Xâm Lấn

Chương 17



Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

Tin Bá tước James bị sát hại tại phòng riêng nhanh chóng lan truyền, biến thành chủ đề bàn tán sôi nổi khắp đầu đường cuối ngõ suốt những ngày qua.

Nghe nói hung thủ vẫn đang lẩn trốn, các lính gác của Cục anh ninh đang bận vắt chân lên cổ, ngay cả Nữ vương lâu lắm chưa xuất hiện cũng chú ý tới chuyện này và cử Cận vệ trưởng Đội cận vệ hoàng gia Luther đích thân giám sát công tác điều tra.

Nhưng bất kể là ai, dù thuở sinh thời cao quý ra sao thì sau khi về với cát bụi cũng chỉ được nhắc đến đôi ngày rồi nhanh chóng phai dấu theo thời gian, không được ai nhớ đến nữa.

Một đêm dài trụy lạc và đẫm máu trôi qua, mặt trời của ngày mới lại ló dạng.

Tại chốn hoang vu cách xa những chốn con người hay tụ tập, cỏ mọc làn tràn khắp nơi, mặt đất tràn đầy sức sống.

Một phi thuyền từ từ xuất hiện phía chân trời.

Pho tượng nữ thần gắn đầu phi thuyền được chế tác tinh xảo bằng chất liệu đặc biệt phát ra ánh sáng lành lạnh dưới nắng. Phần thân hình bầu dục có sức chứa hàng trăm người. Cái bóng khổng lồ của nó in xuống mặt đất xanh, khiến đàn nai giật mình chạy biến vào rừng.

Đàn nai xinh đẹp phi nước đại trên đồng xanh bát ngát trong tiếng phi thuyền gầm rú.

Ngay sau đó, chúng vọt vào khu tàn tích bị dây leo bao phủ khiến vài chiếc lá rụng xuống, rồi biến mất trong những tòa nhà cũ đã bị nhân loại bỏ hoang nhiều năm.

– Mau nhìn kìa, đó là khu di tích cổ.

Một cậu trai trên phi thuyền chỉ ra ngoài cửa sổ reo lên.

Cậu ta mặc bộ lễ phục màu trắng của Học viện hướng đạo với phần ren tinh xảo lộ ra ngoài cổ tay áo, qua cách cư xử có thể thấy đó là một người rất có gia giáo.

Mặt nom non choẹt.

Vài hướng đạo mặc đồ giống cậu ta sôi nổi xúm lại, đứng trước cửa sổ trông ra ngoài.

Chi phí vận hành chiếc phi thuyền sót lại từ thời cổ này rất xa xỉ, cần dùng tới đá năng lượng đắt đỏ nên nó không phải là phương tiện giao thông của giới bình dân.

Bây giờ chiếc phi thuyền chở hơn mười hướng đạo trẻ được bảo vệ kỹ lưỡng bởi rất nhiều lính gác đang chầm chậm bay tới biên giới.

Hiện này, tình hình biên giới càng lúc càng ác liệt vì khu ô nhiễm có thể biến đổi và lan rộng bất cứ lúc nào, kéo theo đó là loài méo đáng sợ xuất hiện nhan nhản khắp nơi.

Không có hướng đạo nào chịu tới đóng quân trường kỳ ở những nơi nguy hiểm và thiếu thốn như thế, mà xã hội cũng không muốn hao tổn số lượng hướng đạo ít ỏi và yếu đuối ngoài sa trường.

Nhưng để vỗ yên lòng các lính gác đóng tại vùng sâu vùng xa, hàng năm đế quốc đều cử vài hướng đạo trong Tháp Trắng đi tuần tra và nán lại đồn biên phòng mấy ngày với lý do mỹ miều là để chữa trị các lính gác gặp vấn đề nghiêm trọng về tinh thần lực, bởi đế quốc luôn tuyên truyền ra rả luận điệu sẽ không dễ dàng vứt bỏ bất cứ lính gác nào.

Nhưng năm này qua tháng nọ, chuyện này chỉ còn là hình thức.

Hàng năm đế quốc đều cử hướng đạo đi như đã quy định, đến đâu cũng trang hoàng rực rỡ cờ hoa, gióng trống khua chiêng quay chụp lại.

Các hướng đạo ở lại những nơi có điều kiện khó khăn một hai hôm cho xong nhiệm vụ rồi vội vã tháo chạy trong tiếng than rầm trời.

Họ không thực sự giúp đám lính gác tầng chót nghèo khổ thấp hèn loại bỏ ô nhiễm tinh thần.

Nói đi cũng phải nói lại, số lượng lính gác cần giúp đỡ chất đống như núi mà lại chẳng có mấy mống hướng đạo nên dù họ đến thì cũng không giải quyết được gì, cuối cùng đành để chuyện này biến thành hình thức.

Các hướng đạo trẻ ngồi ngay ngắn, dùng bữa trong nhà hàng rộng rãi sáng sủa, ngắm cảnh đồng hoang trải dài vô tận bên ngoài qua những cửa kính lớn.

