Chúng tôi đã chuyển địa bàn từ ngoài quán vào đến phòng khách trong nhà, mấy chuyện thế này mà đem ra nói giữa quán nó cứ sao sao. Thằng Toey vẫn ngồi im giữa các anh, tất cả mọi người đều đang ngồi trên sofa chỉ trừ có thằng Pun là đang ngồi dưới sàn, ngước mặt lên nhìn thằng Toey. Mày bị cái gì thế Pun, muốn hóng chuyện đến thế cơ à.
“Pun, mày lấy bỏng ngô với Pepsi luôn không?” – Thằng Fang hỏi chơi chơi mà thằng Pun gật đầu thật.
“Không kể cũng được Toey ạ, bọn anh chỉ cần biết đến đấy thôi.” – Thằng Thaen ôm vai thằng Toey, nó ngẩng đầu lên nhìn các anh rồi cười. Một nụ cười có phần gượng gạo.
“Không sao đâu anh, dù gì mọi người cũng biết cả rồi, biết thêm cũng chẳng sao. Toey cũng mệt mỏi khi phải che giấu bấy lâu nay.”
Chúng tôi mỉm cười lại với nó. Thằng Toey hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu câu chuyện, thằng Pun thằng Mick cũng bắt chước thằng em. Hai đứa mày bị làm sao thế?
“Lúc em học lớp 10, ấy, mấy anh đừng có trưng ra cái mặt căng thẳng vậy được không, cứ bình thường thôi.” – Nó cười với đám tôi. Nghe Toey nhắc chúng tôi mới nhận ra đúng thật là mặt đứa nào đứa nấy căng như dây đàn.
“Thì cũng tại mày làm bọn tao căng thẳng đấy chứ.” – Tôi làu bàu.
“Em đã làm gì nào, có các anh tự nghĩ ngợi ấy chứ.”
“Đừng giỡn nữa, kể tiếp đi Toey.” – Thằng chó Mick, mày coi câu chuyện của em nó là chuyện giỡn à. Nhưng chí ít thì câu nói của thằng Mick cũng khiến cho bầu không khí dễ thở hơn ban đầu rất nhiều vì nhìn thằng Toey nom có vẻ nhẹ nhõm hơn.
Tôi để ý thấy thằng Matt đang gật đầu liên tục động viên thằng Toey. Thằng cu này chắc biết được sâu xa câu chuyện rồi và có lẽ nó cũng là người duy nhất mà thằng Toey có thể chia sẻ câu chuyện cũng như xin lời khuyên.
“Hồi em lớp 10, sau giờ học em phải đến quán cà phê đợi người yêu, ờ, hồi đấy em hẹn hò với một bạn bên trường St.Francis hẳn hoi.” – Nghe thấy tiếng thằng Phum với thằng Chen cười khùng khục trong cổ họng tôi liền quay lại nhìn. Hừm, chắc chúng mày cũng từng như thế chứ gì.
***
Câu chuyện của Toey.
Hồi học lớp 10, mỗi ngày sau giờ học tôi đều đến một quán cà phê ở khu Siam để chờ người yêu vì quán đó gần chỗ học thêm của bọn tôi. Bạn ấy thích ăn bánh còn tôi thì thích sữa lắc. Chúng tôi học cùng lớp học thêm, sau giờ học có thể đi chơi với nhau thêm một chút trước khi tôi đưa bạn ấy về tận nhà.
Quán đó một nửa là xưởng vẽ một nửa làm quán cà phê vì anh chủ quán là họa sĩ. Tôi hay ngắm người qua đường thông qua tấm kính trong suốt của quán và ngày nào tôi cũng thấy có một cậu học sinh đi ngang qua quán cà phê nơi tôi ngồi, trên tay cần giá vẽ, người đeo túi đựng họa cụ, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Trông cậu bạn đó rất hạnh phúc, có lẽ vì cậu đang được làm một thứ là cậu yêu thích.
Tôi thấy cậu bạn đó mỗi ngày những không biết cậu ấy đi đâu, có thể là về nhà hoặc đi kiếm chỗ nào đó ngồi vẽ chăng? Một ngày kia, khi tôi đang đi dạo cùng người yêu thì bắt gặp cậu ấy đang ngồi vẽ tranh.
Dù trạc tuổi nhau nhưng ở cậu bạn đó có nét gì đó phóng khoáng, thư thái, hạnh phúc, khác hẳn tôi – một thằng con trai vẫn mải mê tìm kiếm điều mình muốn. Mỗi ngày của tôi đều trôi qua trong vô nghĩa. Tôi bật cười khi thấy cậu ấy cầm cành cây đuổi hai con chó đang cắn nhau và chắn mất khung cảnh cậu đang vẽ.
