We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 19: Không khỏe



Thầy bói phương nào cũng không đoán chuẩn bằng thầy Peem. Dự đoán bản thân sẽ ốm thế mà ốm thật. Vậy nên hôm nay chỉ đành nằm nhà húp cháo. Chưa kể sáng ra đã bị chú Pui tra tấn lỗ tai một tràng.

Chú cằn nhằn việc tôi không biết tự chăm sóc bản thân, không biết đường uống thuốc. Ai mà biết được chuyện tôi với thằng Phum nghiên cứu sinh học còn cần phải uống thuốc trước chứ, hừ. Cơ mà dù chú Pui có cằn nhằn đến điếc cả tai thì chú vẫn rất chu đáo nấu cháo đầy đủ cho tôi trước khi đi làm, tôi chỉ có việc xách người dậy và ăn thôi.

Đến trưa cả người bỗng nóng bừng lên, tôi phải mò đi kiếm cái khăn ướt đắp lên trán. Tôi chỉ cảm sốt thông thường thôi, không có triệu chứng gì quá đáng nên vẫn tự chăm được. Trời, người gì vừa đẹp trai vừa biết việc, hừ, quá là ngầu. Giờ thì người đẹp trai xin phép đi ngủ đã, uống thuốc vào buồn ngủ ghê cơ.

“Ư ư.” – Tôi ngủ không được thoải mái chút nào. Tỉnh tỉnh mê mê, đau họng, đau cả đầu nữa. Có cái gì ấm ấm chạm lên trán tôi thế nhỉ? Hay tôi bị ma ám. Những lúc ốm thế này đuối nằm xẹp lép, tôi lấy đâu ra sức mà chống lại ma quỷ.

Phải làm sao đây? Tôi cố gắng hé mắt ra nhìn dù trong lòng đang vô cùng lo sợ rằng mình sẽ không mở mắt nổi. Cũng may cuối cùng tôi cũng mở được mắt, chỉ có điều hình ảnh hiện ra không được rõ nét lắm.

Nhưng cái cảm giác một thứ gì đó âm ấm chạm vào cơ thể thì vô cùng rõ ràng. Dù không nhìn thấy rõ tôi vẫn biết người đang xoa đầu tôi lúc này là ai. Nghe thì có vẻ lãng mạn nhỉ cơ mà điều khiến tôi quan tâm hơn cả là cái thằng đẹp trai kia vào nhà tôi kiểu gì trong khi tôi đã khóa cả cửa nhà cửa phòng rồi.

“Phum, mày vào kiểu gì thế?” – Phum lúc này đang ngồi trên giường, áp tay lên trán tôi. Lúc đầu khi thấy nó đưa tay ra, tôi còn tưởng nó chuẩn bị đeo nhẫn cho tôi cơ (Tôi nghĩ cái quái gì vậy)

“Mày sao rồi, người nóng thế. Đầu đau không, uống thuốc chưa, hay là tới bệnh viện đi.” – Phum rap cho tôi một tràng. Tao đau đầu cũng vì bài rap của mày đấy.

“Tao không sao, đau đầu chút chút thôi.” – Cái giọng tôi nghèn nghẹt vì tắc mũi: “Còn mày sao tới đây, không đi học à?”

“Có tiết nhưng tao trốn, tao lo cho mày. Tao đã định đi tìm mày từ sáng cơ nhưng Fang ngăn lại, bảo phải học xong đã vì mày không chết dễ thế đâu.” – Fang ơi là Fang, mày bảo chuyện học quan trọng hơn cũng đúng nhưng mày trù ẻo tao thế làm gì.

Phum vẫn xoa xoa khắp người tôi như thể tôi là một chú cún. Mặt nó nhìn khá căng thẳng, chắc là nó lo lắng lắm.

“Ư ưm Phum ~~~” – Gì đây Peem, bị ốm nên thành ra muốn làm nũng à? Hở? Làm nũng? Tôi mới làm nũng thằng Phum đấy à? Ôi mẹ ơi!!!

Cơ mà thế thì sao chứ. Người ốm, cơ thể yếu ớt thì làm nũng tí có sao. Ghen tị lắm chứ gì? Ghen tị khi tôi có người yêu đẹp trai để làm nũng chứ gì? Hihi

“Hửm, sao đây ạ?” – Thằng Phum cũng chiều theo tôi, lại còn cười xinh nữa chứ. Mày ngưng được rồi đấy, tao sợ.

