“Nghe đây, có chuyện gì thế anh Nha sĩ?”
(Peem mày gọi thằng Pun hộ tao với, tao không liên lạc được với cả tao sắp vào học rồi.)
“Ơ, có chuyện gì thế?”
(Nó nhờ tao mua đồ làm từ thiện để giúp những gia đình bị thiệt hại do lũ lụt)
“Ờ, thế tốt quá còn gì, hôm nào đi đấy, tao ké một chân”
(Chuyện sẽ rất ổn nếu nó không ôm luôn cả hộp ba con sâu tao để trong túi đồ đi. Tao gọi cho nó bảo trả lại nếu không đến lúc đưa đồ từ thiện các cô các bác chửi cho nát mặt.) – Hahaha, nó vừa dứt câu là tôi cười lớn.
(Đmm Peem, cười cái đ** gì) – Nói thế chứ nó cũng cười.
(Mẹ, tao chỉ muốn đánh cho thằng Pun mấy phát, nó chẳng thèm nhìn xem trong túi có gì luôn ấy mày. Tao đi mua đống đồ đó với mẹ, vừa về đến nhà thì nó cũng xông tới xách đồ đi luôn)
“Hahaha, ôi Chen tao đung bụng quá, hahaha. Được rồi, để tao gọi cho nó xem sao, mấy giờ mày học xong.”
(Chắc phải 7 giờ tối, tao còn bài kiểm tra nữa)
“Ờ ờ” – Tôi tắt máy rồi tiếp tục cười. Thằng chó Pun này, mày cũng quá đáng lắm cơ.
“Úi chà, từ lúc có vợ, à nhầm phải gọi là chồng mới đúng, trông mặt mũi mày rất chi là giả điêu. Giờ còn ngồi cười hihi haha một mình thế này nữa.” – Cái mồm ăn khoai ngứa quanh năm thế này thì chỉ có thể là của thằng Q. Tôi quay phắt lại giơ chân thụi một cú thật mạnh nhưng phúc đức 10 đời nhà nó, nó né được.
Theo sau thằng Q là binh đoàn vừa lôi kéo nhau vào nhà vệ sinh (để hút thuốc) và giờ đã trở về, chúng tôi đều đang ngồi đợi lớp buổi chiều. Vào thời điểm này mấy con người đó sẽ hóa thân thành con lai – lai giữa chim và chó – vì hễ cứ thấy gái đi qua là chúng nó lại sủa, lại hú, lại kêu inh ỏi cả lên.
“Giả điêu là cái quái gì?”
“Là giả tạo và điêu toa, 2 cái kết hợp lại là thành giả điêu.” – Nó hất đầu, vừa nói vừa khua tay múa chân minh họa. Ra cái vẻ như thể bản thân là một nhà ngôn ngữ học vậy. Còn tôi thì chỉ nghĩ là thằng này có vấn đề lớn với tiếng Thái rồi, suốt ngày chỉ thích sáng tạo ra từ vựng mới nhưng mày nói người ta có hiểu gì đâu hả Q.
“Mày có biết vì sao thằng Phum muốn mày làm người yêu không?” – Chưa, nó vẫn chưa thôi. Thằng Q nhướng nhướng mày tỏ vẻ như đang nắm con át chủ bài trong tay và kiểu gì tôi cũng phải cầu xin, năn nỉ để nghe suy nghĩ của nó.
“Tại sao?” – Thuận nước đẩy thuyển, tôi cũng hỏi lại nó xem câu chuyện sẽ đi về đâu dù trong lòng đang cảm thấy vô cùng thương bạn. Tôi muốn biết nó còn trò mèo nào chọc phá tâm trạng tôi hơn nữa không.
“Vì thằng Phum là một người có tấm lòng từ bi.” – Nó nói bằng giọng thổn thức đồng thời chắp hai tay lên cao để vái lạy khi nói đến tên thằng Phum.
Mày đội nó lên làm Phật sống từ bao giờ thế.
“Nó sợ mày sẽ bị tuyệt chủng nên mới phát tâm đi bảo tồn. Giống này nghe nói khó tìm lắm, trên thế giới chỉ còn đúng 1 con. Ôi chao, nhìn này, mấy cái móng vuốt đã bị cắt hết rồi.” – Tuyệt chủng cái thằng bố mày.
“Đm, khôn hồn thì tránh xa cái chân của tao ra.” – Thằng Q mang theo điệu cười giả điêu của nó đi đến nhập hội với đám con lai đang trêu gái ở bàn bên kia.
