Xem Mắt Gặp Định Mệnh

Chương 40: Không quen biết



Mặc dù bề ngoài Phạm Tích Nhân không đáng tin một chút nào nhưng thật ra anh ta là một người rất xem trọng lời hứa. Những lần trước không tính nhưng lần này Phạm Tích Nhân nói được làm được.

Từ sau cái hôm ra khỏi khách sạn, Anh Thu luôn đề cao cảnh giác chỉ sợ Phạm Tích Nhân tìm tới bất cứ lúc nào. Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược lại, đã hai tuần trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì.

Chỉ là cô quá lo mà thôi. Anh Thu hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống của mình. Thời gian trước vì muốn trốn tránh cho nên mới đến thành phố W tìm anh trai. Bây giờ thì không cần nữa. Kể ra giữa thành phố W và thành phố Z tất nhiên cô muốn ở lại thành phố Z hơn rồi. Ở đây dù sao cô cũng quen thuộc, hơn nữa về quê cũng không quá xa, mọi thứ đều thuận lợi.

Anh Thu bắt tay vào tìm kiếm công việc mới. Vì có thời gian thực tập ở công ty AHS là một lợi thế cho nên rất nhanh cô đã được nhận vào làm tại một công ty nhỏ, cô làm ở bộ phận nhân sự. Tuy khởi đầu lương không cao lắm nhưng như vậy cũng tạm ổn rồi. Huống hồ bây giờ là sắp tết rất ít công ty tuyển thêm người mới, tìm được việc này đã may mắn lắm rồi. Cô không đòi hỏi thêm. Trước mắt cứ như vậy đi, qua được giai đoạn này rồi tính tiếp.

Chớp mắt một cái thời gian trôi thật nhanh, mới đây mà đã bước qua năm mới được hai tháng. Mấy ngày nữa là đến đám cưới của Kỳ Vân.

Nhắc đến Kỳ Vân từ cái hôm ở Sera bị giáo sư Trần bắt gặp tại trận cứ tưởng mối quan hệ giữa hai người sẽ rạn nứt nhưng không ngờ nhờ vậy mà tháo được khúc mắc trong lòng bấy lâu. Từ đó mối quan hệ tình cảm của Kỳ Vân cùng giáo sư Trần phát triển thần tốc. Chỉ mới ăn tết xong mà giáo sư Trần gấp gáp chờ đợi không nổi nữa muốn cưới vợ về nhà.

Tình thế xoay chuyển thật khiến người ta không kịp đề phòng. Không ngờ Kỳ Vân lại có thể thành công một cách ngoạn ngục “lừa” được giáo sư Trần làm chồng. Mà trong kế hoạch này cũng có công sức của cô nữa đó.

Giáo sư Trần làm Kỳ Vân đau khổ không ít, lúc nào cũng ra vẻ hửng hờ không quan tâm. Thì ra chỉ là diễn quá đạt làm người ta không nhận ra. Kiêu ngạo cái gì chứ? Cuối cùng cũng khuất phục bởi Kỳ Vân mà thôi.

Nhân dịp tổ chức hôn lễ nhất định cô sẽ giúp chị họ báo thù. Để thầy ấy biết được muốn rước Kỳ Vân đi không phải là chuyện dễ.

Anh Thu lập kế hoạch, trước ngày cưới mấy ngày liền thông báo cho nhà trai chuẩn bị tinh thần, muốn rước dâu phải tìm được giày bị giấu trong căn phòng. Tiếp đó Anh Thu cùng dàn dâu phụ lên kế hoạch tát chiến, nghiên cứu chỗ giấu giày sao cho có lật tung căn phòng lên cũng đừng hòng kiếm ra. Để coi chú rể gấp gáp đến cỡ nào. Chắc chắn sẽ rất thú vị cho mà xem.

Kỳ Vân hơi lo lắng hỏi Anh Thu: “Em gái như vậy có ác lắm không?”

Liền bị Anh Thu quăng cho một ánh mắt cảnh cáo: “Chị đã quên hết rồi sao? Mới bày trò thử thách một chút đã lo cho chồng rồi.” Còn nhớ những lần Kỳ Vân đau lòng ôm cô khóc, cho nên thù này nhất định phải trả.

“Cảnh cáo chị không được tiết lộ cho thầy Trần biết.” Chỉ sợ Kỳ Vân không nhịn được mà nói ra thôi.

