Một tuần trước, Tần Ngôn từ Thương Cổ Sơn chạy thẳng tới thôn Đại Diên.
Anh tìm đến Lâm Tuyền, và hỏi người yêu cũ của Lâm Dung là ai, và vì sao chết rồi.
Ai biết Lâm Tuyền xách theo lồng chim trêu đùa con chim anh vũ bên trong, âm dương quái khí nói một câu: “Ồ, còn biết trở về.”
Tần Ngôn: “……”
“Ban đầu ta không nhúng tay vào chuyện của hai ngươi, ngươi chính là xử lý như thế này? Đi cũng không nói một lời? Người ngươi cũng không biết an ủi?” Gia gia đem lồng chim đặt xuống, lại đốt điếu thuốc, “Ngươi đến cùng biết nói chuyện yêu đương sao?”
Tần Ngôn: “……” Còn thật sự không biết đây.
Gia gia rốt cục quay người, vỗ vỗ vai Tần Ngôn: “Đối tượng của mình, chính mình dỗ dành đi. Không có chuyện gì có thể đi internet tra một chút làm sao truy người dỗ dành người.”
“Lâm Tuyền, Dung Dung hắn mang thai.” Tần Ngôn vừa mở miệng liền trực tiếp vứt bom, dứt khoát đem lão nhân gia nổ đến thất điên bát đảo, nửa ngày chưa tìm được âm thanh của mình.
“Ngươi… Ngươi…” Lâm Tuyền không còn giữ được bình tĩnh nữa, tiện tay cầm cây chổi trong nhà lên hướng Tần Ngôn chính là một trận loạn đánh, “Ban đầu ta ngầm thừa nhận chuyện hai ngươi, ngươi chính là đối với hắn như vậy? Không chịu trách nhiệm không mang bao, vạn nhất ngươi không hóa thành người được? Hắn tự mình một người sinh con? A? Con mẹ nó ngươi làm ta tức chết rồi!”
Tần Ngôn yên lặng đứng mặc cho Lâm Tuyền đánh, không dùng linh lực bảo vệ thân thể, cũng không rên lên một tiếng. chuyện này là anh hổ thẹn, anh ích kỷ, ban đầu là anh bị sắc mê tâm khiến cho Dung Dung có cơ hội thụ thai, là anh không chịu trách nhiệm.