Cũng ngày hôm đó, sau khi về nhà, tôi đã thả mình lên giường và bắt đầu đặt câu hỏi cho bản thân: tương lai tôi muốn làm gì và tôi bắt đầu muốn có ước mơ. Có lẽ cậu học sinh đó đã truyền cảm hứng cho tất thảy những suy nghĩ này của tôi.
Tôi đến quán nhiều đến mức trở nên thân thiết với cả P’Oh chủ quán. Ngày nọ, trong lúc đang ngồi đợi bạn gái như mọi hôm, tôi vô tình làm đổ cốc sữa lắc. P’Oh gọi mấy anh chị nhân viên đến để dọn nhưng tôi nói để tôi tự. Tôi cúi người xuống dưới gầm bàn để lau đi vết sữa đổ trên sàn và tình cờ làm sao, tôi nhìn thấy hộp đựng bút chì rơi dưới góc chậu cây. Đó là một chiếc hộp bút có hình thù hơi khác biệt được làm bằng gỗ.
“P’Oh, em nhặt được cái này rơi.”
“Ờ, ấy, mày thấy nó chỗ nào thế, của em anh đấy, qua nó lật tung cả quán mà không thấy.”
“Vậy nhờ anh trả lại cho anh ấy nhé, mà em ruột anh ạ?”
“À không, tình cờ gặp nhau ở xưởng vẽ, nói chuyện thấy hợp nên thân nhau thôi. Mấy bức vẽ treo trong quán đều là tác phẩm của nó hết đấy, nó hãy còn đang đi học, chắc là cấp ba, chắc là tầm tầm mày đấy.”
“Uầy, đỉnh thế, học sinh cấp ba mà vẽ được thế này cơ à anh.” – Tôi ngạc nhiên lắm vì thực sự mỗi bức vẽ đều rất chỉn chu và rồi tôi nhớ đến cậu học sinh ngày nào cũng đi ngang qua quán đó. Cậu ấy có vẽ đẹp được như thế này không nhỉ.
“Ừ, chỉ cần quyết tâm thì muốn làm gì mà chẳng được. Để anh nhắn nó là có người tìm được đồ rồi, chắc nó đội ơn mày lắm đấy, hộp bút chì này là đồ quý giá của nó mà.”
Chiều tối của ngày tiếp theo đó, tôi vẫn tới quán cà phê như mọi khi. Hôm đó, P’Oh nói có người gửi đồ cho tôi, đó là một bức vẽ trên khổ giấy A4, trong tranh là một cây bút chì đang mỉm cười và nói lời cảm ơn với cốc sữa lắc. Ngay khi nhìn thấy bức tranh, miệng tôi không thể ngừng cười, từ cười mỉm, bật cười cho đến cười thật lớn. Bức tranh này vừa đáng yêu vừa hài hước. Bút chì chắc là đại diện cho anh đó còn cốc sữa lắc là tôi.
“Uầy, đẹp quá anh ơi.”
“Ừm, chủ nhân hộp đựng bút chì mà mày nhặt được nhờ anh gửi cho đấy, nó nhắn là cảm ơn nhiều lắm.”
“P’Oh, hôm nay anh ấy có đến không ạ?” – Tôi muốn ngồi lại đợi anh ấy, muốn nói chuyện với anh ấy nhưng tiếc là người yêu tôi đã tới trước và rồi tôi phải đi học thêm.
“Đến chứ, ngày nào nó chả đến.”
“Nhờ anh gửi lời cảm ơn đến anh ấy hộ em nhé, cảm ơn vì bức tranh ạ.”
“Hai đứa mày đúng là hâm, cảm ơn tới cảm ơn lui.”
“Vậy để em viết note, anh nhắn anh ấy đọc giúp em nhé, em sẽ dán sau khung tranh, đừng có nhìn trộm đấy P’Oh.”
“Ờ ờ, nếu còn nhớ anh sẽ nhắn cho.” – P’Oh lại tiếp tục vùi đầu vào đống cốc trong bồn rửa, không để ý đến tôi nữa.
Tôi dán tờ giấy note màu xanh da trời với nội dung: “Cảm ơn, tranh hài hước lắm anh ^^ From sữa lắc.” vào sau giá vẽ được đặt trong quán.
Hôm sau đó tôi tìm đến đúng cái giá vẽ hôm qua dán giấy, tờ note của tôi đã không còn ở đó nữa mà thay vào đó là một từ note khác màu xanh lá cây. Không biết vì sao nhưng tôi thấy rất vui khi đọc được dòng chữ ngắn ngủi đó.
