Xà Đại Nhân

CHƯƠNG 8: KHÔNG CÓ THÂN RẮN



Tôi không ngờ lý do của việc dời mộ lại là một chuyện tàn nhẫn như vậy, hơi khó hiểu nhìn Mặc Dạ.

Mặc Dạ chỉ rũ mắt xuống, không phủ nhận, nói cách khác là sự thật.

“Vì sao Xà Quân làm thế, nhà họ Tần chúng tôi đều biết rõ, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, tôi là người cuối cùng của nhà họ Tần, người nhà họ Tần chết hết, nợ với Xà Quân cũng xem như trả sạch.” Mễ bà Tần hơi kích động, ho đến mức như sắp tắt thở, nói xong thì thẳng thừng bỏ đi.

Mặc Dạ hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đen sáng ngời có cảm xúc không thể giấu đi, lại như bị một thứ gì đó che khuất.

“Sao từ sau khi tôi sinh ra đã không có chuyện dời mộ nữa? Là vì con rắn kia bị ba tôi đánh chết hay vì quan tài rắn bị sét đánh rồi?” Tôi chớp mắt nhìn Mặc Dạ.

“Việc này phải hỏi nhà họ Long các em.” Mặc Dạ thở dài nặng nề, sau đó biến mất.

Tôi nhìn thoáng qua vòng tay rắn đen trên cổ tay, chỉ cảm thấy trong lòng rất nặng nề.

Ngồi xem ghi chép vấn mễ một lát, có chỗ viết ẩu, có chỗ thì ghi rất nhỏ, đều theo tâm trạng của mễ bà.

Xem một lát thì tôi không chịu nổi nữa, gửi tin nhắn cho Trương Ngọc Chi, hỏi thăm ba cô ấy, chỉ nói bị trúng độc rắn, tạm thời còn đang hôn mê.

Có lẽ cô ấy cũng không dễ chịu gì, trả lời rất lạnh nhạt, tôi cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ an ủi cô ấy mấy câu, hứa đợi xong chuyện của mình, tôi sẽ bảo ba mẹ đến thăm hỏi nói cảm ơn.

Sau khi gửi đi, Ngọc Chi cũng không trả lời, tôi lại bắt đầu thấy thấp thỏm, không biết Trần Toàn thế nào rồi, có phải Viên Phi đã lấy xe về rồi không.

Chăn của nhà mễ bà Tần là loại chăn rũ hồ, thô ráp, còn mang theo mùi lạ.

Tôi trở mình không ngủ được, lại thử gọi điện thoại cho ba mẹ, nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Định gọi điện thoại hỏi thăm thím Lưu.

Chợt có một tia sáng lướt qua từ trước cửa sổ, sau đó có tiếng ô tô vang lên từ bên ngoài, hình như là đỗ trước cửa nhà mễ bà Tần.

Mễ bà Tần ở phòng bên cạnh đứng dậy đi mở cửa, tôi cũng vội đứng dậy theo.

Đang muốn đi ra ngoài, Mặc Dạ đột nhiên nói: “Đừng đi ra, là con rắn kia.”

Nhưng bên ngoài hình như có ai đang dùng sức gõ cửa kêu to cái gì đó.

Tôi nghe mễ bà Tần đi nhanh về phía đó, vội vàng đuổi theo: “Đừng mở cửa.”

Mễ bà Tần ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng cũng dừng tay lại, chỉ đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài cửa sổ là chiếc xe của Viên Phi, nhưng lại có tới mấy người đừng trước xe.

Trần Toàn, Viên Phi, còn có Trần Thuận và vợ của ông ta.

Tôi không ngờ cả nhà Trần Toàn đều bị nhập rồi, nhất thời thấy hơi giật mình, sờ Mặc Dạ trên cổ tay: “Có cách nào làm bọn họ tỉnh lại không?”

Con rắn kia vẫn còn quấn trên cổ Trần Toàn, đầu rắn hơi nghiêng, khè khè thè lưỡi.

Mặc Dạ không nói gì, còn mễ bà Tần lại nhìn vòng tay rắn đen trên cổ tay tôi một cái: “Cháu tưởng Xà Quân vạn năng à? Xà Quân trở thành thế này còn không phải là vì…”

Bà ấy còn chưa nói hết, vòng ngọc trên cổ tay đã động đậy, đầu rắn chĩa vào mễ bà Tần, bà ấy lập tức im miệng, chỉ nhìn tôi một cái với vẻ chế giễu: “Nhà họ Long các người, tán tận lương tâm!”

Lời này rất quá đáng, tôi đang muốn hỏi thì Trần Toàn chợt tiến lên hai bước.