“Anh Peemmmm, anh Peem ơi!!! Anh ơi!!!” – Chất giọng quãng 8 vang vọng của thằng Toey khiến toàn bộ hệ thống thần kinh của tôi phản ứng và hiểu hiện bằng một cú giật mình cực mạnh. Đm thằng chó con này! Mày đừng có lên cao nữa, từ anh ơi nó sắp chuyện thành mẹ nhà anh* rồi đấy.
* Toey gọi Peem là เฮีย (anh) phát âm khá giống với từ เหี้ย (Mẹ nhà mày/đm). Từ เหี้ย có thêm dấu nên khi nói sẽ nâng giọng một chút thành ra nếu bạn Toey mà cứ hét vống lên thì từ เฮีย (anh) nghe sẽ rất giống từ เหี้ย (Mẹ nhà mày/đm)
“Hộc, hộc. Mệt quá đi, em chào các anh.”
“Trốn vợ hả thằng em.” – Thằng Neung hất cằm hỏi thằng Toey đang đứng thở dốc với khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh Nueng chỉ được cái hay biết, em chạy tí thì tụt cả quần đấy, con gái mà giận lên thì đúng là sợ vãi linh hồn.”
“Con gái mà giận thì nó nướng luôn được cả mày đấy chú em ạ. Từ từ rồi anh sẽ huấn luyện chú.” – Thằng Neung cười cười nhìn thằng Toey ra vẻ rất đồng cảm. Cả lũ chúng tôi chỉ trực đợi nó hô “cut” để được cười cho thật thoải mái còn thằng Toey thì cười ái ngại rồi lắc đầu nguầy nguậy, lắc như muốn rớt cái đầu khỏi cổ luôn.
“Ba ngày rồi không gặp, mày trông héo hon đấy Toey. Uống nước nhiều vào.”
“Hì hì, độ này em hơi bận.” – Thằng Toey cười giả lả rồi ngồi phịch xuống bên cạnh tôi. Thằng Jo vỗ đùi ra điều khoái chí, mấy cái biến trong trường là nó hóng nhanh lắm. Thằng Toey đường đường là đệ tử ruột của đại ca Fang – nổi tiếng đào hoa cơ mà, nó chạy trối chết như thế này nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết được mà có vụ gì.
“Chạy như điên thế này đến đây là có chuyện gì?”
“Hehe, Toey định mời anh Peem đi xem Toey nhảy, tầm chiều muộn anh có rảnh không?”
“Ha ha ha” – Tôi đang định trả lời thì bị thằng Q nhảy vào chặn họng. Thằng Toey quay ra nhìn bạn tôi như nhìn một kẻ lắm chuyện.
“Mày nhảy á? Nhảy gì thế? Bảo là nhảy cóc hay nhảy lò cò tao còn tin.” – Thăng Q nói rõ to để trêu thằng em. Lúc này thằng Q đang thượng mông lên bàn ngồi khoanh chân nghiêm trang như một vị phật và các phật tử ngồi dưới ghế xung quanh đều đang cười, trừ thằng Toey.
“Toey có phải ếch đâu anh.”
“Ý anh là mày có phải chó không cơ, hahaha.”
“Em đang nói chuyện với anh Peem mà, anh đừng có chen ngang nữa.”
“Này này, anh là đàn anh của mày đấy, đàn anh cùng mã số hẳn hoi, tôn trọng anh mày tí đi.” – Và thế là cuộc chiến của 2 anh em cùng mã số lại tiếp mục. Cái mỏ của thằng Toey thì hỗn mà cái nết của thằng Q cũng chẳng vừa. Kẻ 8 lạng người nửa cân thế nhưng chung cuộc bao giờ thằng Q cũng thắng.
Giữa khung cảnh một bên là đám con lai vẫn đang hú hét trêu gái một bên là thằng Q với thằng Toey đang tại nước bọt vào mặt nhau thì tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Không cần nhìn cũng biết là ai gọi, người yêu hâm hâm của tôi chứ ai. Tôi nhấn nút nghe rồi đứng dậy ngồi sang phía bên kia bàn.
“Ơi, sao đấy.”
(Đang đâu?)
“Ở khoa, có việc gì không mày?”
(Không, không có việc gì.)
“Hơ, thế gọi tao làm gì?”
(Thì nhớ mày) – Uiii, có tiếng mấy thằng con trai rú lên ở đầu dây bên kia. Tôi đoán chắc chừng mười mống và chắc chắn là có tiếng thằng Mick trong đó. Thằng chó Phum này, mày công bố cho toàn khoa rồi đấy à.