“Vẽ được bằng tao đi đã – From anh bút chì.”
Ngày hôm đó đã mở đầu cho chuỗi cuộc trò chuyện được trao đổi qua tờ giấy note của tôi và anh bút chì. Tôi sẽ tới quán vào tầm năm giờ chiều, năm giờ hơn tôi đã phải rời đi vì lớp học thêm rồi. Còn anh bút chì đến quán vào cỡ tám giờ tối, vậy nên tôi và anh ấy chưa bao giờ có cơ hội gặp nhau.
“Không thích, em không muốn tranh với anh đâu, nhỡ em nổi tiếng hơn thì sao 555 anh học trường nào thế.”
“Tao là một quý ông đích thực nên thích vẽ nhà to. Thế mày thì sao? P.s: Mày có vẻ thích tự lừa dối bản thân quá nhỉ.”
“Chỉ có mỗi tòa nhà của anh là to thôi hả, haha. P.s: Em học trường Wat Frang, màu quần đồng phục của trường em đẹp lắm luôn.”
Cảm giác như tôi và anh bút chì đang từ từ học hỏi, làm quen với nhau từng chút một, vì mỗi ngày chúng tôi cũng chỉ có thể trao đổi với nhau mấy câu đó. Từ việc đến quán cà phê để đợi người yêu, giờ tôi đã chuyển sang say mê viết note và đoán xem hôm nay anh bút chì sẽ viết những gì.
Lúc ấy tôi không cảm thấy thích hay có bất kỳ cảm xúc gì khác. Nói chuyện với anh bút chì cũng giống như nói chuyện với anh trai. Tôi là con một, nhiều lúc cũng muốn có anh để cùng chơi, cùng tán gái, nói chuyện và chơi game cùng nhau.
“Em bị gái bỏ rồi anh, hừ, suốt ngày cứ đòi hỏi cái gì ấy.”
“Mày mua cho bé đó cái đồng hồ đi, mua đồng hồ quả lắc ấy, cho nhìn lác mắt luôn.”
Tôi ủ rũ cả một ngày trời sau khi Cream nói chia tay nhưng khi đọc được lời nhắn của anh bút chì vào buổi chiều, tôi đã bật cười. Kể từ hôm đó, tôi không còn đến quán vì đợi Cream nữa, tôi đến để đợi đọc giấy note của anh bút chì. Tôi bắt đầu cảm thấy có thiện cảm hơn về một người mà tôi chưa bao giờ gặp mặt. Tôi cảm thấy tình trạng như bây giờ rất tốt dù nhìn lại thì mối quan hệ này cũng có chút kỳ kỳ. Mà thôi, mặc kệ đi.
“Anh bút chì ơi, chắc em thích mất rồi, anh có thích em không?”
“Thích ấy hả? Ghê gớm quá nha mày, mới tí tuổi đầu đã nói yêu zai rồi.”
“Thế hai đứa mình là gì của nhau được nhỉ, nếu anh có người yêu rồi, anh có muốn thêm bồ không, haha.”
“Bao giờ cái mặt mày đẹp được như nữ thần thì hãy mơ đến chuyện làm bồ nhí của tao. Giờ mày chỉ cần yên phận làm người đặc biệt của tao thôi, bé sữa lắc hư hỏng ạ.”
“Ừm, cũng được, sữa lắc sẽ là người đặc biệt của anh bút chì. Anh bút chì cũng là người đặc biệt của sữa lắc. Chúng ta sẽ trở thành người đặc biệt của nhau ^^”
“Tam giác mà không có hai đáy là gì á, sao không cho nó thành hình tròn luôn đi, ghẹo gan tao à.”
“Nó là cái biểu tượng mặt cười mà anh, anh bút chì ngố thế, hahaha.”
Và cứ thế, chúng tôi trở thành người đặc biệt của nhau.
Ngày qua tháng, tháng qua năm, tôi và anh bút chì vẫn cứ trò chuyện qua tờ giấy note như thế và ngày nào đến quán tôi cũng thấy cậu bạn ấy đi qua. Thỉnh thoảng tôi cũng trộm nghĩ, không biết cậu bạn kia có vẽ được như anh bút chì không.