Kỳ Vân không cãi lại em gái, đành ngoan ngoãn gật đầu. Bình thường xem trong phim hay có cảnh chú rể tìm giày đeo vào chân cô dâu, cô cũng rất muốn thử một chút xem cảm giác sẽ như thế nào.

“Hôm đó Phạm Tích Nhân cũng đến.” Kỳ Vân lên tiếng nhắc nhở, làm phá tan tâm trạng đang vui vẻ của Anh Thu.

“Em không quen anh ta. Có vấn đề gì sao?” Anh Thu khựng lại vài giây nhưng rất nhanh cười một cái tỉnh bơ trả lời.

“Không có.” Kỳ Vân nhìn thẳng vào ánh mắt Anh Thu. Thái độ của em ấy rất bình thường, nhưng thông qua ánh mắt lại có chút gì đó đang cố tình lãng tránh. Trần Kha Nghị đã kể cho cô nghe về tình huống tối hôm đó, sáng ngủ dậy cô gọi rất nhiều lần nhưng Anh Thu lại không nghe máy. Sau đó Trần Kha Nghị lại khuyên đừng xen vào cứ để hai người trong cuộc giải quyết sẽ tốt hơn. Cô đành gật đầu không làm phiền nữa.

Nhưng đến khi gặp Anh Thu muốn hỏi rõ, Anh Thu liền bảo không có chuyện gì, như Kỳ Vân đã biết bọn họ có hiểu lầm từ hôm xem mắt giúp Tư Ly cho nên có chút rắc rối. Anh Thu nói hôm đó đã một lần giải quyết xong, không ai nợ ai, mà sau này gặp cứ như không quen là được. Không cần tránh né nhau. Anh ta nhất định không làm phiền Anh Thu nữa.

Nghe Anh Thu nói xong Kỳ Vẫn cảm thấy nổi lo trong lòng cũng giảm đi. Tuy nhiên cô có cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như Anh Thu kể. Nhất định có ẩn tình. Nhưng Anh Thu không muốn nói ra cô cũng không còn cách nào. Chỉ đành đợi đến một ngày em ấy muốn tâm sự sẽ tự động kể ra mà thôi.

Anh Thu giúp cô nhiều như vậy, đến khi em ấy gặp chuyện, thân là chị cô lại không có cách nào giúp đỡ, trong lòng không tránh khỏi có cảm giác áy náy. Nhất định phải thông qua ông chồng nhà cô tìm hiểu một chút về Phạm Tích Nhân mới được.

Ngày cưới của Kỳ Vân.

Sáng sớm cô dâu đã phải ngồi vào bàn trang điểm, Anh Thu tuy là dâu phụ nhưng cũng bận rộn không kém. Cô dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Trong hôn lễ của Kỳ Vân có thuê bộ phận tổ chức sự kiện lo trọn gói nhưng cũng phải có một người đại diện đứng ra giám sát. Tất nhiên nhiệm vụ này thuộc về Anh Thu rồi. Sắp xếp, kiểm tra hội trường nơi tổ chức hôn lễ, trang phục phụ kiện cho cô dâu, rồi cả dàn dâu phụ, tuy nói đơn giản nhưng đến khi làm lại bận tối mắt tối mũi chưa hết việc. Đến khi Anh Thu là người cuối cùng trang điểm chưa kịp tô xong son đã nghe tin đàn trai đến dưới sảnh.

Anh Thu lập tức phân phó cùng dàn dâu phụ ra trước cửa nghênh đón. Cô chờ thời khắc này đã lâu.

Thầy Trần dẫn đầu, đi theo sau anh là ba người bạn thân lần lượt là Phạm Tích Nhân, Lục Đông Quân và Dư Kỵ. Phía sau nữa còn có bốn người cô không biết tên, chắc cũng là sinh viên như mấy cô dâu phụ. Phải nói đây là dàn cực phẩm, đi cùng nhau tạo ra sức ảnh hưởng không hề nhỏ. Nhìn mấy cô gái dâu phụ thì biết nhìn theo không chớp mắt, bị Anh Thu trừng mắt một cái mới hoàn hồn, đứng thẳng người, nhưng miệng vẫn cười tủm tỉm.