Nói với giọng khè khè: “Long Duy, ngươi ra đây, nếu không những người này đều sẽ chết. Ngươi không trốn thoát được đâu, ngươi đã định sẵn là của ta rồi.”

Giọng nói kia âm u một cách vô cùng kỳ lạ, giống như Trần Toàn thật sự là một con rắn vậy.

Tôi nghe mà thấy lạnh cả người, Trần Toàn nói xong thì chợt cười ha ha hai tiếng.

Viên Phi và Trần Thuận cũng như bị thứ gì đó nhập vào, duỗi tay đè vợ của Trần Thuận xuống đầu xe.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì mễ bà Tần đã thầm mắng một tiếng: “Thiên sát! Nghiệp chướng!”

“Cháu kéo dài thời gian trước, tôi đi lấy đồ.” Mễ bà Tần vội chạy vào trong nhà.

Tôi vẫn không hiểu lắm, nghiêng đầu thì thấy Trần Toàn đã đi qua, đầu của con rắn trên cổ anh ta đã bò tới trên đùi mẹ anh ta, chui thẳng vào trong ống quần.

Cảnh tượng này khiến tôi lập tức nghĩ đến cái chết của vợ Trần Toàn, trong đầu có thứ gì đó nổ tung,

Tôi vội kéo cửa xông ra ngoài: “Tôi ra rồi đây!”

Mặc Dạ dường như hít sâu một tiếng bên tai, nhưng cũng không ngăn tôi lại.

“Long Duy …” Trần Toàn nghiêng đầu qua, nhìn tôi cười quái dị.

Con rắn quấn trên cổ anh ta cũng chậm rãi ngóc đầu lên, mắt rắn nhìn chằm chằm vòng ngọc rắn đen trên cổ tay tôi: “Mặc Dạ, ngươi ngay cả thân thể cũng không có mà vẫn muốn bảo vệ cô ta à.”

“Đã mười tám năm rồi, ngươi dù trốn trong giấc mơ của cô ta vẫn muốn bảo vệ cô ta ư.” Con rắn kia khè khè phát ra tiếng người.

“Em đừng di chuyển, đợi mễ bà Tần mang đồ đến.” Mặc Dạ lại không thèm quan tâm đến con rắn kia.

Chỉ nhỏ giọng dặn dò: “Khi mễ bà Tần mang đồ đến rồi, em ném thẳng vòng ngọc rắn đen về phía Trần Toàn, để bản quân giải quyết con rắn kia.”

Chỉ cần Mặc Dạ có kế hoạch là tốt rồi, tôi nhìn Trần Toàn và con rắn kia bằng ánh mắt nặng nề.

Xung quanh như có tiếng soàn soạt vang lên, tôi đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Lúc chúng tôi đứng nhìn ở cửa sổ, Trần Toàn vẫn luôn ở trước đầu xe, vậy ai là người gõ cửa?

Tôi quay phắt đầu lại, một con rắn hổ mang chúa đang từ từ rũ xuống.

Tôi vừa quay đầu, rắn hổ mang chúa đã há to miệng gào một tiếng, cong thân rắn nhào về phía tôi.

Nhưng nó vừa di chuyển thì một dòng nước đã dâng lên, hất bay nó đi.

Tôi vội lùi về sau, duỗi tay muốn đóng cửa, vừa duỗi tay đã sờ trúng một thứ lạnh lẽo, sau đó tay bị siết chặt lại.

Tôi hoàn toàn không kịp nhìn nó là gì, vung tay ra ngoài, một con rắn to cỡ miệng chén bị ném “bịch” lên xe.

“Dì Tần! Dì Tần!” Tôi cũng không để ý việc đóng cửa được nữa, lập tức bỏ chạy.

Trong phòng của mễ bà Tần, bà ấy bị một con mãng xà đã quấn chặt lấy, dường như đã ngất đi.

Mặc Dạ hừ lạnh, con mãng xà kia như bị dọa sợ soạt một tiếng chạy ra khỏi cửa sổ.

Tôi vội đến xem mễ bà Tần, môi bà ấy biến thành màu đen, hai mắt sung huyết.

“Ở đây.” Mặc Dạ ra ngoài, túm lấy một con rắn cạp nong trong ống tay áo của mễ bà Tần.

Con rắn kia vừa bị Mặc Dạ chạm vào đã chết luôn.

Ngoài cửa sổ như có thứ gì đó soàn soạt bò ra ngoài, còn có hai con rắn giãy giụa bò ra từ trong chăn, nhưng mới lộ nửa thân rắn đã chết cứng.

Mặc Dạ đứng bên cạnh tôi đung đưa người, trở về trong vòng ngọc rắn đen.

Sau khi biết hắn đã giết hết rắn trong phòng, tôi vội nhìn mễ bà Tần, lúc này mới phát hiện trên cổ tay bà ấy có hai lỗ đen.

