Trên xe anh mở bài hát nhẹ nhàng cho cả hai cùng nghe, tự dưng anh muốn nghe bài hát mà nhỏ hát hôm mà nhỏ có rất nhiều quà ấy, tính nhỏ cũng thẳng thắn nên không ngại gì mà hát cho anh nghe, coi như nhỏ cảm ơn anh về buổi đi chơi hôm nay cũng được.
Và vẫn là giọng hát của nhỏ vang lên, hơn nữa lại là buổi tối nên bài hát hòa nhập vào lòng người, anh cảm thấy lòng mình chùn xuống và thật sự anh rất thích nghe nhỏ hát bài này, anh cũng từng là người lạnh lùng và ít nói, nhưng từ khi đi học đại học anh đã vui vẻ hơn, giờ đây gặp được nhỏ anh còn vui hơn thế nữa, anh có ghi âm lại bài hát ấy và chở nhỏ về tới phòng đưa nhỏ tới cửa phòng.
Nhỏ cười híp mắt cảm ơn anh đã chở nhỏ đi chơi, anh cũng cười lại rồi quay người bước đi thế nhưng nghĩ tới bài hát và giọng hát của nhỏ anh lại cảm thấy… rất nhớ nhỏ, và thế là đôi chân anh không tự chủ mà quay người lại bước gần tới nhỏ và gọi.
– Song Đào… – theo phản xạ nhỏ quay người lại rồi cười tươi.
Thế nhưng ngay sau nụ cười ấy là… anh Thanh Minh đang ôm nhỏ vào lòng vì anh cao hơn nhỏ cả cái đầu, nên nhỏ tới cổ anh, một tay anh ôm đầu nhỏ và tay kia ôm vai nhỏ dựa vào ngực anh, tim anh đập nhanh thật nhanh (chắc sắp đi rồi quá) và nhỏ cũng như anh, nhưng nhỏ mặt còn đỏ lự lên, đêm tối chắc anh không thấy.
Rồi ôm một lát anh cũng buông nhỏ ra rồi véo nhẹ lên má nhỏ rồi anh ra về, nãy giờ nhỏ chỉ đơ một cục thôi chứ chẳng biết chuyện gì mới xảy ra cả, nhỏ như người mất hồn đứng im đó rồi giọng nói của anh Việt Minh làm nhỏ “không bay bổng” nữa.
– Em sao thế? – anh Việt Minh về thấy tên kia mới vừa rời xe đi, bước vào thấy nhỏ đứng ì ở cửa.
– Dạ… e-em… không… sao! – rồi nhỏ quay người vào trong nhà nhưng giọng anh lại cất lên.
– Tên đó làm gì em à! – anh có chút lo lắng, đôi mắt buồn.
– K-không… ạ! – nhỏ chữa.
– Em dối anh đúng không? – anh cảm thấy mình hơi lố, vì anh mới chỉ quen nhỏ chưa lâu mà có vẻ thân quá.
– … – nhỏ bối rối nhìn anh và có chút khó hiểu.
– À… anh xin lỗi… thôi muộn rồi em vào ngủ đi – anh Việt Minh nói rồi rảo bước về phòng.
– Ngủ ngon – nhỏ định bước vào trong và đóng cửa nhưng ai ngờ còn nghe được câu “ngủ ngon” của anh, nhỏ quay người cười tươi lại, mặc dù khi này mặt nhỏ đỏ lên rồi.
– Anh Việt Minh cũng ngủ ngon – nhỏ lại dùng nụ cười chết người ấy làm anh Minh này cũng như anh Minh kia đều không kìm được lòng mà hành động tương tự.
– Song Đào – anh Việt Minh chạy ngược lại và ôm nhỏ vào lòng, mặt nhỏ lại đỏ lên người lại cứng đờ ra, kiểu ôm này cũng giống nãy anh Thanh Minh ôm nhỏ, nhưng anh Việt Minh có vẻ quan tâm và lo lắng cho nhỏ hơn.
Rồi anh cũng ngại mà buông nhỏ ra, mặt anh cũng đỏ lên trông thấy, anh gãi đầu buông nhỏ ra rồi anh về phòng.