Tuy không tình nguyện đi chuyến này nhưng dù sao họ cũng là một đám thanh niên chưa từng bước ra khỏi Tháp Trắng nên thấy thứ gì bên ngoài cũng mới mẻ và thú vị.

Dưới thảm cỏ xanh mướt là một vùng rộng lớn đầy công trình kiến trúc nhân loại bị bỏ hoang.

Hầu hết đường cao tốc và đèn đường vắt ngang thành phố đã sụp quá nửa, trông giống như một con rồng chết vùi nửa người dưới cát vàng. Một vài đoạn đứt gãy như bị thời gian đóng băng, chĩa thẳng lên bầu trời ngập nắng.

Vô số tòa nhà chọc trời cao vút tận mây xanh, phần thân bằng sắt thép bị thời gian ăn mòn suốt mấy trăm năm trông như hàng trăm hàng nghìn bia mộ khổng lồ, khoác áo rêu xanh, đứng im lìm giữa chốn hoang vu.

– Ôi, đó là nơi người xưa từng sống sao?

– Mọi người có thấy những công trình kiến trúc sừng sững như toà tháp kia không? Nghe nói những lỗ đen dày đặc trên đó là nhà ở của người thời xưa đấy.

Hướng đạo ban nãy gọi mọi người tới giải thích.

– Ôi, sao bọn họ xây nhà cao thế, lại còn ở chen chúc như vậy nữa? Rõ ràng họ có rất nhiều đất cơ mà, nghe nói hồi ấy chưa có khu ô nhiễm còn gì?

– Thời ấy dân số toàn cầu đông lắm, đông đến độ cậu không tưởng tượng nổi luôn. Thế nên họ không có đủ đất để ở, đành xây nhà càng lúc càng cao, tầng này chồng lên tầng kia, sống chen chúc như loài ong. Ừm, giống như cậu vừa thấy đó.

– Đúng là Thư Cảnh Đồng – siêu nhân luôn đứng đầu mọi môn học – có khác, ngay cả lịch sử cổ đại cũng giỏi thế. 

Một người bạn khen cậu trai kia rồi hỏi:

– Môn nào cậu cũng xếp hạng nhất nhỉ?

Thư Cảnh Đồng ngồi trong nhà hàng trên phi thuyền, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Cậu ta xếp gọn khăn ăn một cách nhã nhặn rồi khiêm tốn cười đáp:

– Không phải thế đâu, tất nhiên là có bạn đạt điểm cao hơn tớ rồi.

– Cảnh Đồng đứng đầu tất cả các môn trừ phần kiểm tra tinh thần lực ra, năm nào cậu ấy cũng bị con nhỏ lập dị kia vượt mặt.

– Ý cậu là… người kia hả?

– Chứ ai nữa. Con nhỏ đó học hành siêu bết bát, cắm hoa không rành, trà đạo cũng chẳng qua môn nổi. Lúc học nấu ăn, tớ tình cờ học chung lớp với cậu ta, đã thấy cậu ta đốt trụi cả thùng rác.

– Sao Cảnh Đồng lại thua một đứa như vậy nhỉ? Đừng nói là cậu ta giở chiêu trò gian lận nha!

– Thì bởi, ngoài tinh thần lực mạnh ra thì điểm số những môn khác của nhỏ đó đều thấp chạm đáy, dựa vào đâu mà cậu ta lại được phân cho người bạn đời xuất sắc thế chứ?

– Đó còn là con độc đinh nhà họ Giang, còn trẻ thế đã vượt qua bài kiểm tra lính gác cấp B, có thể tinh thần là một con báo săn oai phong mà chính anh ấy cũng rất ưa nhìn, nghe nói tính tình cũng tốt nữa.

Thư Cảnh Đồng giơ tay ngăn đám bạn tiếp tục nói xấu người khác.

– Đừng nói thế, tinh thần lực của cậu ấy trội hơn tớ thật mà, chúng ta nên tuân theo sự sắp xếp của Tháp Trắng.

Là một học sinh xuất sắc lớn lên trong Học viện hướng đạo, từ nhỏ đã noi theo hành vi cử chỉ mẫu mực của các thầy cô, dần dà mưa dầm thấm đất nên Thư Cảnh Đồng luôn khiêm tốn hòa nhã, khắc kỷ lễ phép, luôn là tấm gương sáng về phẩm giá và học hành của đám bạn đồng trang lứa.

Cậu ta nghĩ khiêm tốn và hiền hòa là những đức tính quan trọng nhất của hướng đạo nên cho rằng bọn họ không nên nói xấu sau lưng người khác như vậy.

Dù rằng trong thâm tâm, cậu ta cũng có lúc lấy làm thắc mắc và bất bình.

Cậu ta từng gặp riêng giáo viên bộ môn để hỏi xem vì sao lần nào mình cũng thua người kia.