Tôi vội giật một sợi dây buộc vết thương của bà ấy lại, lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại.

Nhưng chợt có tiếng khè khè vang lên: “Long Duy .”

Trần Toàn đứng trước cửa phòng, con rắn trên cổ anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, cười khà khà: “Ngươi là của ta, tìm thấy quan tài rắn, gả cho ta, nếu không bọn họ đều phải chết! Đều phải chết!”

Tôi nhìn anh ta, thù mới hận cũ cùng dâng lên, thẳng thừng tháo vòng ngọc rắn đen trên cổ tay ra ném đi.

Vòng ngọc rắn đen vừa chạm vào người Trần Toàn đã như sống lại, bò lên cổ Trần Toàn, nhanh chóng lượn một vòng.

Con rắn vốn dĩ còn ngóc đầu lên lập tức bị cắt đứt đôi, đầu rắn rơi xuống đất còn muốn bò về phía tôi.

Vẫn thè lưỡi ra như cũ: “Đây chỉ là một con rắn mà ta nhập vào thôi, giết rồi thì sao. Một ngày nào đó Long Duy sẽ ngủ trong quan tài rắn của ta, Long Duy … Long Duy …”

Tôi thở hổn hển cầm lấy cây búa sắt lớn ở sau cửa lên, đập mạnh xuống cái đầu rắn kia.

Búa sắt to bằng cái miệng chén đập xuống, mặt sàn xi măng lập tức nứt ra.

Tôi muốn nhấc lên lần nữa, nhưng lại như mất hết sức lực, không thể nào nhấc lên được.

Trần Toàn cũng ngã ầm xuống đất, vòng ngọc rắn đen trở về trên cổ tay tôi.

Mặc Dạ thở rất yếu, nhỏ giọng nói với tôi: “Phải dựa vào em rồi.”

Hình như hắn bị thứ gì đó khống chế, sau đó cũng không lên tiếng nữa.

Tôi nhìn cái đầu rắn bị búa sắt đè lên, vội lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, nói là bị rắn cạp nong cắn, bảo bệnh viện chuẩn bị huyết thanh trước.

Sau đó nhặt thăng gạo mễ bà để dưới đất lên muốn đi ra ngoài, có lẽ lúc bà ấy đang lấy gạo trong thùng thì bị rắn cạp nong cắn, sau đó bị con mãng xà kia cuốn lấy, không kịp phát ra tiếng.

Nghĩ đến ba người ở bên ngoài, tôi nhìn thùng gạo, dứt khoát xách cả thùng gạo lên.

Đổ hết nửa thăng gạo còn lại trong thăng gào lên cổ Trần Toàn.

Cái đuôi của con rắn kia đã cắm vào cổ anh ta, lúc này bị hất gạo vào thì như bị điện giật, chậm rãi rút ra khỏi cổ Trần Toàn.

Trong ghi chép vấn mễ, gạo là thứ dưỡng người, trừ tà khử âm.

Một loại gạo dưỡng trăm loại người, rất nhiều trẻ nhỏ trở về từ bệnh viện, người lớn cũng sẽ để một nắm gạo trong túi trẻ nhỏ để trừ tà.

Tôi mang cả thùng gạo ra ngoài, Viên Phi và Trần Thuận ở bên ngoài còn đang đè vợ của Trần Thuận xuống trước đầu xe, tôi cũng không quan tâm bao nhiêu, lấy gạo từ trong thùng ra hất lên người bọn họ.

Gạo hất tới, Viên Phi và Trần Thuận như bị điện giật, cả người run rẩy, sau đó sùi bọt mép ngã xuống đất không dậy nổi.

Vợ Trần Thuận ngồi phịch ở đầu xe, cũng không ngừng co giật.

Đây là triệu chứng sau khi trừ tà, uống thêm một bát canh gừng nóng là được.

Tôi thấy xong rồi, muốn kéo vợ của Trần Thuận vào trong trước, tránh lại có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mới vừa chạm tay vào người vợ của Trần Thuận thì nghe thấy bà ta cười một cách kỳ lạ, sau đó bà ta đứng thẳng dậy, thở ra một hơi với tôi.

Hơi thở đó mang theo mùi tanh gì đó, lại xen lẫn mùi thơm nồng nặc.

Tôi bị mùi đó phả thẳng vào mặt, tức giận xối hết gạo còn lại trong thùng xuống đầu bà ta.

Nhưng dưới đống gạo, vợ của Trần Thuận vẫn cười ngông cuồng: “Ha ha, Long Duy, đây là độc dâm xà, chỉ khi bị rắn quấn mới có thể giải được. Ha ha, Mặc Dạ không có thân rắn, hắn ta không giải được, không giải được!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.