Tâm trạng của nhỏ thật sự rối bời, chuyện gì xảy ra với nhỏ thế, cùng một lúc có tận hai anh “đợp zai” ôm làm nhỏ vừa ngại vừa quê độ.
Nhỏ đi tắm cho quên mọi chuyện đi nhưng nằm trằn trọc cả đêm nhỏ lại chẳng thể ngủ được vì không biết ngày mai sẽ đối diện như thế nào với hai người anh này đây.
……
Chúng ta tới thăm nam chính thôi, nãy giờ nữ chính vui vẻ lắm rồi, còn nam chính thì đang chịu rắc rối của cánh nhà báo và truyền thông.
Bữa tiệc được tổ chức tại tầng thứ năm mươi của tòa cao ốc, tất cả các vị khách quá đã có mặt đông đủ giờ chỉ còn thiếu hắn và cô nữa thôi.
Trần Lâm An cô được Mon gọi điện nói về chuyện tối nay hãy đóng giả làm người bạn gái của hắn, mới đầu Lâm An khá sợ hãi, bất đắc dĩ Mon đành nói vài chuyện cần nói vậy là cô cũng đồng ý như vậy cũng xem như là giúp đỡ hai bên cùng có lợi.
Tất cả khách khứa đã tới đông đủ chỉ còn thiếu hai nhân vật chính thôi.
Cánh cửa vững chắc mở ra nghe tiếng kêu thôi là cũng đủ biết đẳng cấp cao quý của người bước vào, rất nhiều ánh mắt dồn hết ra phía cửa.
Người con trai trong bộ vest đen lịch lãm tôn lên được sự quyền lực, khoác tay con trai là người con gái đẹp kiêu sa và cặp kính gọng màu đen rất thu hút, mái tóc búi cao và thả vài sợi hai bên, chiếc váy thật khiến người nhìn choáng mắt, nó lấp lánh màu trắng tinh khôi nhìn rất giống như họ đang chứng kiến cảnh cô dâu và chú rể.
Hôm nay Lâm An cô cũng bất ngờ khi hắn lại bảnh bao đến vậy, mặc dù bình thường hắn cũng vậy nhưng ánh mắt hắn nhìn cô rất dịu dàng và càng làm cô bị cuốn sâu vào đó, cô biết chỉ là giả vờ nhưng cô lại tham lam muốn hắn chỉ mãi nhìn cô với ánh mắt đó thôi, riêng hắn thì cũng không cảm xúc gì lắm, nhưng tim hắn nhói lên cảm giác gì đó rất khác lạ.
Và hai người khoác tay nhau bước vào, ngay tức khắc bao ánh mắt nhìn cả hai, tiếc nuối và buồn hiện lên khuôn mặt của những người mất công sức mặc thật đẹp để được hắn để ý.
Tạch… tạch… tạch… v… v… cánh nhà báo thì viết lia lịa, còn giới truyền thông thì thi nhau chụp ảnh không ngừng nghỉ, hiếm khi nào thấy hắn đi cùng với con gái tới dự mấy bữa tiệc như thế này.
Kiểu này ngày mai báo đài sẽ rầm rộ đây, hơn nữa người chịu khổ lại là cô Trần Lâm An, vì cô sau tối nay sẽ được mệnh danh là “nữ hoàng” là người của hắn thì tất nhiên kẻ nào có thù dai với ông Thiết Cung thì hắn và cô sẽ cùng chịu tội.
Nói đi thì cũng phải nói lại, hắn là người thế nào thì ai cũng biết, để động được vào người của hắn thì cái tên đó đúng là “điếc mà không sợ súng”.
Sau màn chào hỏi và giới thiệu cô Lâm An với mọi người, hắn đã hoàn thành công việc cần làm và trở về biệt thự, bởi hắn chỉ tới làm việc cần làm thôi, hắn rất ít lộ diện ra ngoài và rất ít người chụp hình hắn, nhưng hôm nay lại khác, nên hắn đã cố gắng lắm mới đứng nói và để cho đám người kia chụp hắn.