Vì đã có sự chuẩn bị cho nên Anh Thu tỏ ra rất tự nhiên, hoàn toàn phớt lờ Phạm Tích Nhân chỉ tập trung nói chuyện với chú rể mà thôi. Bọn họ đã hứa với nhau như vậy mà.

Cô làm tốt lắm phải không?

Trước khi đến Phạm Tích Nhân đã được Trần Kha Nghị thông báo sẽ có thử thách do nhà gái đặt ra. Căn dặn rể phụ phải hết sức giúp đỡ cậu ấy vượt qua thử thách. Mà chiêu trò do Anh Thu bày ra Phạm Tích Nhân vô cùng quen thuộc, không làm cho người ta sôi máu lên mới lạ. Trần Kha Nghị còn đặc biệt giao phó nhiệm vụ cho Phạm Tích Nhân là canh chừng Anh Thu, trọng trách này có hơi nặng nề rồi.

Trường hợp xấu nhất là sẽ bất chấp cướp cô dâu đi. Cho nên lần này đến đây nhà trai rơi vào trạng thái khá căng thẳng. Không biết mọi người nghĩ gì chứ Phạm Tích Nhân lại tỏ ra vô cùng hào hứng.

Phạm Tích Nhân đã hứa không tìm đến Anh Thu nữa, rốt cục hôm nay cũng có cơ hội đường đường chính chính gặp lại cô rồi. Chỉ là tình thế bắt buộc không thể đổ lỗi cho anh được.

Anh Thu dẫn đầu dàn dâu phụ, nổi bật nhất. Cô mặc bộ áo dài màu hồng phấn tóc xoã tự nhiên, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tạo nên sự mềm mại, dịu dàng nhưng khí chất trên người vẫn không thay đổi, kết hợp lại trông tràn đầy sức sống. Áo dài hoàn toàn kín đáo nhưng ôm sát cơ thể khéo léo khoe ra ba vòng đầy đặn. Mà ánh mắt của Phạm Tích Nhân không nhịn được lâu lâu lại lén nhìn Anh Thu một cái. Rõ ràng mấy cô gái kia cũng rất đẹp,nhưng ánh mắt của anh lại cứ dời đến người Anh Thu. Thực là không thể nào kiểm soát được. Có cái gì đẹp đâu chứ? Trang điểm xinh xắn cũng không thể nào che đậy được tính tình khó ưa đâu.

Mà Xem ra cô dạo này sống rất tốt nhỉ? Anh rất muốn biết thời gian qua cô đã làm những việc gì? Từ lúc đến đây không thèm nhìn anh lấy một cái.

Lại mất tập trung nữa rồi. Hôm nay làm không tốt việc thì sẽ không xong với Trần Kha Nghị đâu. Phạm Tích Nhân bắt đầu phát hồng bao cho nhà gái để có thể đi qua cánh cửa này vào bên trong gặp cô dâu.

Phát xong hồng bao “đút lót” cho dâu phụ nhưng Anh Thu vẫn chưa vừa ý. Liên tục làm khó. Phạm Tích Nhân biết Anh Thu nào dễ dàng cho qua như vậy nên tối hôm qua đã nói Trần Kha Nghị chuẩn bị nhiều hồng bao hơn. Càng nhiều tiền càng tốt.

Phạm Tích Nhân chủ động phát thêm hồng bao cho mỗi người, đế khi phát cho Anh Thu còn dư một sấp mỏng anh liền nhét hết vào tay Anh Thu.

Số tiền trong bao lần này rất dày, mà anh còn đưa dư cho Anh Thu nữa. Nhiêu đây có thể mua được một cái điện thoại phiên bản mới nhất của Apple luôn rồi.

Coi như giúp Trần Kha Nghị tiêu bớt tiền, để nhiều cũng không xài hết.

Anh Thu nhìn hồng bao trên tay không phản ứng. Phạm Tích Nhân nhíu mày một cái, đừng nói vẫn chưa đủ. Nếu còn làm khó nữa rất tiếc anh cũng hết cách rồi.

Rất may Anh Thu miễn cưỡng vỗ sấp hồng bao trên tay, thở dài một cái ra hiệu cho dâu phụ rẽ ra hai bên cho đàn trai đi vào.

Bây giờ cửa ải khó khăn nhất cũng đã tới. Để lấy được phần thưởng của Trần Kha Nghị mọi người có phải lật tung ba tất đất lên cũng sẽ làm.