“Tao nhếch nhác quá.” – Tôi ho và nói bằng giọng mũi. Phum nghe xong thì cười lớn. Tôi vẫn đau họng, đau đầu nhưng cảm thấy không còn tệ như lúc ở một mình nữa. Toàn thân đang đau nhức nhưng có Phum ở đây tôi vẫn thấy rất ấm lòng.

Thấy nó trốn học đến tìm tôi còn cười với tôi thế này, ốm đau gì cũng tiêu tan hết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó cũng là một phần nguyên do khiến tôi bị ốm mà.

“Haha, nhếch nhách chỗ nào, trông đáng yêu mà.” – Tôi vơ lấy con trâu bông ném vào mặt thằng Phum nhưng Phum né được, tay còn đỡ lấy con trâu tôi ném.

“Thằng Q thằng Mick cũng đến đấy, đang ở dưới bếp ăn cháo của mày, tí chúng nó lên.”

Mấy thằng khốn, đi tay không thăm người ốm thì thôi đi, đồ ăn của người ốm mà chúng nó cũng xơi tiệt. Công đức vô lượng thật đấy.

Tôi gật đầu rồi vươn tay cố gắng giật lại con trâu từ chỗ thằng Phum. Nhưng sức người ốm làm sao mà đấu lại được, nó cầm cầm con trâu chạm nhẹ lên má tôi. Này này, tao đang ốm đấy, người ốm mày cũng trêu không tha à?

“Úi ui, wow wow, ái chà chà ái chà chà.” – Thằng Q mở cửa tiến vào, theo ngay sau là thằng Mick. Hai đứa nó đi thật chậm như thể đang đóng phim, miệng thì nhếch lên cười đểu với tôi và Phum đồng thời nhướn mày tạo dáng. Ngứa mắt quá đi mất. Ai cũng được, hót hai cục này ra khỏi nhà hộ tôi cái.

Muốn làm tao mất mặt hả, mơ đi. Dù gì thì cái thân thể này thằng Phum cũng xơi hết rồi, tôi chẳng còn gì để mất nữa. Muốn trêu muốn đùa gì chúng mày cứ làm đi. Tôi kéo chăn lên trốn vào trong nhưng thằng quỷ Q đã nhanh tay bắt được, kéo ngược trở ra.

Thằng Q đẩy Phum ra rồi nhanh nhẹn ngồi lên giường. Nó nhẹ nhàng xoa đầu tôi còn tôi him híp mắt nhìn lại nó. Đang tính đường trốn chứ còn gì nữa.

Thằng Mick nhảy lên giường nằm xuống phía bên kia của tôi, rất tự nhiên kéo chăn lên đắp. Cả người nó run run như chó gặp nước. Đệch, chúng mày hay quá nhỉ. Thằng quỷ Phum nữa, mày đi đâu thế, quay lại giúp tao với.

“Sao rồi mày, hửm, bị cho ăn hành nặng quá hay nước ở Hua Hin lạnh mà về cái là lăn ra ốm ngay được vậy?”

“Ừ, nước lạnh lắm, lạnh đến mức tao muốn đổ vào mồm mày.”

“Úi chà, thế ra nước cũng không lạnh lắm nên người thì dặt dẹo mà cái mồm vẫn sủa mạnh đấy thôi. Mày thấy sao Mick?”

“Đúng lắm, nhìn mà xem, dị ứng cả với nước hay sao mà người toàn nốt đỏ thế này.”

“Phum!!! Quay lại cho mỗi đứa một vả hộ tao cái!” – Thằng Q thằng Mick thi nhau cười vào mặt tôi. Hết cách tôi đành cầm gối đánh cho mỗi đứa một cái để đuổi chúng nó ra khỏi giường. Ủn được 2 con báo đi thì lại xuất hiện thêm một sinh vật sống mà tôi chưa sẵn sàng đối diện vào lúc này, chưa thấy người đã thấy tiếng:

“Anh Peem ơiii ~ ối.” – Thằng Toey đang phanh lại xoa đầu sau khi nó chạy như chó đuổi từ tầng 1 lên tầng 2 và va phải thằng anh cùng mã của nó. Khi nhận thức được thứ mình vừa đâm phải là ai, cái mặt thằng Toey lập tức ngắn cũn lại: “Anh Q đứng thù lù một đống chắn đường em làm gì, tránh ra đi.”

