Thấy hai đạo sĩ cùngtiểu nhị mới vào làm thành cục diện bế tắc, lão chủ điếm vội vàng runrẩy đi tới, lắc lắcđầu với tiểu nhị một cái, rồi quay sang bồi tội vớihai đạo sĩ.
“Hai vị, thật sự xin lỗi, hắn mới vào làm, nhưng mà,bổn điếm đúng là không có bánh màn thầu cùng thức ăn chay, bởi vì rất ít người xuất gia đến đây ở trọ, cho nên lão hủ cũng không nhớ sắp xếp chu đáo, thật là không phải, không bằng thế này, bây giờ lão hủ cho ngườiđi làm.” Lời này vừa nói ra, đúng lúc có thể giải vây, lại không quênnói lời xin lỗi.
Vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ, Bình Sinh không biết có nghe được hay không, chỉ là sững sờ đứng nhìn tay đè chặt chỗngực, nhỏ giọng lầm bầm: “Điều này sao có thể, làm sao có thể.”
Ngược lại, lão đạo sĩ mau chóng hồi phục lại tinh thần, đứng dậy nói lời cámơn với chủ điếm, lại một phen kéo tay đang bị nắm chặt của Bình Sinh ra, như có thâm ý liếc mắt nhìn điếm tiểu nhị một cái.
“Dọc theođường đi, người lớn lên giống nhau có rất nhiều, Bình Sinh, ngươi cũngtự mình kiểm tra hắn rồi, hắn không phải là người mà ngươi muốn tìm.”Lúc nói lời này, tay cầm chặt Đào Mộc kiếm của lão đạo sĩ lại buônglỏng, tựa như suy nghĩ sâu xa điều gì, nhưng cuối cùng vẫn là đẩy tayra, lẳng lặng mà ngồi xuống uống trà.
Trúc Hồngkhẽ hừ một tiếng,rồi xoay người tiến vàophòng bếp, thỉnh thoảng có khách nhân ra vào mớira ngoài chiêu đãi, nhưng phương thúc đối đãi với những khách nhân khácngược lại tốt hơn bọn hắn nhiều, không chỉ không ngừng tươi cười, mà còn bưng nước rót trà, thỉnh thoảng lại tán gẫu chút việc nhà, thấy vậytrong lòng Bình Sinhkhó chịu.
“Lộ Nhi, ngươi nói, bọn họ đến trấn này là làm cái gì? Từ trước đến giờ, đạo sĩ tu hành rất ít khi ở trọ,ta đã hỏi lão chủ điếm, hắn nói bọn họ định ở lại bảy ngày, chẳng lẽtrấn này có người xin bọn họ đến làm phép?” Kim Chuyênvừa suy nghĩ vừalấy tay đụng đụng cánh tay nhỏ của Lộ Nhi trên bàn, đột nhiên sắc mặttrắng nhợt, “Chằng lẽ đại ca nghĩ kho gạo nhà chúng ta cháy là do yêunghiệt phóng hỏa, cho nên mới mời đạo sĩ đến? Nếu là như vậy, chúng tađốt kho gạo thành đống gạch vụng, có phải chết hay không, bọn họ đến xem phong thủy, ngươi nói, họ có thể nhìn ra cái gì hay không?”
Hắncực độ chột dạ, sợ sự tình bại lộ, cầm lên bánh bao nắm chặt làm chonước thịt văng khắp nơi, một chút bắn tung tóe lên người của Lộ Nhi vàlão đạo sĩ phía đối diện.
“Thực xin lỗi, Tam cữu tử (em vợ)của ta hôm nay tinh thần có chút hoảng hốt, làm bẩn áo lão nhân gia, ta thayhắn chịu tội.” Lộ Nhi căn bản không để ý đến suy nghĩ của Kim Chuyên,ngược lại nhân cơ hội này tiến lên chào hỏi, nhưng mà thân hình nhỏ nhắn lại thấp hơn bàn cao.
Lão đạo sĩ đang muốn giáo huấn một chút têngây họa kia, lại ngu ngơ nhìn đến chỗ nam tử trẻ tuổi, vừa mới nghe lờinói xin lỗi bên cạnh, lại nhìn xung quanh, không thấy một bóng người.
“Yêu quái to gan, nhanh hiện thân!” Hắn lấy Đào Mộc kiếm sau lưng ra, độtnhiên đứng dậy nói, bởi vì máu chó mực, mấy chục năm đạo hạnh của lãocũng đã mất hẳn, căn bản là không có cách nào phát hiện ra bấy kỳ yêukhí nào, chỉ đành phải để cao cảnh giác.
Nhưng ngay khi đứng lên, hắn mới ngạc nhiên phát hiện ra một hài tử bị cái bàn che kín đang trợn to đôi mắt nhìn hắn sợ hãi, hắn liền cười khổ thu hồi kiếm.
“Tiểu công tử, lão phu mới vừa rồi không nhìn thấy ngươi, còn tưởng rằng làyêu quái đang nói chuyện, đừng lấy làm lạ, cũng chẳng qua chỉ là quầnáo, không có gì đáng ngại.” Ai, coi như bộ y phục này là vật trước lúcsư phụ hắn mất đưa cho hắn, cũng không thể nổi giận với người khác, aibảo mới vừa rồi người ta nói lời xin lỗi mình không thấy, lại còn làm ra chuyện ngu xuẩn?
Lộ Nhiđột nhiên chớp chớp đôi mắt đang trợn to, môi hồng giương nhẹ khẽ cong lên, một bộ dáng rất đáng yêu.
“Bang” Tiểu nhị đột nhiên đem một đĩa bánh màn thầu đặt ở trên bàn lão dạo sĩ, cất giọng nói, “Một lượng bạc, đa tạ khách quan!”
Một lượng? Bình Sinh bấm tay tính toán một chút, một lượng có thể mua đượcmười cái bánh bao rồi, nhưng một đĩa này, cũng chỉ có sáu cái, cái nàythì có phần quá mắc…
Lão đạo sĩ tính tình nóng nảy đã không thể ngồi yên, từ trên ghế bật dậy.
“Điếm này chẳng lẽ là hắc điếm? Một lượng bánh màn thầu, ngươi nghĩ lão phungay cả tính toán cũng không biết sao?” Thật ra thì, hắn đã sắp hếttiền, thanh toán bảy ngày tá túc, còn dư lại không nhiều, nếu không,đánh chết lão, lão cũng không bực đến nỗi mất thể diện như thế này.