Editor: Phù Dung Sương
Vân Thanh bị nội thương một đường trở về, rốt cuộc trở lại Chung Nam Sơn!
Nhìn địa phương nàng rời đi hơn hai năm qua, giờ khắc này thế nhưng cảm thấy nơi đây thực thân thiết, nghĩ đến một màn kia trên đỉnh Thiên Sơn, trong lòng lại chua sót khó chịu, lại nghĩ cả đời ở tại Cổ Mộ cũng không tồi!
Tôn bà bà nhìn thấy nàng trở về, vui vẻ không thôi:”Cô nương, cuối cùng ngươi cũng trở lại. Hơn hai năm qua, lão bà này coi như chờ được người quay về.”
Vân Thanh nhìn Tôn bà bà một dung nhan tràn đầy nếp nhăn, trong lòng đều là cảm động, rốt cuộc ở thế giới tràn ngập cô đơn này, vẫn có một người như vậy quan tâm nàng:”Bà bà, ta đã trở về, sẽ không bao giờ đi ra ngoài.”
Chính mình một thân thương tâm cùng thương tích, cũng chỉ còn Cổ Mộ này cách biệt với thế giới bên ngoài, mới là nơi để nàng thật tốt chữa thương.
Tôn bà bà thấy nàng vẻ mặt đầy ưu thương, muốn hỏi cái gì, rồi lại không biết làm thế nào mở miệng, rồi lại nhớ tới một việc:”Cô nương, ngươi trở về thật đúng lúc, qua mấy ngày nữa cô nương tới sinh thần mười tám tuổi, mấy ngày hôm trước đạo sĩ ở Trọng Dương Cung phái người đưa tin tức tới đây, nói là sinh thần cô nương ngày đó sẽ có rất nhiều nhân sĩ võ lâm tiến đến Cổ Mộ chúc mừng.”
“Này nhóm đạo sĩ thúi này càng ngày càng ngang ngược, Cổ Mộ Phái ta tách biệt với thế nhân bên ngoài, lại như thế nào cho nhóm võ lâm nhân sĩ đó đến đây gây chuyện?”
Vân Thanh cả kinh, chính mình một chuyến trở về, chỉ lo chính mình thương tâm, lại quên mất cốt truyện nguyên tác đã bắt đầu xảy ra. Nguyên bản, khi nàng lên mười tám, Dương Quá sẽ tới Chung Nam Sơn.
Tuy rằng nàng đối với Hoàng Dược Sư một mảnh khuynh tâm, cũng vì thế mà thương tích đầy mình, nhưng đối với Dương Quá vẫn tràn ngập đồng tình.
Nghĩ tới sau đó không lâu, Dương Qúa liền sẽ tiến vào Cổ Mộ, nàng nhất định sẽ thu lưu hắn, cũng sẽ không làm Tôn bà bà xảy ra chuyện.
Chỉ là, trong phút chốc lại nghĩ đến một sự kiện khác.
Theo nguyên tác, Lục gia bị giết, Hoàng Dược Sư sẽ ở Gia Hưng, hơn nữa còn ra tay cứu Trình Anh, nhưng hiện tại, tựa hồ vì chính mình, Hoàng Dược Sư và nàng luôn là cùng nhau lưu tại Thiên Sơn, kia……Trình Anh đến tột cùng sẽ như thế nào đây?!
Xem ra, là vì nàng xuyên đến, đã đảo loạn hướng phát triển của cốt truyện!
Nàng chỉ biết thở dài, đối với Tôn bà bà nói:”Bà bà, ngài không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì.”
Tôn bà bà vẫn còn muốn nói cái gì, lại thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi, cũng không hảo nói cái gì nữa, liền đi xuống dưới nấu cơm.
Vân Thanh ở trong mộ thất nhìn đến bức họa của Lâm Triều Anh, chỉ cảm thấy trời đất bao la, lại chỉ có chính mình một người, trong lòng khổ sở, nói như vậy, cùng lúc trước Lâm Triều Anh cũng là đồng dạng giống nhau.
“Tổ sư bà bà, năm đó, ở trong lòng người, cũng thật hận Vương Trùng Dương hay sao?”
Nghĩ đến bóng dáng thanh y kia, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập thương sầu, không kìm hãm được mà nước mắt lại chảy ra.
Vân Thanh ở Cổ Mộ, rảnh rỗi không có việc gì, việc duy nhất có thể làm là học võ công Tiêu Dao Phái. Nhưng nói đến cũng kỳ quái, thời điểm ở Thiên Sơn, mỗi ngày nàng đều cảm thấy võ công có điểm tinh tiến đi lên, nhưng từ sau khi hồi Cổ Mộ, lại thấy võ công không có bất luận cái gì tiến triển, tựa hồ còn hạn chế nàng đủ phương diện.
Nàng nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, cuối cùng cũng không nghĩ nữa. Lại là trong lòng ưu sầu tích tụ, khó có thể tiêu tan. Tự nhiên cũng biết, nếu cứ như vậy, sợ là lại đi vào con đường cũ của Lâm Triều Anh.
Nhưng trong lòng nàng vẫn là bất lực, nửa điểm cũng không thay đổi được cái gì.
Một ngày này, Tôn bà bà vừa mới đem y phục hai người thu thập tốt, lại nghe ở bên ngoài Cổ Mộ có người hô lớn, vậy mà tiến đến cầu thân.
Tôn bà bà giận dữ, tức sùi bọt mép, mang theo quải trượng định lao ra ngoài. Vân Thanh thì thấy buồn cười, duỗi tay giữ chặt nàng, nói:”Bà bà, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta đóng cửa mộ lại, hà tất cùng mấy người này so đo.”
Tôn bà bà tuy ngừng thân hình, nhưng như cũ tức giận không thể át xuống:”Nha đầu Mạc Sầu cũng thật là quá mức làm càn, mặc dù nàng đã không còn là người của phái Cổ Mộ, nhưng cũng không thể làm như vậy. Ngươi là muội muội của nàng, nàng lại như vậy buông điều bịa đặt.”
Vân Thanh cũng không giận, chậm rãi lấy ra giấy bút, trải lên cuộn vải, đề bút:”Bà bà dùng Ngọc Ong liền có thể đem những người này đuổi đi.”
Nàng muốn xem xem đám ô hợp này sẽ làm cái gì, chúng liền cấp Hoàng Dược Sư xách giày đều không đủ tư cách.
Nghĩ tới Hoàng Dược Sư, lại không được có chút ảm đạm:”Dược Sư, chàng thế nhưng có từng nghĩ đến muội?”
Cười thê lương một tiếng, lại là cảm thấy suy nghĩ chính mình thật nực cười. Chàng như thế nào sẽ nhớ tới mình chứ, ở trong lòng chàng vẫn luôn chỉ có một người kia mà thôi, lại sẽ không thể nào nhung nhớ đến mình đi.
Bên ngoài Cổ Mộ, rốt cuộc cũng không còn ồn ào!
Nàng lại ngẩn người nhìn dưới ngòi bút là bức họa trước mặt…….
Một cái thanh y nam tử, một cây ngọc tiêu, phong thần tuấn lãng, dáng vẻ bất phàm……….
Chính mình như thế nào trong lúc bất tri bất giác vẽ ra chàng?
“Đại ca, chúng ta chẳng lẽ không có duyên phận hay sao?”