Tần Tử Sâm theo chân Lục Hiểu Lam ra phía vườn sau, còn chưa nhìn rõ phong cảnh xung quanh thì…
“Hự…”
Lục Hiểu Lam dùng hết sức đấm một phát vào bụng Tần Tử Sâm.
Thật ra cô rất muốn đấm vào mặt anh ta, càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Nhưng dù sao ba mẹ người ta cũng còn ở đây, để lại dấu vết thì không hay lắm.
Đấm vào bụng vừa hay không để lại vết tích.
Lục Hiểu Lam hạ nắm đấm nhỏ xuống, còn chu miệng nhỏ ra thổi thổi.
“Tôi nói anh đừng nhắc đến, anh thì hay rồi… khua chiêng đánh trống đến nhà hỏi cưới tôi…”
Tần Tử Sâm đang định nổi điên lên thì bỗng nhiên nhìn thấy đôi môi anh đào của Lục Hiểu Lam chu chu ra, đột nhiên cơn giận cũng xẹp xuống.
“Em dám ra tay đánh chồng sắp cưới?”
Không ngờ cô gái nhỏ lại giơ chân đá thêm một phát nữa, lần này mục tiêu là chân anh. Tần Tử Sâm không phòng bị, lảo đảo ngã ngồi xuống nền đá.
“Thần kinh à, ai cưới anh”
Tần Tử Sâm đứng lên phủi tay áo, giọng điệu bắt đầu lạnh lẽo.
“Không cưới cũng được thôi, ngày mai tôi công bố video lên mạng là được… dù sao thì thân hình em cũng đẹp như vậy…”
Lục Hiểu Lam nheo mắt.
“Khốn kiếp”
Tần Tử Sâm đứng còn chưa vững thì cô tiếp tục lao đến, huýt vai khiến anh lại ngã nhào xuống.
Lục Hiểu Lam thuần thục ngồi đè trên người anh, bàn tay nhỏ luồn lách mò luôn vào trong túi quần anh.
Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại, cô đắc ý bấm vài cái bẻ khóa mật khẩu rồi ấn xóa hết tất cả.
Tần Tử Sâm bị đè cũng không phản kháng, thấy hành động của cô thậm chí còn cười cợt.
“Xóa cũng vô ích… tôi còn file gốc.”
Bầu không khí bỗng im lặng, khoảng chừng ba giây sau.
Tủm…
Lục Hiểu Lam quăng luôn điện thoại của Tần Tử Sâm xuống ao cá. Không chỉ vậy, cô còn biểu môi giọng điệu ghét bỏ.
“Phiền phức”
Lục Hiểu Lam đang định đứng lên thì bỗng nhiên đứng hình.
“Ơ…”
Ba người đáng lý ra đang uống trà, trò chuyện không biết từ lúc nào lại xuất hiện ở đây.
Chết tiệt, bị bắt quả tang tại trận rồi!
Tần Tử Sâm thấy rõ tình hình thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lục Bỉnh Quý đẩy gọng kính, giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành.
“Cháu làm cái gì đấy, sao lại giở trò đè đầu cưỡi cổ người ta rồi?”
Lục Hiểu Lam gãi đầu cười hì hì, lật đật đứng dậy, còn tốt bụng giơ tay kéo Tần Tử Sâm lên.
“Anh ấy bị ngã thôi, ngã thôi… cháu kéo anh ấy lên… nên cũng ngã theo…”
Lục Bỉnh Quý lắc đầu, định trách mắng tiếp thì Tần Lãng vội vàng ngăn lại.
“Ông cụ Lục đừng trách con bé, chúng nó chỉ đùa giỡn với nhau thôi…”
Diệp Hồng cũng vội tiếp lời.
“Đúng đó, xem ra tình cảm của hai đứa rất tốt”
Bà nói rồi nhìn dáng vẻ của con trai mình, che miệng cười khúc khích.
Giỏi lắm con gái, dám đè nó… con là người đầu tiên.
***
Bầu không khí bỗng chốc được xoa dịu.
Từ cảnh Lục Hiểu Lam đè Tần Tử Sâm xuống thành cảnh hai đứa trẻ yêu thương nhau… anh ngã em nâng…
Trò chuyện được một lúc già trẻ nối đuôi nhau đi vào trong.
Tần Tử Sâm và Lục Hiểu Lam đi sau cùng, có người lớn làm chỗ dựa, anh được nước lấn tới đưa tay ra tự nhiên ôm eo cô.
Mắt thấy khoảng cách với ông ngoại đã xa, Lục Hiểu Lam xoay người định đấm anh.