– Thưa thầy, em chỉ muốn biết rốt cuộc tinh thần lực của em kém cậu ấy bao nhiêu ạ? Em sẽ chăm chỉ luyện tập để cố bắt kịp cậu ấy. 

Lúc đó, thầy giáo chỉ thở dài và xoa đầu Thư Cảnh Đồng.

Tuy thầy không nói gì nhưng vẻ mặt thương hại của thầy đã làm tâm lý phản nghịch trong người cậu ta trỗi dậy.

Sau đó, cậu ta phải dành rất nhiều thời gian để tự kiểm điểm và điều chỉnh tâm lý mới quay lại dáng vẻ ngoan ngoãn điềm tĩnh như ban đầu được, để không đến mức hễ nghe thấy tên người kia là lại nổi lòng hơn thua không đáng có.

Hướng đạo không nên có thói háo thắng, điều đó cực kỳ sai trái.

– Đó không phải là thứ hướng đạo cần quan tâm.

Lời thầy ân cần dạy dỗ còn văng vẳng bên tai cậu ta:

– Điều quan trọng nhất với hướng đạo là học cách sử dụng tinh thần lực một cách dịu dàng tinh tế để sau này có thể giúp bạn đời do đế quốc cấp loại bỏ những cảm xúc tiêu cực. Một hướng đạo quá mạnh mẽ không có gì hay ho cả.

Nghe lời thầy khuyên, cậu ta quyết định buông bỏ những suy nghĩ không nên có.

Phẩm chất quan trọng nhất của hướng đạo là điềm tĩnh hiền hòa, luôn sẵn sàng cống hiến vô điều kiện cho bạn đời của mình. Đây là quan niệm phổ biến của xã hội, ai cũng nghĩ thế còn gì nữa?

Thư Cảnh Đồng đã làm thế thật. Cậu ta luôn cẩn trọng và nghiêm khắc từ lời nói tới hành động hết năm này qua năm khác, cố biến mình thành một hướng đạo hoàn hảo.

Mấy hướng đạo hóng được chuyện hay bèn thò đầu sang góp vui.

– Các cậu đang nói về Lâm Uyển à?

– Có phải cậu ta có ô dù gì không? Cậu ta bí ẩn lắm, chẳng chịu chơi với ai, lúc nào cũng một mình một cõi. Tớ nghĩ chẳng có lính gác nào chịu nổi cậu ta đâu.

– Chứ gì nữa, tớ đoán cặp đó sớm muộn gì cũng đứt gánh thôi. Ai mà mê nổi cái loại hướng đạo ngay cả nấu ăn cũng không rành chứ!

– Các cậu chưa biết gì hả? Lâm Uyển và cậu con trai nhà họ Giang đã hủy hôn rồi.

Một cô nàng ngồi bàn kế bên bỏ chiếc nĩa vàng đang cầm trên tay xuống, lấy khăn ăn lau miệng rồi kể:

– Chuyện chỉ mới đây thôi, nghe nói lúc Giang Dương Sóc cặp kè với một nhỏ hướng đạo khác thì chạm mặt Lâm Uyển.

– Ôi thật á? Sau đó thế nào? Cậu mau kể tường tận xem nào Nicole!

Con người ai cũng có tính hóng hớt, ngay cả học sinh xuất sắc nhất trường Thư Cảnh Đồng cũng không khỏi nghiêng người nghe ngóng.

Nicole là cô nàng có quả đầu xoăn tít, kiểu tóc kỳ lạ ấy trông chẳng hợp với bộ lễ phục đoan trang của Học viện hướng đạo cho lắm.

Nhưng cô nàng lại có xuất thân cao quý, thuộc dòng dõi quý tộc có tước hiệu thừa kế, bố là Nam tước đang đảm nhiệm công tác phát ngôn của hoàng gia. Vậy nên dù cô nàng sống phóng túng hơn hẳn đám hướng đạo bình thường thì cũng không ai dám chỉ trích.

– Bị bắt tận tay day tận mặt rồi thì còn thanh minh thanh nga cái nỗi gì. Lâm Uyển cũng tỉnh lắm, lập tức tháo chiếc nhẫn đính hôn đang đeo trên tay ra vứt luôn xuống cống trước mặt hai đứa lính gác và hướng đạo chó má kia.

Nicole nói tiếp:

– Người trong giới đều biết cả rồi, chỉ có các cậu là mù tin tức thôi.

– Thật sao? Cậu ta đã vứt chiếc nhẫn kia xuống cống thật sao?

Có người không tin nổi phải hỏi lại:

– Nghe nói đó là món trang sức cổ truyền của nhà họ Giang, đáng giá vô số đồng đế quốc đấy.

– Tất nhiên là thật rồi! Tại bữa dạ tiệc mấy hôm trước, đúng cái đêm Bá tước James bị sát hại, tớ từng trông thấy Lâm Uyển, khi ấy tay cậu ấy không đeo nhẫn nữa.