“Ơ cái thằng này, tao đứng đâu việc của tao, mày ấy, mày mới là cái đứa không dưng chạy rồi đâm vào người ta ấy.”

“Hứ, người to như con tịnh thế kia đâm thế không chết được đâu, anh Peem đang ốm sắp hẹo mà còn chẳng kêu ca gì kia kìa.” – Đệt mợ, cái nết mõm chó được cả anh lẫn em nhờ: “Anh Peem ơi, Toey mua hoa quả ngâm tới cho anh nè.” – Thằng Toey chẳng bận tâm đến thằng anh cùng mã đang muốn nhai đầu nó kia nữa, nó giơ phải 10 cái túi hoa quả ngâm lên cho tôi thấy. Cái miệng nó cười toe toét khoe suýt đủ 32 cái răng.

“Mua hoa quả ngâm cho tao làm gì, tao đang ốm mà.”

“Ơ, thì a Pun gọi điện cho em, bảo anh Peem đang nghén, mua cái gì chua chua mang đến cho anh đi.” – Mẹ kiếp, tôi sắp phát điên rồi đây. Tôi nên giết ai trước nhỉ, thằng bạn khốn mõm chó hay thằng em giả ngây giả ngô đang cười hì hì trước mặt toi đây. Bực quá. Này là chúng bạn đến thăm người ốm hay đến để làm tôi ốm hơn đây không biết nữa.

“Toey, đến nghe em bé đạp này.” – Thằng chó Mick!!!

“Thật ạ? Đâu đâu, cho em nghe em bé với nào.” – Tôi vừa ho như muốn banh họng vừa phải tìm cách tránh xa thằng Toey. Lăn qua lăn lại, cuối cùng mất sức tôi đành nằm vật ra đó mặc nó làm gì thì làm. Thằng quỷ đó thế mà tiến lại áp tai lên bụng tôi thật. Xin hãy để con được chấm dứt cuộc đời khốn khổ của mình ngay ở giây phút này.

“Em có nghe thấy gì đâu, hay em bé đng ngủ nhỉ?” – Không phải em bé đang ngủ mà là đ** có em bé nào cả. Tao không có bầu!!! Tao không có em bé!!! Mày định nghe cái gì hả thằng quần!!!

“Em bé vẫn còn nhỏ, đạp chưa được mạnh đấy Toey” – Đi ra, đi ra khỏi phòng tao ngay!!! Cứ đụng đến mấy chuyện khốn nạn như thế này là cặp anh em cùng mã số kia lại ăn ý hơn ai hết.

“Này này chúng mày làm gì thế, em dâu tao mới sinh xong, đừng để bị ảnh hưởng đến cảm xúc.” – Thằng khốn cầm đầu xuất hiện rồi đây. Ôi ôi tôi muốn chết quách đi cho rồi. Thằng Fang hai tay đút túi quần, miệng thì nhếch mép đi vào phòng. Tất nhiên đi ngay sau nó là thằng Thaen cũng đang nhếch cái miệng lên.

Thằng Mick lại nằm xuống bên kia giường của tôi như ban nãy, cái tay nó vẫn chưa ngừng xoa xoa cái bụng tôi qua lớp chăn. Chúng mày hẹn nhau đến đây giết tao đúng không? Còn bố em bé đâu rồi, ấy không phải, thằng chó Phum đâu rồi, đến cứu tao với.

“Bé Toey tránh đường để anh đến nom em dâu anh tí nào.” – Thằng Toey đứng dậy bước sang bên cạnh và không quên cười khúc khích. Thằng Thaen đứng nhìn tôi và cũng cười trông đến là vui. Thằng quỷ Fang thì tới ngồi xuống cạnh giường, ngó qua ngó lại mặt tôi rồi cười hừ hừ trong cổ. Mỗi đứa một kiểu cười vây quanh tôi.

