khương Hiểu: “… Con biết thế giới hai người là gì không hả?”
Tiểu Đậu Nha lầm bầm: “Ba đã nói ba muốn trải qua thế giới hai người với mẹ, không dẫn con theo! Ba còn lén hôn mẹ. Con thấy hết đấy.”
Khương Hiểu câm lặng.
Trên đường có đủ các món ăn vặt, khoai tây chiến, mực nướng, cá viên chiên… rực rỡ sắc màu, mùi thơm bốn phía.
Cậu nhóc ăn đến nỗi bụng phình ra, cuối cùng không nhúc nhích nổi, năn nỉ Khương Hiểu ẵm cậu.
Sao Khương Hiểu ôm cậu nổi, không thể làm gì khác hơn đưa ra điều kiện. “Con đi mười phút, mẹ ẵm một phút.”
Cậu bé lắc đầu, kiên trì: “Đi năm phút, ẵm một phút.”
Khương Hiểu trừng mắt, thỏa hiệp: “Đi tám phút, ẵm một phút.”
Hai mẹ con nhìn nhau, cuối cùng Tiểu Đậu Nha đồng ý. Cậu hơi nhún vai: “Được rồi. Nếu ba ở đây thì tốt rồi, ba là đại lực sĩ, mẹ mập hơn con, ba còn có thể ẵm được.”
Khương Hiểu: “… Chu Tư Mộ thằng nhóc thối này.”
Tiểu Đậu Nha ôm cô: “Mẹ tốt nhất.”
Hết lần này đến lần khác Khương Hiểu bị dáng vẻ này của cậu thuyết phục. Cứ như vậy nửa đi nửa bế, hai mẹ con mới trở lại khách sạn.
Khương Hiểu giúp cậu tắm, bình thường đều do Chu Tu Lâm tắm cho cậu nhóc, lúc này đang tắm, tay nhỏ của cậu còn che bộ phận quan trọng của mình.
Khương Hiểu dở khóc dở cười, nghĩ thầm, con được sinh ra từ trong bụng mẹ, có chỗ nào mà mẹ chưa nhìn thấy hả.
Chu Tư Mộ híp mắt: “Mẹ, chim nhỏ của con không thể cho mẹ xem, bởi vì mẹ là con gái.”
Khương Hiểu: “…” Cô đang bôi sữa tắm cho cậu.
Chu Tư Mộ bỗng hứng lên hát: “Tôi là một con rồng xanh nhỏ, rồng xanh nhỏ, tôi có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, không nói cho bạn nghe đâu, không nói cho bạn đâu nhé!”
Khương Hiểu vỗ cái mông núc ních của cậu: “Thần âm nhạc à, mình rửa sạch xà phòng thôi.”
Cuối cùng cũng tắm xong, Khương Hiểu bế cậu lên giường, mặc áo ngủ cho cậu. Lại lấy điện thoại cho cậu, mở tin nhắn cho cậu, để cậu đi quấy rối ba mình đi.
Tối nay Chu Tu Lâm có bữa tiệc, anh uống nhiều rượu, sắc mặt hơi hồng.
Mỗi người trên bàn, đều có người đẹp làm bạn, chỉ có anh cô độc một mình.
Vệ Dương của Đông Đô nói: “Vũ Đồng, cô còn không kính Chu tổng một ly. 《 Lệ Phi truyện 》 do Chu tổng đầu tư đấy.”
Trâu Vũ Đồng là nghệ sĩ của Đông Đô, năm ngoái dựa vào vai nữ hai của một bộ cổ trang mà nổi tiếng. Dáng vẻ cô ta thanh xuân, ngũ quan tinh xảo, lộ ra hương vị học sinh. “Chu tổng, em rất thích 《 Lệ Phi truyện 》, ly này em mời anh.”
Sắc mặt Chu Tu Lâm nhạt nhẽo, bưng ly rượu lên: “Trâu tiểu thư, khách khí.” Anh uống một hơi cạn sạch.
Mấy ông chủ đang thảo luận bộ phim sẽ quay kế tiếp, nửa năm sau dự tính đầu tư vào một bộ huyền huyễn. Chu Tu Lâm cảm thấy cũng không tệ lắm, cũng suy tính sẽ tham dự đầu tư.
Trâu Vũ Đồng âm thầm quan sát Chu Tu Lâm, cô ta sớm nghe nói, từ trước đến nay vị Chu tổng này không gần nữ sắc, không biết lý do cụ thể là gì. Cô ta đứng dậy nâng chai rượu: “Chu tổng, em rót đầy cho anh.” Cơ thể cô ta từng chút từng chút đến gần anh, rót rượu thì Trâu Vũ Đồng hơi khom người, tóc dài phả vào bờ vai anh.
Chu Tu Lâm hơi nhíu mày: “Trâu tiểu thư, không cần.” Nếu nói lúc đầu là khách khí, hiện giờ giọng điệu của anh đã lạnh đi vài phần.