Nicole bĩu môi nhận xét:

– Nói thật là tớ rất thích cá tính của cậu ấy, thế tốt hơn những kẻ gặp phải chuyện như thế mà khóc lóc ầm ĩ, kéo lính gác đòi sống đòi chết nhiều.

– Ơ mà Lâm Uyển cũng đi chuyến này nhỉ? Hình như cậu ấy đã gia nhập tổ nghiên cứu đặc biệt nên đi chung phi thuyền với bọn mình tới đồn biên phòng thì phải. Hay bọn mình gọi cậu ấy tới hỏi một câu là rõ ngay mà?

Nicole ngẩng lên tìm khắp xung quanh, chẳng bao lâu sau đã tia thấy người cô nàng muốn tìm, bèn vẫy tay với người nọ.

– Lâm Uyển, lại đây ngồi đi.

Cả đám toan cản Nicole lại song không kịp nữa, chưa gì đã thấy kẻ lập dị học chung Học viện bao nhiêu năm mà chẳng quen thân gì ai trong truyền thuyết bê khay đồ ăn đi sang đây với khuôn mặt ngơ ngác.

– Gọi tớ hả?

Cô cũng như những hướng đạo khác, bởi hiếm khi dang nắng nên tay chân mảnh khảnh, da dẻ trắng nõn.

Cô không mặc bộ lễ phục có hoa văn phức tạp của Học viện hướng đạo mà mặc bộ đồ thể thao màu xanh nước biển để tiện vận động.

Tuy bộ đồ này được may bằng chất liệu cao cấp nhưng nom có vẻ không vừa lắm.

Lâm Uyển đeo chiếc thắt lưng ngoài bộ đồ rộng thùng thình, xỏ đôi bốt cao đế bằng, xắn tay áo đến khuỷu tay để lộ cánh tay trắng, đang mân mê hai ngón tay lên chiếc khay ngập đồ ăn.

Hình như cô chẳng có cảm giác gì đặc biệt dù mới bị bạn đời phản bội, cứ thế thản nhiên đứng trước mặt mọi người, hỏi với khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào:

– Gọi tớ có chuyện gì không?

– Không có gì thì không được gọi hả?

Nicole cười với Lâm Uyển rồi dịch người sang nhường chỗ cho cô:

– Tụi mình đã học chung với nhau bao nhiêu năm mà chưa tám được mấy câu, nghe nói cậu xin điều sang tổ nghiên cứu đặc biệt nên gọi cậu sang ăn chung với tụi mình.

Lâm Uyển bèn bê khay ăn ngồi xuống cạnh cô ấy.

Thật ra cô không nhớ tên Nicole, tuy cô nàng này trông có vẻ như biết rất rõ về cô.

Thậm chí cô còn chẳng thể gọi tên hầu hết những người đang ngồi đây, có lẽ chỉ nhận ra mỗi cậu hướng đạo ngồi cạnh cửa sổ là bạn học của mình.

Bởi vì nhiều năm về trước, hình như là sau kỳ thi, cậu ta tự dưng ở đâu xông ra chặn đường cô.

Đoạn nhìn cô chằm chằm với đôi mắt như mới khóc xong, hỏi:

– Cậu, cậu có thể cho tớ xem thể tinh thần của cậu không?

Lâm Uyển ngu người.

– ?

– Tớ chỉ muốn biết rốt cuộc hai đứa mình chênh lệch cỡ nào thôi.

Dường như cậu bé kia đã phải dùng hết can đảm để thốt ra câu này.

Sau đó, một con mèo chinchilla lông xù xuất hiện bên cạnh cậu hướng đạo nọ.

Con mèo lông xù cố gắng tăng kích thước cơ thể đến cỡ một con Husky, thế cũng xem như to hiếm thấy trong số hướng đạo.

Con chinchilla “khổng lồ” hung hăng quát Lâm Uyển một tiếng với giọng búng ra sữa, rồi xoè mấy bàn chân với lớp đệm thịt của mình ra.

Lâm Uyển gắng kiềm chế hết mức có thể, ấn bọn xúc tu đang toan tính sờ mèo trong bóng tối xuống, phớt lờ hướng đạo nọ, lướt qua con mèo chinchilla xinh xẻo trắng muốt kia với khuôn mặt lạnh tanh.

Phải đi nhanh, đi thật nhanh khỏi đây thôi!

Đám xúc tu sắp đỡ không nổi rồi!

Chẳng biết cậu hướng đạo mèo chinchilla ở đằng sau có tức phát khóc không nữa.

Trước mặt các bạn học, Lâm Uyển cũng ngại hỏi tên người ta.

Chí ít cô cũng biết không nhớ nổi tên người khác là chuyện khá bất lịch sự.

Thế là cô đành giả bộ lạnh lùng, ra vẻ tớ biết hết các cậu đó chứ, chẳng qua tớ không muốn nói chuyện thôi nhé.