“Đưa tay đây.” – Tôi hoang mang với yêu cầu của thằng Fang, nó định làm gì đây? Giờ căn phòng này không một ai tôi có thể tin tưởng được cả. Từ lúc chúng nó kéo vào phòng tôi đến giờ, chưa một đứa nào hỏi thăm tôi lấy một câu. Đứa thì nói tôi có bầu, đứa thì nói tôi đẻ. Mẹ nhà nó, sao tôi lại kết bạn với toàn lũ quỷ thế này.

“Mày định làm gì?”

“Ờ, bảo đưa tay ra thì cứ đưa ra đi.” – Thằng Phum đã dữ mà thằng anh nó còn dữ hơn. Tôi đành bấm bụng rút tay từ trong chăn ra đưa cho nó, ngay tập tức thằng Fang nắm lấy tay tôi. Tôi vẫn đang hoang mang tột độ không biết nó định làm gì đây.

Được mấy giây, tôi bỗng cảm thấy ngón tay hơi lạnh: “Tặng mày, nhận lấy nhé em dâu.” – Thằng Fang vừa trả tự do cho tay là tôi thu lại dí sát mặt để nhìn.

Trời đất quỷ thần ơi!!!

OoO

>o<

Vàng thật anh chị em ạ!!!

Một chiếc vòng vàng thật đang nằm chễm chệ trên cổ tay tôi, chu choa mọa ơi!!!

Tôi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm thằng Fang còn nó thì đang cười vui vẻ, có vẻ tâm tình rất tốt. Mấy đứa còn lại đang bò ra đất mà cười.

“Nhìn tao làm gì, cháu tao đâu, đưa bác bế cái nào.”

“Vàng thật à mày?”

“Đương nhiên, người như tao mà phải lấy vàng giả ra lừa mày à?”

“Vàng thật đấy anh, mua quán nhà em đó, em còn giúp anh Fang chọn nữa.” – Nhà thằng Toey mở tiệm bán vàng bạc ở phố người hoa.

“Mày đưa tao làm gì, tao không lấy đâu.” – Thần kinh à, tự dưng lại tặng vàng. Tôi đang định tháo ra thì bị thằng Fang giữ lấy tay.

“Dám trả lại quà của tao á, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?” – Còn mày, mày dám dọa tao cơ à? Tao là người yêu em trai mày đấy. Cả anh lẫn em, độc chỉ thích làm theo ý mình.

“Thôi mà Peem, coi như đây là tiền mừng của tao với vợ, bao giờ con mày lớn nhớ nhắn nó là bác Thaen với bác Fang mua cho nhé.” – Đm!!! Thứ nhất, tao không có bầu. Thứ 2, tao không có con. Thứ 3, tao ngại!!! Tôi đảo mắt nhìn hất đứa này đến đứa kia còn chúng nó thì vẫn đang cười. Thằng Mick kéo tay tôi lại để ngắm chiếc vòng. Cái mồm nó chu ra, mặt mũi nhìn có vẻ khá lăn tăn, nó thậm chí còn cắn thử chiếc vòng trên tay tôi để chắc chắn xem đó có phải vàng thật thật không?

“Thằng Phum đi đâu rồi, không ở đây chăm vợ à?” – Thằng Phum đến là thiêng, có người nhắc cái là nó ló mặt ra liền. Trong tay cầm nào đĩa đựng cơm, nước, thuốc nữa. Nó vừa nước vào là tất cả mọi người trong phòng nhất loạt nhìn về phía cửa. Thằng Phum khó hiểu nhướn mày, chắc nó đang thắc mắc sao mọi người lại nhìn mình.

“Woohoo ~~~~”

“Chồng mang cơm đến cho vợ rồi kìa, đừng quên giặt tã cho con nữa nha mày ~”

Giọng thằng Q the thé vang lên, nó nói xong chữ nào là người tôi rụt vào trong chăn thêm tí nấy. Rụt đến mức không còn chỗ nào chui vào nữa.

Cái mồm tôi giật giật nãy giờ, muốn xả lắm rồi ấy.

Đcm cm, cút ra khỏi phòng tao hết, nhanh!!! Tao còn cho con bú!!!

***

Có thể do sức để kháng của tôi cũng tốt nên các triệu chứng được thuyên giảm nhanh chóng. Hôm nay đã có thể đi học lại như bình thường rồi nhưng mọi chuyện có vẻ đang không được như bình thường bởi vì…

“Peem ới ~”

“Cái gì?”