Trâu Vũ Đồng dịu dàng cười một tiếng, mỉm cười lắc tay, rượu vẩy ra ngoài một ít, lập tức cũng vẩy vào áo sơ mi của Chu Tu Lâm.
“Chu tổng ——” Vẻ mặt Trâu Vũ Đồng căng thẳng, áy náy nhìn anh, dáng vẻ điềm đạm đáng thương làm người ta không đành lòng.
Chu Tu Lâm đứng dậy, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ lạnh lùng: “Tôi vào toilet rửa tay.”
Một tay Vệ Dương đặt lên eo mỹ nhân bên cạnh, lại nhìn Trâu Vũ Đồng: “Vũ Đồng, dục tốc bất đạt.”
Mọi người nở nụ cười.
Vẻ mặt Trâu Vũ Đồng vô tội: “Chu tổng sẽ không tức giận chứ.”
“Một cái áo thôi mà.”
Trâu Vũ Đồng đứng lên: “Em đi xem một chút vậy.”
Chu Tu Lâm xử lý xong quần áo của mình, quần và áo sơ mi hơi ướt. Anh ra khỏi phòng đi đến hành lang rồi thở ra một hơi.
Trâu Vũ Đồng hỏi nhân viên phục vụ mới tìm được Chu Tu Lâm, cô ta giẫm giày cao gót, nhẹ nhàng đi đến. “Chu tổng, vừa rồi rất xin lỗi.”
Chu Tu Lâm chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt: “Trâu tiểu thư, cô vẫn còn đặt tâm tư lên người tôi.”
Trâu Vũ Đồng không ngờ anh thẳng thắn như vậy, khóe môi co rút. “Chu tổng, có thể anh hiểu lầm điều gì rồi.”
Chu Tu Lâm lạnh lùng nói: “Cái này dùng trên người Vệ tổng các cô thì có thể đấy.”
Trâu Vũ Đồng loạng choạng, cong môi cười nhìn anh. Dáng vẻ này của hai người ở bên ngoài nhìn vào như một đôi tình nhân đang thì thầm. “Chu tổng, em chỉ đánh cuộc với Vệ tổng, nếu ở cùng với anh, Vệ tổng sẽ cho em một vai nữ chính, xem ra vai nữ chính này của em bị ngâm nước rồi.”
Trên mặt Chu Tu Lâm chẳng thể hiện vẻ gì, đối với phái nữ từ trước đến nay anh luôn có phong độ, nhưng đối với phái nữ có mưu đồ bất chính với anh, vậy thì đừng hòng bàn chuyện khác.
Anh rời tiệc sớm một chút, về đến nhà thì nhận được video của Tiểu Đậu Nha.
Con trai đang cầm điện thoại di động, gương mặt to chiếm hết màn hình. “Ba ơi —— “
Chu Tu Lâm hỏi: “Mẹ đâu?”
Chu Tư Mộ nói: “Mẹ đang tắm.”
Chu Tu Lâm: Hôm nay làm gì rồi?
Chu Tư Mộ kể ra hết, nhấn mạnh những điểm quan trọng, Khương Hiểu dẫn cậu đi ăn cái này một ít cái kia một ít, cậu lại nhấn mạnh ba lần, ăn rất ngon. Âm thầm tăng thêm một câu, ba ơi, lần sau ba cũng đến chơi đi.
Chu Tu Lâm gật đầu, nghĩ thầm, con trai vẫn chưa quên mất anh. Ai ngờ, Chu Tư Mộ tặng kèm một câu, nếu thế, con lại có thể ăn thêm một lần nữa rồi.
Chu Tu Lâm xoa mi tâm: “Lúc mẹ bận việc con phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.”
Chu Tư Mộ: Con rất nghe lời. Nói xong, cậu nhớ lại chuyện đôi giày ngày hôm nay, tỏ vẻ tủi thân.
Chu Tu Lâm đương nhiên nhìn ra, dụ dỗ một chút, Chu Tư Mộ kể hết toàn bộ.
Chu Tư Mộ khịt mũi: Ba, hình như giày rất đắt. Mẹ con không có nhiều tiền vậy đâu.
Chu Tu Lâm nhíu mi, vậy làm sao bây giờ?
Chu Tư Mộ: Ba vậy thì ba đưa tiền đi. Mẹ con rất nghèo.
Có lúc Chu Tu Lâm thật không biết nên tiếp lời của Tiểu Đậu Nha thế nào. Rốt cuộc bà xã của anh đã làm gì khiến Tiểu Đậu Nha cảm thấy cô rất nghèo.
Khương Hiểu vừa tắm xong, cô vừa lau tóc, vừa đi đến mép giường. “Mộ Mộ, có thể uống sữa tươi rồi.”
Tiểu Đậu Nha nhìn về phía ống kính nói: “Ba ơi, con phải đi uống sữa tươi rồi.”
Khương Hiểu cầm lấy điện thoại di động: “Ông Chu, anh về nhà sớm vậy à? Không có lịch trình gì sao?”