Bàn ăn vừa rồi còn rôm rả bỗng im bặt, chìm trong không khí ngượng ngập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Xâm Lấn

Chương 17



Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

Tin Bá tước James bị sát hại tại phòng riêng nhanh chóng lan truyền, biến thành chủ đề bàn tán sôi nổi khắp đầu đường cuối ngõ suốt những ngày qua.

Nghe nói hung thủ vẫn đang lẩn trốn, các lính gác của Cục anh ninh đang bận vắt chân lên cổ, ngay cả Nữ vương lâu lắm chưa xuất hiện cũng chú ý tới chuyện này và cử Cận vệ trưởng Đội cận vệ hoàng gia Luther đích thân giám sát công tác điều tra.

Nhưng bất kể là ai, dù thuở sinh thời cao quý ra sao thì sau khi về với cát bụi cũng chỉ được nhắc đến đôi ngày rồi nhanh chóng phai dấu theo thời gian, không được ai nhớ đến nữa.

Một đêm dài trụy lạc và đẫm máu trôi qua, mặt trời của ngày mới lại ló dạng.

Tại chốn hoang vu cách xa những chốn con người hay tụ tập, cỏ mọc làn tràn khắp nơi, mặt đất tràn đầy sức sống.

Một phi thuyền từ từ xuất hiện phía chân trời.

Pho tượng nữ thần gắn đầu phi thuyền được chế tác tinh xảo bằng chất liệu đặc biệt phát ra ánh sáng lành lạnh dưới nắng. Phần thân hình bầu dục có sức chứa hàng trăm người. Cái bóng khổng lồ của nó in xuống mặt đất xanh, khiến đàn nai giật mình chạy biến vào rừng.

Đàn nai xinh đẹp phi nước đại trên đồng xanh bát ngát trong tiếng phi thuyền gầm rú.

Ngay sau đó, chúng vọt vào khu tàn tích bị dây leo bao phủ khiến vài chiếc lá rụng xuống, rồi biến mất trong những tòa nhà cũ đã bị nhân loại bỏ hoang nhiều năm.

– Mau nhìn kìa, đó là khu di tích cổ.

Một cậu trai trên phi thuyền chỉ ra ngoài cửa sổ reo lên.

Cậu ta mặc bộ lễ phục màu trắng của Học viện hướng đạo với phần ren tinh xảo lộ ra ngoài cổ tay áo, qua cách cư xử có thể thấy đó là một người rất có gia giáo.

Mặt nom non choẹt.

Vài hướng đạo mặc đồ giống cậu ta sôi nổi xúm lại, đứng trước cửa sổ trông ra ngoài.

Chi phí vận hành chiếc phi thuyền sót lại từ thời cổ này rất xa xỉ, cần dùng tới đá năng lượng đắt đỏ nên nó không phải là phương tiện giao thông của giới bình dân.

Bây giờ chiếc phi thuyền chở hơn mười hướng đạo trẻ được bảo vệ kỹ lưỡng bởi rất nhiều lính gác đang chầm chậm bay tới biên giới.

Hiện này, tình hình biên giới càng lúc càng ác liệt vì khu ô nhiễm có thể biến đổi và lan rộng bất cứ lúc nào, kéo theo đó là loài méo đáng sợ xuất hiện nhan nhản khắp nơi.

Không có hướng đạo nào chịu tới đóng quân trường kỳ ở những nơi nguy hiểm và thiếu thốn như thế, mà xã hội cũng không muốn hao tổn số lượng hướng đạo ít ỏi và yếu đuối ngoài sa trường.

Nhưng để vỗ yên lòng các lính gác đóng tại vùng sâu vùng xa, hàng năm đế quốc đều cử vài hướng đạo trong Tháp Trắng đi tuần tra và nán lại đồn biên phòng mấy ngày với lý do mỹ miều là để chữa trị các lính gác gặp vấn đề nghiêm trọng về tinh thần lực, bởi đế quốc luôn tuyên truyền ra rả luận điệu sẽ không dễ dàng vứt bỏ bất cứ lính gác nào.

Nhưng năm này qua tháng nọ, chuyện này chỉ còn là hình thức.

Hàng năm đế quốc đều cử hướng đạo đi như đã quy định, đến đâu cũng trang hoàng rực rỡ cờ hoa, gióng trống khua chiêng quay chụp lại.

Các hướng đạo ở lại những nơi có điều kiện khó khăn một hai hôm cho xong nhiệm vụ rồi vội vã tháo chạy trong tiếng than rầm trời.

Họ không thực sự giúp đám lính gác tầng chót nghèo khổ thấp hèn loại bỏ ô nhiễm tinh thần.

Nói đi cũng phải nói lại, số lượng lính gác cần giúp đỡ chất đống như núi mà lại chẳng có mấy mống hướng đạo nên dù họ đến thì cũng không giải quyết được gì, cuối cùng đành để chuyện này biến thành hình thức.

Các hướng đạo trẻ ngồi ngay ngắn, dùng bữa trong nhà hàng rộng rãi sáng sủa, ngắm cảnh đồng hoang trải dài vô tận bên ngoài qua những cửa kính lớn.