“Peemie yêu của Gigi, lại đây cho người ta âu yếm cái nào.” – Tôi đang bị thằng Jamess bê đê nhưng tự xưng mình là Gigi lôi lôi kéo kéo. Nhưng trộm vía là không chỉ tôi rơi vào cảnh ngộ này, thằng Neung đang ngồi bên kia bàn cũng chung số phận.

“Neung ơi Kathy nhớ Neung nhớ Neung lắm lắm luôn.” – Tôi nên gọi là con Kathy hay thằng Kathy đây. Một bê đê Thái Lan chính hiệu, nó mê thằng Neung từ năm nhất. Từ hồi biết thằng Neung là bi nó lại càng bám tợn.

Thằng Kathy với thằng Gi học cùng khoa với tôi nhưng khác chuyên ngành, chúng nó học nghệ thuật dân gian. Chúng tôi tham gia khá nhiều hoạt động cùng nhau nên cũng khá thân. Sinh viên khoa tôi không quá nhiều nên quay đi quay lại chúng tôi cũng biết nhau tất.

Lúc không có tiết hay nghỉ giữa giờ, đám Gigi thích lượn qua chơi với chúng tôi. Điều bất thường là hôm nay chỉ có 2 đứa ghé qua, chứ bình thường là có 5 đứa cơ.

Chúng nó cũng không có vấn đề gì, tính cách tốt, học giỏi, là tiền bối đáng yêu của các em và cũng là những người bạn tốt của chúng tôi. Nhược điểm duy nhất là bàn tay hư hỏng và người hứng chịu nhiều nhất là tôi và thằng Neung, rồi đến đám bạn trong nhóm tôi.

Vốn dĩ ban đầu thằng Q là cục cưng trong mắt cộng đồng bê đê của khoa nhưng cái mỏ hỗn của nó đã đưa nó từ cục cưng thành cục c** trong mắt đám Gigi. Nó với thằng Neung thích sờ đào sờ bưởi đám Gigi, Kathy vì mấy đứa đó rất trắng trẻo dễ thương, nhìn là muốn ghẹp. Mỗi lần như thế đám Gigi lại hét rú lên đến mức cả trường nghe thấy, nhưng nhìn biểu cảm thì chắc nó cũng khoái đi.

Thực ra thì đám tôi vá đám Gigi chơi với nhau như những người bạn bình thường. Chúng nó mê trai nên hay dán lên người chúng tôi thôi chứ cũng chẳng nghĩ gì xa xôi. Thời gian này đám Gigi lúc nào cũng rất cười rất vui vẻ.

“Ngọn gió nào đã thổi chúng mày tới đây vậy?” – Thằng Neung hỏi Kathy – người đang ôm khư khư cánh tay nó như giữ chồng.

“Gi có tin tốt muốn kể, Gi được chọn làm chủ tịch Câu lạc bộ chuyển giới đó, aaaaa.” – Dứt lời 2 đứa Gi Kathy cùng hét lên đinh tai nhức óc trước mặt tôi với thằng Neung khiến chúng tôi ngây cả người.

“Câu lạc bộ gì cơ?” – Tôi là người hỏi.

“Câu lạc bộ Chuyển giới á, các chàng không biết à?” – Biết mới có vấn đề đó, hờ hờ.

“Để các chàng hiểu chúng thiếp sẽ giải thích cho nhé. Câu lạc bộ Chuyển giới là câu lạc bộ quy tụ những người chuyển giới xuất sắc, đẳng cấp quốc tế, nó được chứng nhận theo tiêu chuẩn ISO 9002 đó nha. Sao nào, Peemie, biết được rồi chàng có thấy tự hào khi thiếp được chọn làm chủ tịch câu lạc bộ không?”

“Mặt mũi như mày làm chủ tịch câu lạc bộ nọng cằm cũng đã sang lắm rôi ấy chứ Pongthep” Ác thật, lôi cả tên thật Gi ra nói. Đây là điều cấm kị trước mặt hội đê bê, người duy nhất dám làm điều này là thằng Q.