Tôi và anh bút chì ngày càng thân thiết hơn, chúng tôi nói với nhau mọi chuyện. Mọi thứ cứ tiến triển dần dần từng chút một, tôi biết được anh ấy thích gì, không thích gì, tôi độc thân và biết anh bút chì cũng độc thân nhưng cả hai vẫn chưa bao giờ thấy mặt nhau,
“Anh bút chì ơi, bố sữa lắc đi du lịch Trung Quốc, em đem quà bánh đến cho anh nè, nhớ chia P’Oh với nhé.”
“Bánh trái quái gì thế, bảo bố mày thay đổi khẩu vị đi. Lấy mấy cái bánh Anh này về mà ăn nhé cu em, haha” – Hôm đó tôi đã vác một túi bánh ngọt tung tăng đi tới lớp học thêm và đi qua cả cái khu Siam.
Thời gian lại trôi qua, giờ tôi đã lên lớp 11, anh bút chì thì lên lớp 12 và đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Anh ấy nói muốn học Mỹ thuật, còn nói có bạn thân cũng thi cùng khoa. Càng gần đến ngày đi, anh bút chì càng bận rộn.
“Anh bút chì định thi vào trường nào, khoa nào ạ? Khoa diễn tuồng hay diễn kịch hả anh, haha.”
“Hôm qua cũng có người hỏi tao như thế và giờ nó đang trong viện truyền nước biển đấy.”
“Anh bút chì ơi, mẹ sữa lắc muốn em đi du học ở Úc nhưng em không muốn đi.”
“Đi đi, cho Thái Lan này còn bình yên.”
“Này, em nghiêm túc đấy. Em không muốn đi tí nào. Nếu em đi thật đừng có nhớ em đấy.”
“Mày nghĩ ngợi nhiều làm gì, chắc gì mày đã được học bổng mà đi hả sữa lắc thối.”
“Em muốn học Y, em muốn ở Thái, em muốn ở cùng anh bút chì.”
“Còn tao thì không muốn ở cùng mày, hahaha. Mà Y gì, khoa thần kinh hay khoa sản.” – Dù ngày hôm đó tôi có stress cỡ nào thì anh bút chì vẫn luôn khiến tôi mỉm cười khi đọc tin nhắn.
“Em thực sự không muốn đi Úc, không muốn rời xa anh bút chì nữa.”
“Nhớ lấy, dù mày ở bất kỳ đâu, làm gì, anh sẽ luôn ủng hộ mày hết mình.”
Một ngày nọ, tờ giấy note của tôi được lấy đi mà không có hồi âm. Lúc ấy tôi nghỉ nghĩ chắc anh bút chì bận ôn thi, không có thời gian đến quán, khi nào anh thi xong chắc sẽ lại có thời gian trò chuyện như trước kia. Tôi vẫn viết và gửi giấy note mỗi ngày, nói nhớ anh, nói cổ vũ anh và chúc anh thi đậu.
Nhưng một tuần đã trôi qua mà anh bút chì vẫn không tới quán. Một tuần, hai tuần rồi một tháng, hai tháng cho đến gần một năm qua đi. Anh bút chì có biết được cảm xúc của người chờ đợi anh mỗi ngày nó ra sao, đau thế nào không. Anh bút chì biến mất và cậu bạn ngày ngày cầm giá vẽ đi ngang qua quán cũng mất hút luôn. Tôi không còn gặp lại cả 2 người đó nữa.
Tôi vẫn đến quán ngồi như mọi khi, P’Oh hỏi thăm sao dạo này mặt tôi trông buồn thế, không viết giấy note dán vào giá vẽ nữa à. Tôi chỉ biết mỉm cười thay cho câu trả lời rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài quán. Ánh mắt đột nhiên va phải một hình bóng đã mấy tháng rồi không thấy.
Cậu bạn đó hôm hay không ôm giá vẽ trong tay nữa, cậu ấy đứng trước quán, trên áo trắng chứa đầy những nét chữ màu sắc, có một bông hồng đặt trong túi áo ngực. Ồ, vậy là cậu ấy lớn hơn tôi và đã tốt nghiệp. Tôi thấy mừng cho cậu ấy. Thế còn anh bút chì thì sao nhỉ, chắc anh cũng đã tốt nghiệp. Tôi lại nhớ anh nữa rồi.
“Ơ, thằng Q, nó đứng làm gì trước cửa quán thế nhỉ?” – Nghe thấy tiếng P’Oh cơ thể tôi đột nhiên căng cứng. Thế rồi anh đó cũng rời đi.
“P’Oh, anh biết người đó ạ?”
“Ai cơ?”
“Cái người mặc đồng phục học sinh mới nãy đứng trước cửa quán đấy ạ.”