Tuy không tình nguyện đi chuyến này nhưng dù sao họ cũng là một đám thanh niên chưa từng bước ra khỏi Tháp Trắng nên thấy thứ gì bên ngoài cũng mới mẻ và thú vị.

Dưới thảm cỏ xanh mướt là một vùng rộng lớn đầy công trình kiến trúc nhân loại bị bỏ hoang.

Hầu hết đường cao tốc và đèn đường vắt ngang thành phố đã sụp quá nửa, trông giống như một con rồng chết vùi nửa người dưới cát vàng. Một vài đoạn đứt gãy như bị thời gian đóng băng, chĩa thẳng lên bầu trời ngập nắng.

Vô số tòa nhà chọc trời cao vút tận mây xanh, phần thân bằng sắt thép bị thời gian ăn mòn suốt mấy trăm năm trông như hàng trăm hàng nghìn bia mộ khổng lồ, khoác áo rêu xanh, đứng im lìm giữa chốn hoang vu.

– Ôi, đó là nơi người xưa từng sống sao?

– Mọi người có thấy những công trình kiến trúc sừng sững như toà tháp kia không? Nghe nói những lỗ đen dày đặc trên đó là nhà ở của người thời xưa đấy.

Hướng đạo ban nãy gọi mọi người tới giải thích.

– Ôi, sao bọn họ xây nhà cao thế, lại còn ở chen chúc như vậy nữa? Rõ ràng họ có rất nhiều đất cơ mà, nghe nói hồi ấy chưa có khu ô nhiễm còn gì?

– Thời ấy dân số toàn cầu đông lắm, đông đến độ cậu không tưởng tượng nổi luôn. Thế nên họ không có đủ đất để ở, đành xây nhà càng lúc càng cao, tầng này chồng lên tầng kia, sống chen chúc như loài ong. Ừm, giống như cậu vừa thấy đó.

– Đúng là Thư Cảnh Đồng – siêu nhân luôn đứng đầu mọi môn học – có khác, ngay cả lịch sử cổ đại cũng giỏi thế. 

Một người bạn khen cậu trai kia rồi hỏi:

– Môn nào cậu cũng xếp hạng nhất nhỉ?

Thư Cảnh Đồng ngồi trong nhà hàng trên phi thuyền, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Cậu ta xếp gọn khăn ăn một cách nhã nhặn rồi khiêm tốn cười đáp:

– Không phải thế đâu, tất nhiên là có bạn đạt điểm cao hơn tớ rồi.

– Cảnh Đồng đứng đầu tất cả các môn trừ phần kiểm tra tinh thần lực ra, năm nào cậu ấy cũng bị con nhỏ lập dị kia vượt mặt.

– Ý cậu là… người kia hả?

– Chứ ai nữa. Con nhỏ đó học hành siêu bết bát, cắm hoa không rành, trà đạo cũng chẳng qua môn nổi. Lúc học nấu ăn, tớ tình cờ học chung lớp với cậu ta, đã thấy cậu ta đốt trụi cả thùng rác.

– Sao Cảnh Đồng lại thua một đứa như vậy nhỉ? Đừng nói là cậu ta giở chiêu trò gian lận nha!

– Thì bởi, ngoài tinh thần lực mạnh ra thì điểm số những môn khác của nhỏ đó đều thấp chạm đáy, dựa vào đâu mà cậu ta lại được phân cho người bạn đời xuất sắc thế chứ?

– Đó còn là con độc đinh nhà họ Giang, còn trẻ thế đã vượt qua bài kiểm tra lính gác cấp B, có thể tinh thần là một con báo săn oai phong mà chính anh ấy cũng rất ưa nhìn, nghe nói tính tình cũng tốt nữa.

Thư Cảnh Đồng giơ tay ngăn đám bạn tiếp tục nói xấu người khác.

– Đừng nói thế, tinh thần lực của cậu ấy trội hơn tớ thật mà, chúng ta nên tuân theo sự sắp xếp của Tháp Trắng.

Là một học sinh xuất sắc lớn lên trong Học viện hướng đạo, từ nhỏ đã noi theo hành vi cử chỉ mẫu mực của các thầy cô, dần dà mưa dầm thấm đất nên Thư Cảnh Đồng luôn khiêm tốn hòa nhã, khắc kỷ lễ phép, luôn là tấm gương sáng về phẩm giá và học hành của đám bạn đồng trang lứa.

Cậu ta nghĩ khiêm tốn và hiền hòa là những đức tính quan trọng nhất của hướng đạo nên cho rằng bọn họ không nên nói xấu sau lưng người khác như vậy.

Dù rằng trong thâm tâm, cậu ta cũng có lúc lấy làm thắc mắc và bất bình.

Cậu ta từng gặp riêng giáo viên bộ môn để hỏi xem vì sao lần nào mình cũng thua người kia.