“Thằng quỷ, nếu không phải mày đẹp trai thì tao nhất định sẽ kéo mày vào câu lạc bộ luôn,” – Gi hét vào mặt thằng Q và thủ sẵn nắm đấm nhưng thằng Q né được rồi nhanh chóng chuồn về phía bên kia bàn. Chúng tôi vừa ngồi xem kịch hay vừa cười.

“Đừng có lại gần tao nhé Pongthep kẻo lại lây bệnh cho tao.”

“Ôi ai làm muốn lại gần mày chứ, tao tới tìm Peemie mà. Chết chết, Peem đi đâu bị con gì cắn hay sao mà cổ có vết đỏ thế này.” – Chết tôi! Gi cố kéo cổ áo tôi ra để soi cho rõ hơn nhưng tôi nhanh tay giữ áo và né được. Mọi người còn lại đều nhìn tôi thắc mắc chỉ có mình thằng Q đang bụm miệng cười hì hì.

“Tao cắn đó, đúng không Peemie?”

“Mày cũng mạnh quá nha Kathy nhưng Peemie là của tao, chồng mày thằng Q kia kìa.” – Kathy nghe xong quay sang nhìn thằng Q với ánh mắt rất chê.

“Nếu chỉ nhìn mặt mũi thì tao cũng muốn kéo làm chồng đấy nhưng chỉ sợ lúc đang vui vẻ với nhau con chó trong mồm nó lại xồ ra cắn tao thôi.”

“Ai thèm mày chứ Kathy, bắt tao ngủ với mày tao thà tao ngủ với ếch ộp còn hơn.”

“Ếch ộp cũng không thèm em chuối ngự của mày đâu Q ạ.” – Gi vừa nói vừa nhìn đũng quần thằng Q kèm theo biểu cảm cắn cắn môi sexy. Chúng tôi cười sắp toét mỏ rồi đây.

“Xin lỗi chứ chuối ngự nhà này là thực phẩm đã qua đổi gen rồi nhé. Nếu vẫn chưa tưởng tượng được có thể liên tưởng so sánh đến vòi voi nha, hehehe.”

“Cục c**!!!” – Không chỉ đám Gigi Kathy mà cả bàn đều đồng thanh hô lên. Cỡ mày chắc chỉ tầm vòi voi con thôi Q ạ.

“Thế rốt cuộc chúng mày lượn sang đây làm gì?” – Thằng Chai cất tiếng hỏi, đồng thời đây như một tiếng còi của trọng tài để chấm dứt chuộc chạm trán căng thẳng giữa hội đê bê và đám con trai mõm chó.

“Đến kiếm chồng chứ làm gì.” – Kathy nhướn mày nhướn môi đáp. Tay vẫn ôm lấy cánh tay thằng Neung chằm chặp, giống y tình trạng của Gi và tôi lúc này.

“Lớp mày không có đàn ông hay gì hả Gi?” – Câu trả lời cho câu hỏi này đã quá rõ ràng rồi.

“Hứ, lớp tao mà có đàn ông cho ra đàn ông thì tao đã không phải đi đánh bắt xa bờ thế này.”

“Mày đừng tốn thời gian nữa Gi, cho dù mày có đầu thai luân hồi chuyển cả 10 kiếp cũng không kiếm được chồng đâu. Dành thời gian tút tát lại nhan sắc cho ra cái hồn người đi đã nhá.”

“Thằng kia!!! Peemie ơi thằng Q nói đểu thiếp, Peemie xử nó cho thiếp đi nhó.” – Lanh mồm lanh miệng như đám Gigi mà cũng không đấu lại được mõm chó của thằng Q.

“Đm Q, mày đừng nói đúng còn nói to thế chứ, Gi nó chấp nhận không nổi đâu, hahaha.”

“Lại được cả thằng chồng này ghẹo nữa. Hôm nay tao đến để thông báo, một rưỡi chiều mai nhớ đến tham dự buổi họp mặt đầu tiên của câu lạc bộ nếu không chúng mày chết với tao. Đặc biệt là mày, anh chồng iu ạ. Làm chồng của chủ tịch câu lạc bộ thì phải xông xáo lên chứ. Thông báo đến đây là kết thúc, chúng thiếp xin phép rút lui đây, hẹn gặp lại các chàng nha. Bái bai ~” – Gi cắn môi chằm chằm nhìn tôi rồi quay mông ngúng nguẩy rời đi.