“Haha, mày hỏi gì lạ thế, sao lại không biết, thằng Q người vẽ tranh trưng trong quán anh mà. Người mày từng nhặt được hộp đựng bút chì đấy, nhớ không? Hôm nay là ngày Chia tay học sinh cuối cấp, nó gọi anh bảo chiều tối nay sẽ ghé qua. Chả hiểu sao lại lấp ló ở đây giờ này, ơ, nó đi đâu mất rồi. Cái thằng, hết lớp 12 rồi vẫn không hết dị.”
Tôi vẫn nghe thấy tiếng P’Oh nhưng đầu óc lúc này trống rỗng, đại não không thể xử lý thêm bất kỳ thông tin nào. Tay chân rồi cả người tôi lạnh toát. Chủ nhân của hộp đựng bút chì và người mà tôi ngưỡng mộ là cùng một người ư? Người tôi quen biết hai năm qua mà chưa một lần gặp mặt với người mà tôi thấy mỗi ngày nhưng không biết tên đó… lại là cùng một người.
Anh bút chì của tôi
tên là P’Q
Chỉ là trùng hợp hay là gì đây?
Tôi biết được sự thật này vào đúng ngày cuối cùng đời học sinh của P’Q. Chẳng hay nên vui hay buồn nữa. Từ giờ trở đi, cả anh bút chì và cậu học sinh đó chắc sẽ không đến đây nữa mà cũng không biết là anh thi vào trường nào rồi.
Kết thúc học kỳ tôi phải đi trại hè bên Úc nên đến quán để tạm biệt P’Oh. Tôi không kìm nổi nên có ghé qua khu để giá vẽ một lần nữa, nơi đây ghi dấu rất nhiều kỷ niệm giữa tôi và người đặc biệt.
Thứ nhìn thấy sau giá vẽ hôm đó khiến cậu trai như tôi rơm rớm rồi bật cười.
Vì đó là một bông hồng đã héo.
Lên lớp 12, cuộc sống của tôi vẫn cứ thế tiếp diễn. Học hành nặng hơn, liên tục ôn liên tục thi. Tôi muốn học Y mà, phải cố gắng thôi. Hết học thêm trên trường, về nhà mẹ còn thuê gia sư riêng cho tôi nữa. Ấy vậy nhưng tôi vẫn có thời gian đến quán mỗi ngày, dù đôi khi chỉ ngồi lại được đôi phút.
Một hôm, trường tôi tổ chức chương trình tư vấn tuyển sinh, các anh chị đã tốt nghiệp sẽ quay về trường để tư vấn cho các em về khoa mà các em muốn học, rồi thì chuẩn bị hồ sơ như nào, học để ôn thi như thế nào, lên kế hoạch ra làm sao. Hôm đó cả nhưng anh chị không phải học sinh cũ của trường tôi tới nữa.
Một trong số đó là người mà tôi vẫn hằng đêm mong nhớ, người từng viết cả ngàn tờ giấy note cho tôi, người từng nói tôi là người đặc biệt, người khiến tôi biết thế nào là tình yêu và cũng là người rời xa tôi mà chẳng nói một lời.
Tôi gặp lại P’Q rồi. Tôi nhớ lúc đó bản thân đã bật khóc. Anh ấy nhìn khác trước nhiều lắm, đẹp trai hơn, trông hơi ngổ ngáo như bao sinh viên Mỹ thuật khác. Nhưng anh bút chì không nhớ ra tôi. Cũng phải thôi, anh chưa bao giờ biết mặt mũi tôi ra sao thì nhớ thế nào được.
Thằng Matt thấy tôi thì giật mình, nó hỏi sao lại khóc, tôi đáp vì người kia chính là anh bút chì. Tôi được gặp lại anh bút chì rồi, được gặp lại P’Q rồi.
Lần đầu tiên trong đời, gặp gỡ một người con trai khiến tôi có động lực khám phá bản thân và tìm ra được ước mơ.
Nhưng hôm nay tôi đã chọn sẽ bỏ đi ước mơ ấy, bỏ đi ước mơ được trở thành bác sĩ. Tôi bắt đầu chuyển qua vẽ vời, bắt đầu chú tâm vào mỹ thuật dù trong người chẳng có tí năng khiếu nào. Cuối cùng, tôi cũng đã trở thành khóa dưới và là đàn em cùng mã số với người mà tôi yêu suốt ba năm qua.
Tình yêu đúng là vĩ đại và to lớn hơn những gì ta tưởng tượng rất nhiều.
Và nếu như một lần nữa có cơ hội, tôi muốn được hỏi anh bút chì rằng:
Sao anh lại bỏ rơi sữa lắc vậy?