– Thưa thầy, em chỉ muốn biết rốt cuộc tinh thần lực của em kém cậu ấy bao nhiêu ạ? Em sẽ chăm chỉ luyện tập để cố bắt kịp cậu ấy. 

Lúc đó, thầy giáo chỉ thở dài và xoa đầu Thư Cảnh Đồng.

Tuy thầy không nói gì nhưng vẻ mặt thương hại của thầy đã làm tâm lý phản nghịch trong người cậu ta trỗi dậy.

Sau đó, cậu ta phải dành rất nhiều thời gian để tự kiểm điểm và điều chỉnh tâm lý mới quay lại dáng vẻ ngoan ngoãn điềm tĩnh như ban đầu được, để không đến mức hễ nghe thấy tên người kia là lại nổi lòng hơn thua không đáng có.

Hướng đạo không nên có thói háo thắng, điều đó cực kỳ sai trái.

– Đó không phải là thứ hướng đạo cần quan tâm.

Lời thầy ân cần dạy dỗ còn văng vẳng bên tai cậu ta:

– Điều quan trọng nhất với hướng đạo là học cách sử dụng tinh thần lực một cách dịu dàng tinh tế để sau này có thể giúp bạn đời do đế quốc cấp loại bỏ những cảm xúc tiêu cực. Một hướng đạo quá mạnh mẽ không có gì hay ho cả.

Nghe lời thầy khuyên, cậu ta quyết định buông bỏ những suy nghĩ không nên có.

Phẩm chất quan trọng nhất của hướng đạo là điềm tĩnh hiền hòa, luôn sẵn sàng cống hiến vô điều kiện cho bạn đời của mình. Đây là quan niệm phổ biến của xã hội, ai cũng nghĩ thế còn gì nữa?

Thư Cảnh Đồng đã làm thế thật. Cậu ta luôn cẩn trọng và nghiêm khắc từ lời nói tới hành động hết năm này qua năm khác, cố biến mình thành một hướng đạo hoàn hảo.

Mấy hướng đạo hóng được chuyện hay bèn thò đầu sang góp vui.

– Các cậu đang nói về Lâm Uyển à?

– Có phải cậu ta có ô dù gì không? Cậu ta bí ẩn lắm, chẳng chịu chơi với ai, lúc nào cũng một mình một cõi. Tớ nghĩ chẳng có lính gác nào chịu nổi cậu ta đâu.

– Chứ gì nữa, tớ đoán cặp đó sớm muộn gì cũng đứt gánh thôi. Ai mà mê nổi cái loại hướng đạo ngay cả nấu ăn cũng không rành chứ!

– Các cậu chưa biết gì hả? Lâm Uyển và cậu con trai nhà họ Giang đã hủy hôn rồi.

Một cô nàng ngồi bàn kế bên bỏ chiếc nĩa vàng đang cầm trên tay xuống, lấy khăn ăn lau miệng rồi kể:

– Chuyện chỉ mới đây thôi, nghe nói lúc Giang Dương Sóc cặp kè với một nhỏ hướng đạo khác thì chạm mặt Lâm Uyển.

– Ôi thật á? Sau đó thế nào? Cậu mau kể tường tận xem nào Nicole!

Con người ai cũng có tính hóng hớt, ngay cả học sinh xuất sắc nhất trường Thư Cảnh Đồng cũng không khỏi nghiêng người nghe ngóng.

Nicole là cô nàng có quả đầu xoăn tít, kiểu tóc kỳ lạ ấy trông chẳng hợp với bộ lễ phục đoan trang của Học viện hướng đạo cho lắm.

Nhưng cô nàng lại có xuất thân cao quý, thuộc dòng dõi quý tộc có tước hiệu thừa kế, bố là Nam tước đang đảm nhiệm công tác phát ngôn của hoàng gia. Vậy nên dù cô nàng sống phóng túng hơn hẳn đám hướng đạo bình thường thì cũng không ai dám chỉ trích.

– Bị bắt tận tay day tận mặt rồi thì còn thanh minh thanh nga cái nỗi gì. Lâm Uyển cũng tỉnh lắm, lập tức tháo chiếc nhẫn đính hôn đang đeo trên tay ra vứt luôn xuống cống trước mặt hai đứa lính gác và hướng đạo chó má kia.

Nicole nói tiếp:

– Người trong giới đều biết cả rồi, chỉ có các cậu là mù tin tức thôi.

– Thật sao? Cậu ta đã vứt chiếc nhẫn kia xuống cống thật sao?

Có người không tin nổi phải hỏi lại:

– Nghe nói đó là món trang sức cổ truyền của nhà họ Giang, đáng giá vô số đồng đế quốc đấy.

– Tất nhiên là thật rồi! Tại bữa dạ tiệc mấy hôm trước, đúng cái đêm Bá tước James bị sát hại, tớ từng trông thấy Lâm Uyển, khi ấy tay cậu ấy không đeo nhẫn nữa.