Theo như đã phân phó từ đầu, vừa vào phòng phụ rể liền tản ra tìm mọi ngóc ngách. Trần Kha Nghị tiến đến giường muốn gặp cô dâu lại bị Anh Thu và dâu phụ ngăn lại che kín cô dâu, một khe hở cũng không có. Cô ấy bộ dạng hả hê nhìn Trần Kha Nghị.

Thời gian đang dần trôi qua. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ trễ giờ lành mất. Trần Kha Nghị không trông cậy được vào rể phụ đành tự mình xuất chiêu. Anh nhìn một lượt dâu phụ, là sinh viên lớp anh giảng dạy, cười một cái chỉ ra từng lỗi mà họ đã phạm phải. Chỉ cần nói giày giấu ở đâu thì anh sẽ bỏ qua.

Một cô bé bạo gan thất hứa với Anh Thu, đứng dậy đi đến góc màn cửa chỉ vào: “Thầy xé lớp vải này ra, giày giấu ở đây.”

“Rẹt!” Là âm thanh vải bị xé, chiếc giày rớt xuống đất. Trần Kha Nghị vô cùng hài lòng. Mà Phạm Tích Nhân vỗ đầu một cái, chiêu thức của Anh Thu càng ngày càng lợi hại. Nếu Trần Kha Nghị không “gian lận” đến ngày mai cũng tìm không ra.

Anh Thu bị chính người của mình phản bội tức giận la lớn: “Thầy lạm quyền nhất định em phải kiện lên hiệu trưởng.”

Trần Kha Nghị lỡ đễnh nhìn Phạm Tích Nhân một cái anh rất hiểu ý gật nhẹ đầu. Nhiệm vụ của anh đến rồi.

Phạm Tích Nhân tiến đến bịch miệng cô nàng đang la lối lại. Bình thường anh còn có kiên nhẫn chơi cùng cô còn Trần Kha Nghị thì không có tâm tư đó đâu. Mà cô gái ngốc này lại dám chửi cậu ấy, anh chỉ mới trêu chọc một chút lại bị đẩy đi công tác không thấy ánh mặt trời, Anh Thu mà nói thêm vài câu nữa, để Trần Kha Nghị không thuận lợi ôm cô dâu đi không biết cậu ấy sẽ làm ra chuyện gì đâu.

“Ưm ưm!” Anh Thu bị bịt miệng ra sức vùng vẫy. Phá hỏng kế hoạch của cô lại còn cho người cản cô lại. Cô vẫn chưa trả thù xong cho chị họ mà.

Anh Thu đạp vào chân Phạm Tích Nhân một cái khiến anh hít một ngụm khí lạnh. Nhưng lực trên cánh tay không giảm đi, vẫn không buông cô ra.

Phạm Tích Nhân ghé sát vào tai Anh Thu nói nhỏ: “Tốt nhất đừng lộn xộn.”

Anh Thu hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Tích Nhân. Không phải chuyện của anh đừng xen vào.

Phạm Tích Nhân quá hiểu Anh Thu, Trần Kha Nghị có chiêu cuối thì anh cũng có cách làm cô nàng này im miệng. Phần thưởng của anh là ba ngày nghỉ dưỡng phải trông cậy hết vào việc anh có “khống chế” được Anh Thu hay không.

“Nếu cô còn ngăn cản chú rể có tin tôi sẽ nói mối quan hệ của chúng ta cho mọi người biết luôn không?” Anh ghé sát vào tai cô thì thầm.

Anh Thu quyết liệt đạp cho Phạm Tích Nhân thêm một cái nữa, nhưng sau đó thức thời im lặng.

Được lắm!

Phạm Tích Nhân đau đến nghiến răng, hôm nay là ngày vui của bạn thân cho nên anh sẽ nhịn không gây sự. Coi như Anh Thu tốt số. Đau một cái bù lại ba ngày ở Maldives anh chấp nhận.

Không biết chân anh có bị cô phế luôn rồi không? Nhưng bây giờ ngồi xuống xoa chân thật là mất mặt. Anh đành cắn răng ép khí từ từ thở ra chịu đựng cơn đau.

Cuối cùng Trần Kha Nghị cũng đã bế được cô dâu đi trong tiếng vỗ tay của mọi người chỉ có Anh Thu là không cam lòng nhìn theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.