“Hừ, mày rảnh quá nhỉ, không có việc gì tao cúp đây, sắp vào học rồi” – Tôi không biết nên làm gì cho bớt sự xấu hổ này nên quay qua đánh thằng Q một cái. Nó đơ ra một lúc khi đột nhiên bị ăn đánh nhưng cũng không thèm đánh trả vì nó đang bận giành ăn với thằng Toey. Kết quả cuối cùng là thằng Toey cầm được túi bánh, nó hí hửng phắn ngay về lớp với các bạn làm thằng Q đuổi không kịp.
(Khoan đã, đừng cúp máy vội, hôm nay tao không đi xe, tao đi với thằng Fang)
“Ờ, nay tao cũng đi BTS”
(Thế tao sẽ đẩy thằng Fang đi với thằng Thaen, bao giờ mày học xong thì gọi cho tao nhé, tao đến đón.)
Tôi còn chưa kịp mở mồm từ chối thì đã lại nghe thấy tiếng đám bạn thằng Phum nháo nhào lên ở đầu bên kia.
(Muốn thấy mặt người yêu bạn tôi ghê)
(Tớ tên Tong nhé, bạn của Phum)
(Bao giờ cậu mới ra mắt chúng tớ thế)
(Trai Kỹ thuật chung tình lắm đó, hôn hôn)
(Thằng Phum bị bỏ bùa rồi) – Là tiếng thằng Mick và theo sau đó vẫn là sự ồn ào không dứt của đám bạn. Phum chẳng nói gì, nó chỉ cười còn tôi ở đâu dây bên này cũng đang toét miệng ra.
“Bảo bạn mày bớt ồn lại được không, điếc cả tai” – Bảo cúp máy vậy chứ tôi với nó phải ngồi nói chuyện thêm cả nửa tiếng đến mức thằng Q phải đi tới giựt cái điện thoại của tôi rồi kéo tôi vào lớp. Lúc mới yêu nó thế đó ^^
Tan học Phum đến đón như đã hẹn và mang đến cho tôi nguyên văn câu chửi từ anh trai thân yêu: “Thằng chó Peem, mày đã mồi chài gì em tao mà cái gì ngon cái gì hay nó cùng giành hết cho mày thế, hừ”
***
Phum đưa tôi về quán, chúng tôi ngồi tán phét đến tận khi mặt trời chuẩn bị xuống núi rồi tôi rủ nó đi dạo ở công viên gần nhà mà một phần cũng là để đến xem thằng Toey nhảy. Điều tôi mong ước mấy hôm trước giờ đã thành sự thật, từ ngồi sau yên xe máy đến ngồi sau xe đạp và hiện tại là đi dạo cùng nhau. Ôi cuộc đời ơi sao mến thương ~
Bầu không khí buổi chiều muộn trong công viên vô cùng mát mẻ dễ chịu, các cô các dì đang đứng túm năm tụm ba nói chuyện chờ tập aerobic, khu sân chơi cho trẻ con cũng vô cùng đông đúc, tiếng cười của mấy bé nghe cực kỳ vui tai. Dọc lối đi có rất nhiều cô chú anh chị tới đi bộ, đạp xe hoặc tập thể dục, mấy tốp học sinh cũng đang chụm đầu vào trò chuyện với nhau.
Khu tập nhảy của thằng Toey ở bên kia của công viên, tôi và Phum vừa tới chỗ nó. Chúng tôi chọn một chỗ rồi ngồi xuống để xem thằng Toey thể hiện mấy kỹ năng chơi skateboard để cua gái nhưng có vẻ hôm nay gái gú không phải là mục tiêu của nó mà là chúng tôi.
Mấy hôm nay cứ hễ thấy tôi là thằng Toey trêu suốt, chắc nó nghe ngóng được vụ tôi và Phum là người yêu từ chỗ thằng Thaen. Hừm, đến giờ tôi vẫn chưa quen với danh xưng người yêu này.
Thằng Toey còn đòi Phum thể hiện vài đường skateboard, năn nỉ một hồi thì thằng Phum cũng đừng dậy chơi. Chao ôi ngầu ơi là ngầu, Phum diện nguyên đồng phục mà vẫn chơi ngon lành. Thằng Toey ủn tôi chơi bịt mắt bắt dê với đám khác trong lúc đợi bọn nó chơi skate, hừ, này nói cho mà biết anh mày cũng biết chơi đấy, chẳng qua là không muốn thể hiện thôi.