Nicole bĩu môi nhận xét:

– Nói thật là tớ rất thích cá tính của cậu ấy, thế tốt hơn những kẻ gặp phải chuyện như thế mà khóc lóc ầm ĩ, kéo lính gác đòi sống đòi chết nhiều.

– Ơ mà Lâm Uyển cũng đi chuyến này nhỉ? Hình như cậu ấy đã gia nhập tổ nghiên cứu đặc biệt nên đi chung phi thuyền với bọn mình tới đồn biên phòng thì phải. Hay bọn mình gọi cậu ấy tới hỏi một câu là rõ ngay mà?

Nicole ngẩng lên tìm khắp xung quanh, chẳng bao lâu sau đã tia thấy người cô nàng muốn tìm, bèn vẫy tay với người nọ.

– Lâm Uyển, lại đây ngồi đi.

Cả đám toan cản Nicole lại song không kịp nữa, chưa gì đã thấy kẻ lập dị học chung Học viện bao nhiêu năm mà chẳng quen thân gì ai trong truyền thuyết bê khay đồ ăn đi sang đây với khuôn mặt ngơ ngác.

– Gọi tớ hả?

Cô cũng như những hướng đạo khác, bởi hiếm khi dang nắng nên tay chân mảnh khảnh, da dẻ trắng nõn.

Cô không mặc bộ lễ phục có hoa văn phức tạp của Học viện hướng đạo mà mặc bộ đồ thể thao màu xanh nước biển để tiện vận động.

Tuy bộ đồ này được may bằng chất liệu cao cấp nhưng nom có vẻ không vừa lắm.

Lâm Uyển đeo chiếc thắt lưng ngoài bộ đồ rộng thùng thình, xỏ đôi bốt cao đế bằng, xắn tay áo đến khuỷu tay để lộ cánh tay trắng, đang mân mê hai ngón tay lên chiếc khay ngập đồ ăn.

Hình như cô chẳng có cảm giác gì đặc biệt dù mới bị bạn đời phản bội, cứ thế thản nhiên đứng trước mặt mọi người, hỏi với khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào:

– Gọi tớ có chuyện gì không?

– Không có gì thì không được gọi hả?

Nicole cười với Lâm Uyển rồi dịch người sang nhường chỗ cho cô:

– Tụi mình đã học chung với nhau bao nhiêu năm mà chưa tám được mấy câu, nghe nói cậu xin điều sang tổ nghiên cứu đặc biệt nên gọi cậu sang ăn chung với tụi mình.

Lâm Uyển bèn bê khay ăn ngồi xuống cạnh cô ấy.

Thật ra cô không nhớ tên Nicole, tuy cô nàng này trông có vẻ như biết rất rõ về cô.

Thậm chí cô còn chẳng thể gọi tên hầu hết những người đang ngồi đây, có lẽ chỉ nhận ra mỗi cậu hướng đạo ngồi cạnh cửa sổ là bạn học của mình.

Bởi vì nhiều năm về trước, hình như là sau kỳ thi, cậu ta tự dưng ở đâu xông ra chặn đường cô.

Đoạn nhìn cô chằm chằm với đôi mắt như mới khóc xong, hỏi:

– Cậu, cậu có thể cho tớ xem thể tinh thần của cậu không?

Lâm Uyển ngu người.

– ?

– Tớ chỉ muốn biết rốt cuộc hai đứa mình chênh lệch cỡ nào thôi.

Dường như cậu bé kia đã phải dùng hết can đảm để thốt ra câu này.

Sau đó, một con mèo chinchilla lông xù xuất hiện bên cạnh cậu hướng đạo nọ.

Con mèo lông xù cố gắng tăng kích thước cơ thể đến cỡ một con Husky, thế cũng xem như to hiếm thấy trong số hướng đạo.

Con chinchilla “khổng lồ” hung hăng quát Lâm Uyển một tiếng với giọng búng ra sữa, rồi xoè mấy bàn chân với lớp đệm thịt của mình ra.

Lâm Uyển gắng kiềm chế hết mức có thể, ấn bọn xúc tu đang toan tính sờ mèo trong bóng tối xuống, phớt lờ hướng đạo nọ, lướt qua con mèo chinchilla xinh xẻo trắng muốt kia với khuôn mặt lạnh tanh.

Phải đi nhanh, đi thật nhanh khỏi đây thôi!

Đám xúc tu sắp đỡ không nổi rồi!

Chẳng biết cậu hướng đạo mèo chinchilla ở đằng sau có tức phát khóc không nữa.

Trước mặt các bạn học, Lâm Uyển cũng ngại hỏi tên người ta.

Chí ít cô cũng biết không nhớ nổi tên người khác là chuyện khá bất lịch sự.

Thế là cô đành giả bộ lạnh lùng, ra vẻ tớ biết hết các cậu đó chứ, chẳng qua tớ không muốn nói chuyện thôi nhé.

Bàn ăn vừa rồi còn rôm rả bỗng im bặt, chìm trong không khí ngượng ngập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.