……
Một ngày mới lại tới, nhỏ ngủ rồi cũng tới giờ dậy đi học, sáng nay nhỏ được đi học cùng anh Việt Minh, ngồi cùng ghế với anh, nhỏ chẳng dám nói gì cả, chỉ lấy điện thoại nghe được bài nhạc hết bài thì nhỏ cũng tới trường, chào tạm biệt anh rồi nhỏ chạy tới cầu thang, bởi nhỏ nghĩ lại chuyện tối qua khiến nhỏ ngượng ngùng, suy nghĩ của nhỏ không chắc lắm đó là “anh Việt Minh thích mình rồi” nhưng nhỏ lại nghĩ cả anh Thanh Minh cũng như vậy nữa, nhỏ thoáng sợ hai anh cùng một lúc, người nhỏ run lên “từ dưới lên”.
– Song Đào, cậu sao vậy? – từ xa Hoàng Nam đã thấy nhỏ rùng mình rồi, cậu không chắc lắm, Hoàng Nam thấy nhỏ đi cùng một anh năm hai nào đấy.
– Hoàng Nam… mình không sao? – nhỏ cười, có chút giật mình, giống như nhỏ mới làm chuyện tày trời nào ấy.
Cậu biết chuyện gì chưa – Hoàng Nam bỏ qua suy nghĩ mà vào chuyện chính vậy.
– C-Chuyện g-gì – nhỏ ấp a ấp úng, qua giờ nhỏ có biết quái gì đâu, phòng lại không có máy tính, chỉ có cái điện thoại “gần xịn” của nhỏ, nên nhỏ chỉ chat chit với mấy cô bạn của nhỏ thôi à, mà chủ yếu là nhỏ nghe nhạc thôi hoặc xem “hoạt hình Đoremon” và một số hoạt hình Nhật bản khác.
– Cậu đọc đi này, báo mới hôm nay đấy, tin này hot lắm nhá – Hoàng Nam đưa nhỏ tờ bào trên tay cậu.
Các bạn biết chuyện xảy ra rồi chứ, trên tờ báo là hình ảnh to đùng của Lâm An và Thành Khang đang… nắm tay nhau và cười rất âu yếm.
– Chuyện này có gì lạ đâu, tên lạnh lùng với Lâm An – nhỏ cũng chẳng quan tâm lắm mấy cái ấy đâu, mặc dù ghét hắn thật thì nhỏ cũng đâu có liên quan tới hắn.
– À mình quên, ý mình là muốn cậu thấy thôi và từ nay Lâm An đã là người của hắn, nếu như cậu có ý định gì thì… – Hoàng Nam gian tà.
– Tớ quên mất, Lâm An… được rồi tớ sẽ cố gắng nói chuyện thật ít… hihi… cảm ơn cậu cho tớ biết một chuyện lớn nhá – nhỏ lại dùng nụ cười “chết người” ấy cười với Hoàng Nam, làm cậu bối rối.
– Được rồi, chúng ta về lớp thôi – Hoàng Nam kìm nén, cậu nhéo má nhỏ rồi cùng nhỏ lên lớp.
Cùng nhau xuống cùng xe của hắn, Lâm An thấy các sinh viên nhìn cô như sinh vật lạ, cô thở dài thì hắn lên tiếng
– Đừng lo, có tôi đây – rồi hắn cầm tay cô kéo đi lên lớp, cô không phản ứng gì, có chút đỏ mặt.
Cùng lúc là nhỏ và Hoàng Nam vào trước, rồi theo sau là Lâm An và Thành Khang, cả lớp được phen há mỏ hớt ruồi, tin tức nhanh như gió ai cũng biết mà chỉ riêng có mình nhỏ là không biết thôi, nhỏ và Hoàng Nam nhìn hai người kia “đang nắm tay nhau”, hắn chỉ nhìn sơ qua nhỏ rồi kéo cô xuống ghế của mình ngồi, và cũng từ nay hắn ngồi với cô và nhỏ ngồi cùng Hoàng Nam.
Tất cả sinh viên không ai rời mắt khỏi hai người, hai người đi tới đâu là đôi mắt họ lia theo tới đó.