Tôi biết ngay tụi nó kéo qua đây không có tin gì tốt đâu mà.

***

Sau khi vỗ tay chán chê cho Gigi trong buổi ra bắt tân chủ tịch câu lạc bộ, tôi đi ăn trưa nạp năng lượng với Phum tại nhà ăn của khoa Kỹ thuật. Nó đi mua nước còn tôi ở lại đứng đợi nhận 2 suất cơm thịt xào lá húng kèm trứng rán. Đến ăn cơm cũng phải ăn giống nhau, thế này thì tôi biết tranh đồ ăn của ai đây.

Bốp!

“Ối!!!” – Khi tôi đang đưa tay ra để nhận cơm từ cô chủ quán thì đột nhiên có bàn tay ất ơ nào vỗ độp một cái lên đầu tôi khiến hai đĩa cơm trong tay tí thì rơi. Đến cô chủ quán còn thấy giật mình thì bạn phải hiểu nó vỗ mạnh như nào rồi đấy.

“Đm Ki, chẳng đợi tao gì.” – Tôi đặt 2 đĩa cơm xuống quầy, một tay đưa lên xoa xoa đầu rồi nhanh chóng quay lại để xem kẻ to gan đó là ai. Không phải thằng Chen, không phải thằng Thaen mà là…

“Ấy!!!”

Thằng con trai cao cao với khuôn mặt trái xoan này là ai thế? Đối phương nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ sửng sốt, tôi cũng bối rối không kém. Tôi chưa từng có đứa bạn nào trông như thế này cả. Hơn nữa, sao nó lại vỗ đầu tôi chứ.

“Ờm xin lỗi, tớ tưởng là bạn tớ vì bóng lưng giống quá. Xin lỗi nhé.” – Cậu sinh viên đó cười hì hì rồi cúi đầu xin lỗi tôi rối rít. Thì ra là nhầm người, thôi thì đành chịu đau vậy chứ nếu mà là thằng Chen thì tôi đã cho nó ăn no đòn rồi. Nhưng biết sao giờ, người ta cũng đâu có cố ý, thôi cứ coi như tai nạn đi.

“Ờ, không sao nhưng mày trả tiền cơm cho tao đi, vì mày làm tao đau.” – Không đánh trả được thì đành dùng cách này. Nghe xong biểu cảm của nó còn sửng sốt hơn.

Hoang mang cái gì chứ, coi như là tiền bồi thường nó làm tổn thương thân thể tôi thôi mà. Hay là nó không có tiền nhỉ? Hai đĩa này có 60 baht thôi chứ nhiêu.

“Mày có tiền trả không đấy?”

“Ờ ờ có có, để trả cho.”

“Được rồi, cô ơi tính tiền của cháu sang cho bạn này nhé.” – Tôi quay lại ngao ngán nhìn nó rồi cầm 2 đĩa cơm rời đi. Cùng lúc đó thằng Thaen cũng bưng 2 suất cơm chân giò cho nó với thằng Fang từ trong quán bên cạnh đi ra.

“Phum đâu rồi?”

“Nó ra bàn ngồi đợi rồi, ban nãy có chuyện gì thế Peem?”

“Không có gì, thằng cu kia nhận nhầm người thôi, mẹ nó còn đánh đầu tao.”

“Hahaha còn đứa nào lùn như mày để người ta phải nhận nhầm nữa sao? Tò mò phết nha.” – Tôi thực lòng muốn rút ngay đôi converse dưới chân nhét vào mồm thằng Thaen. Tôi đi ra khỏi quán cơm được một đoạn xa rồi nhưng vẫn nghe thấy tiếng người nói chuyện vang lên sau lưng.

“Mày đứng đây làm gì thế, bọn tao đợi mày đến mốc cả mồm rồi.”

“…”

“Ê này, mày có nghe tao nói gì không thế? Nhìn cái đ** gì thế thằng Kleun?

* Mấy nay bận quá, một chương ngắn thế này cũng edit mãi không xong. Gần tết nhiều việc nên tiến độ ra chương hơi chậm, các bác thông cảm cho tôi nhó. Tôi cũng muốn edit xong nhanh trước khi phim chiếu lắm, huhu T.T


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.