Chu Tu Lâm nhíu mày: “Có người hẹn anh, nhưng anh không đi.”
Khương Hiểu cười khanh khách không ngừng.
Chu Tu Lâm hỏi: “Chuyện đôi giày là thế nào?”
Nụ cười Khương Hiểu ảm đạm: “Mộ Mộ không cẩn thận thôi, cô Lương nói không cần em bồi thường, nhưng em vẫn nên, chuyển tiền cho bà ấy thôi.”
Biểu cảm trên mặt cô, Chu Tu Lâm nhìn thấy rõ, anh im lặng một lát: “Giày hiệu gì? Trở về anh sẽ cho người mua một đôi.”
Khương Hiểu lắc đầu: “Chúng ta mua không giống nhau đâu. Vẫn nên đưa tiền đi. Đôi giày này đã bị hỏng rồi. Cứ đưa cho bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ không nhận. Trở về em sẽ bảo trợ lý chuyển vào tài khoản của bà ấy. Em không muốn thiếu bà ấy.” Thiếu ai cũng được, cô chỉ không muốn thiếu bà ấy.
Chu Tu Lâm thấy cô kiên trì như vậy, do dự nói: “Sao thế?”
Khương Hiểu thở dài một hơi: “Khi còn bé em cũng phạm lỗi, khi đó rất sợ. Em hiểu cảm giác bất lực đó. Hôm nay em không có ở đây, Tiểu Đậu Nha đã chịu tủi thân như thế, em khó chịu.”
Chu Tu Lâm nhíu mày: “Chuyện giày để anh xử lý.”
Khương Hiểu thở ra một hơi: “Đừng. Em tự làm. Anh ra mặt sẽ không ổn.”
Chu Tu Lâm cười nói: “Ngày mai trở về đi.”
Khương Hiểu hừ một tiếng: “Không! Em muốn trải qua thế giới hai người với Tiểu Đậu Nha.” Cô dừng lại: “Ông Chu, anh sẽ không đột nhiên chạy đến đây chứ?”
Lần này Chu Tu Lâm thật sự không có thời gian, sáng ngày mai tất cả đều là họp hành. “Bà Chu, lần này khiến em thất vọng rồi.”
Chu Tư Mộ uống sữa tươi xong: “Bé cưng Chu buồn ngủ. Mẹ, cúp điện thoại đi. Ba, ngủ ngon nha.”
Chu Tu Lâm lắc đầu: “Sinh con trai là để giành em với anh mà.”
Khương Hiểu buồn cười: “Ông Chu, ngủ ngon nhé. Chờ em trở về sẽ ngủ với anh.” Nói xong, cô cảm thấy có chỗ không đúng.
Chu Tu Lâm vui sướng: “Bà Chu, là em nói đấy.”
Chu Tư Mộ hào hứng hát lên: “Tối nay con có thể ngủ với mẹ! Ba không có ở đây thật tốt quá!”
Chu Tu Lâm nghĩ, không sao cả, chờ cậu trở về, rồi từ từ trả lại hết. Chẳng qua là tại sao lần này Khương Hiểu kiên trì như vậy? Lương Nguyệt sẽ không để ý một đôi giày. Anh giơ tay lên vuốt trán, một ý nghĩ chợt dâng lên trong đầu anh. Nhưng không đúng, tuổi Lương Nguyệt không hợp. Anh ngồi trên ghế sa lon thật lâu, trong thoáng chốc, đột nhiên nghĩ đến gì đó. Anh lập tức cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc cho Tưởng Cần. “Tra tư liệu về Lương Nguyệt, tất cả. Làm nhanh cho tôi!”
Tuy nhiên ngày thứ hai, Chu Tu Lâm không ngờ, mình được lên tin tức giải trí.
【Bạn gái của Chu Tu Lâm lộ ra ánh sáng, yêu đương với gương mặt mới Trâu Vũ Đồng. 】
Những loại nghệ sĩ vì muốn lộ ra ánh sáng này, quả thật không chừa thủ đoạn nào.
Tưởng Cần lật tin tức, trong hình, vẻ mặt Chu Tu Lâm rõ ràng. Trâu Vũ Đồng chỉ chụp được một bên mặt, nhưng cũng có thể khiến người ta nhận ra.
Tưởng Cần nhìn Chu Tu Lâm một chút: “Chu tổng thoạt nhìn anh có vẻ rất vui, trò chuyện với Trâu tiểu thư rất vui nhỉ.”
Chu Tu Lâm lạnh lùng quét mắt nhìn anh: “Bảo bộ phận quan hệ công chúng xử lý đi. Nói với Tina, giết gà dọa khỉ.” Sau này anh không muốn lại bị buộc vào mấy cái tin vớ vẩn này nữa.
Tưởng Cần gật đầu: “Chu tổng sức quyến rũ của anh vẫn thế. Tuy nhiên, cũng đã ba năm, anh và phu nhân chuẩn bị khi nào sẽ công khai vậy?”
Chu Tu Lâm cân nhắc: “Năm nay.”