Nhưng Tần Tử Sâm đã có chuẩn bị, anh nghiêng người né tránh.
Lục Hiểu Lam đột nhiên cười híp mắt.
TỦM…
Hừ, nặng thế không biết!
Tiếng vật nặng rơi xuống nước vang lên.
Lục Bỉnh Quý nghe tiếng động mạnh, quay đầu lại thì thấy cháu gái ông đang hối hả kêu cứu, nhưng trên mặt hoàn toàn không có một chút lo lắng nào.
“Bác Từ… cứu mạng”
“Có ai không…”
Từ Chánh chạy đến nơi thì Tần Tử Sâm cũng đã leo lên bờ.
Nhưng Lục Hiểu Lam vẫn nhìn về phía ông nói với giọng sục sùi.
“Bác Từ… cứu… cứu”
Từ Chánh ngờ nghệch, chẳng phải người đã ở trên bờ rồi sao?
“Tiểu thư, cậu Tần không sao rồi”
“Không phải… cá… cá của ông ngoại có sao không ạ”
Bác từ “…”
Ông cụ Lục “…”
Tần lão gia “…”
Tần phu nhân “…”
Tần Tử Sâm tức giận đến nghiến răng.
“Lục Hiểu Lam”
Lục Hiểu Lam giả vờ không hiểu, nhẹ giọng hỏi.
“Sao thế, chẳng phải anh nhảy xuống tìm điện thoại sao, có tìm thấy không?”
Tần Tử Sâm cố gắng nén lửa giận, nhưng giọng vẫn lạnh lùng.
“Không tìm thấy”
Lục Hiểu Lam hết sức hiểu chuyện.
“Được rồi, điện thoại anh làm rơi ở chổ tôi, để tôi đền cho anh cái khác nhé”
Tần Tử Sâm cười khẽ.
“Không cần đâu, sắp thành người một nhà rồi, Tần gia cũng có phần của em… chút tiền đó có là gì?”
Lục Hiểu Lam, không đánh được em thì tôi làm cho em ghê tởm.
Lục Hiểu Lam cảm thấy da gà đang dần dần nổi lên.
Mẹ nó! tên này máu M à, đánh hắn thành ra như vậy mà vẫn muốn cưới cô!!!
Tần Tử Sâm theo chân Lục Hiểu Lam ra phía vườn sau, còn chưa nhìn rõ phong cảnh xung quanh thì…
“Hự…”
Lục Hiểu Lam dùng hết sức đấm một phát vào bụng Tần Tử Sâm.
Thật ra cô rất muốn đấm vào mặt anh ta, càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Nhưng dù sao ba mẹ người ta cũng còn ở đây, để lại dấu vết thì không hay lắm.
Đấm vào bụng vừa hay không để lại vết tích.
Lục Hiểu Lam hạ nắm đấm nhỏ xuống, còn chu miệng nhỏ ra thổi thổi.
“Tôi nói anh đừng nhắc đến, anh thì hay rồi… khua chiêng đánh trống đến nhà hỏi cưới tôi…”
Tần Tử Sâm đang định nổi điên lên thì bỗng nhiên nhìn thấy đôi môi anh đào của Lục Hiểu Lam chu chu ra, đột nhiên cơn giận cũng xẹp xuống.
“Em dám ra tay đánh chồng sắp cưới?”
Không ngờ cô gái nhỏ lại giơ chân đá thêm một phát nữa, lần này mục tiêu là chân anh. Tần Tử Sâm không phòng bị, lảo đảo ngã ngồi xuống nền đá.
“Thần kinh à, ai cưới anh”
Tần Tử Sâm đứng lên phủi tay áo, giọng điệu bắt đầu lạnh lẽo.
“Không cưới cũng được thôi, ngày mai tôi công bố video lên mạng là được… dù sao thì thân hình em cũng đẹp như vậy…”
Lục Hiểu Lam nheo mắt.
“Khốn kiếp”
Tần Tử Sâm đứng còn chưa vững thì cô tiếp tục lao đến, huýt vai khiến anh lại ngã nhào xuống.
Lục Hiểu Lam thuần thục ngồi đè trên người anh, bàn tay nhỏ luồn lách mò luôn vào trong túi quần anh.
Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại, cô đắc ý bấm vài cái bẻ khóa mật khẩu rồi ấn xóa hết tất cả.
Tần Tử Sâm bị đè cũng không phản kháng, thấy hành động của cô thậm chí còn cười cợt.
“Xóa cũng vô ích… tôi còn file gốc.”
Bầu không khí bỗng im lặng, khoảng chừng ba giây sau.
Tủm…
Lục Hiểu Lam quăng luôn điện thoại của Tần Tử Sâm xuống ao cá. Không chỉ vậy, cô còn biểu môi giọng điệu ghét bỏ.
“Phiền phức”
Lục Hiểu Lam đang định đứng lên thì bỗng nhiên đứng hình.
“Ơ…”
Ba người đáng lý ra đang uống trà, trò chuyện không biết từ lúc nào lại xuất hiện ở đây.
Chết tiệt, bị bắt quả tang tại trận rồi!
Tần Tử Sâm thấy rõ tình hình thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lục Bỉnh Quý đẩy gọng kính, giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành.
“Cháu làm cái gì đấy, sao lại giở trò đè đầu cưỡi cổ người ta rồi?”
Lục Hiểu Lam gãi đầu cười hì hì, lật đật đứng dậy, còn tốt bụng giơ tay kéo Tần Tử Sâm lên.
“Anh ấy bị ngã thôi, ngã thôi… cháu kéo anh ấy lên… nên cũng ngã theo…”
Lục Bỉnh Quý lắc đầu, định trách mắng tiếp thì Tần Lãng vội vàng ngăn lại.
“Ông cụ Lục đừng trách con bé, chúng nó chỉ đùa giỡn với nhau thôi…”
Diệp Hồng cũng vội tiếp lời.
“Đúng đó, xem ra tình cảm của hai đứa rất tốt”
Bà nói rồi nhìn dáng vẻ của con trai mình, che miệng cười khúc khích.
Giỏi lắm con gái, dám đè nó… con là người đầu tiên.
***
Bầu không khí bỗng chốc được xoa dịu.
Từ cảnh Lục Hiểu Lam đè Tần Tử Sâm xuống thành cảnh hai đứa trẻ yêu thương nhau… anh ngã em nâng…
Trò chuyện được một lúc già trẻ nối đuôi nhau đi vào trong.
Tần Tử Sâm và Lục Hiểu Lam đi sau cùng, có người lớn làm chỗ dựa, anh được nước lấn tới đưa tay ra tự nhiên ôm eo cô.
Mắt thấy khoảng cách với ông ngoại đã xa, Lục Hiểu Lam xoay người định đấm anh.
Nhưng Tần Tử Sâm đã có chuẩn bị, anh nghiêng người né tránh.
Lục Hiểu Lam đột nhiên cười híp mắt.
TỦM…
Hừ, nặng thế không biết!
Tiếng vật nặng rơi xuống nước vang lên.
Lục Bỉnh Quý nghe tiếng động mạnh, quay đầu lại thì thấy cháu gái ông đang hối hả kêu cứu, nhưng trên mặt hoàn toàn không có một chút lo lắng nào.
“Bác Từ… cứu mạng”
“Có ai không…”
Từ Chánh chạy đến nơi thì Tần Tử Sâm cũng đã leo lên bờ.
Nhưng Lục Hiểu Lam vẫn nhìn về phía ông nói với giọng sục sùi.
“Bác Từ… cứu… cứu”
Từ Chánh ngờ nghệch, chẳng phải người đã ở trên bờ rồi sao?
“Tiểu thư, cậu Tần không sao rồi”
“Không phải… cá… cá của ông ngoại có sao không ạ”
Bác từ “…”
Ông cụ Lục “…”
Tần lão gia “…”
Tần phu nhân “…”
Tần Tử Sâm tức giận đến nghiến răng.
“Lục Hiểu Lam”
Lục Hiểu Lam giả vờ không hiểu, nhẹ giọng hỏi.
“Sao thế, chẳng phải anh nhảy xuống tìm điện thoại sao, có tìm thấy không?”
Tần Tử Sâm cố gắng nén lửa giận, nhưng giọng vẫn lạnh lùng.
“Không tìm thấy”
Lục Hiểu Lam hết sức hiểu chuyện.
“Được rồi, điện thoại anh làm rơi ở chổ tôi, để tôi đền cho anh cái khác nhé”
Tần Tử Sâm cười khẽ.
“Không cần đâu, sắp thành người một nhà rồi, Tần gia cũng có phần của em… chút tiền đó có là gì?”
Lục Hiểu Lam, không đánh được em thì tôi làm cho em ghê tởm.
Lục Hiểu Lam cảm thấy da gà đang dần dần nổi lên.
Mẹ nó! tên này máu M à, đánh hắn thành ra như vậy mà vẫn muốn cưới cô!!!