Tôi sợ tôi mà vào chơi thì thằng Toey sẽ chỉ chăm chăm trêu tôi rồi lại khiến các bạn khác mất tập trung. Vậy nên tôi chỉ đành kéo thằng Phum ra rồi đi tới ngồi dưới tán cây thốt nốt bên hồ.
“Đói chưa mày?”
“Chưa, mày đói rồi à?”
“Không, chú Pui vừa gọi điện bảo mày ở lại ăn cơm.”
“Ờ.”
“Được không?”
“Ừm.” – Chúng tôi cứ thế ngồi nói chuyện trên trời dưới biển: chuyện game, chuyện học, chuyện về con gái,…. Thằng Phum lớn mật hỏi tôi là người yêu cũ có xinh không? Hờ hờ, người yêu cũ của tôi cũ đến mức tôi còn không nhớ nổi mặt bạn ấy nữa rồi, hồi đó chắc tầm lớp 12.
“Cũng không hẳn xinh, trông bình thường thôi, nói là dễ thương thì đúng hơn.”
“Thế sao chia tay?”
“Thật ra thì tao với Ploy cũng không hẳn là hẹn hò, chỉ nói chuyện qua lại. Lúc hết học kỳ cũng chẳng gặp nhau ngày nào, đến khi đi học lại thì một thằng chó bên trường mày cuỗm mất rồi.” – Tôi cuộn nắm lá rụng lại rồi ném xuống hồ, sao không nghe thấy tiếng “tõm” nhỉ, chứng tỏ nước ở đây không sâu. Giờ mà tôi lội xuống bơi thì có bị ai đánh cho không nhỉ? Tôi không quan tâm đến đám lá bị ném xuống hồ nữa mà quay qua cười với Phum vì tôi cảm nhận được nó nhìn tôi nãy giờ
“Sao thế mày?”
“Mày không có gì hỏi tao à?”
“Hừ, mày muốn tao hỏi bắt đầu từ đâu đây? Cùng là con trai với nhau ấy mà, với cả tao cũng không quan tâm chuyện quá khứ.” – Tôi vừa cười vừa nhướng mày nhìn nó, mấy cái chuyện cũ của Phum tôi không để tâm nữa rồi.
“Mày đúng là đáng yêu lùn ạ.”
“Hơ, giờ mới biết à. Nếu mày nhìn kỹ sẽ thấy được ánh hào quang của sự đẹp trai sáng láng đang tỏa ra trên người tao đây.”
“Tao không nói đến ngoại hình, ý tao là lời nói của mày ấy. Đừng có tự sướng nữa Peem ạ.” – Dù sao trời cũng dần tối rồi, tôi giết thằng Phum rồi đem phi táng xác xuống hồ cho cá ăn chắc không ai biết đâu nhỉ:). Khen tao một câu thì mày chết à.
Thế rồi tôi và Phum lại tiếp tục trò chuyện, tiếp tục trêu chọc nhau cho đến khi trời tối hẳn. Phum thả người xuống nằm trên nền cỏ mềm mềm, điều này khiến tôi vô cùng bất ngờ, cậu chủ như nó mà có thể nằm thoải mái ở trên bãi cỏ thế này ư. Có đôi lúc Phum khiến suy nghĩ của tôi thay đổi, rằng có không phải là một cậu chủ cơm bưng nước rót hầu hạ tận răng gì mà chỉ là một chàng trai bình thường như bao người, muốn sống một cuộc sống đơn giản chứ không phải là gồng mình trở nên thật xuất sắc như kỳ vọng của bố mẹ.
“Mày từng ngồi trong công viên như thế này bao giờ chưa?”
“Rồi chứ, chỗ condo tao nhiều công viên lắm.”
“Này, mày giả vờ tí không được à, cứ nói dối cho tao vui cũng được, nói là mày chưa từng ngồi trong công viên thế này với ai bao giờ ấy.”
“Mày có vẻ thích lừa dối bản thân nhỉ, tao đã từng nhưng chỉ ngồi một mình thôi, ngồi kiểu một cặp như này thì mày người đầu tiên.”
“Ờ, nói thế còn nghe được. À này Phum, ăn kem không, tao đãi. Đợi tao tí.” -Nhác thấy một chiếc xe bán kem dạo ở xa xa, tôi liền vội vàng chạy theo. May quá cũng có người khác mua nên chú dừng lại và tôi không phải chạy đi quá xa.
Tôi đứng xếp hàng sau chị gái đang bế một bé trai nhỏ mua kem. Bé đó quay xuống nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh đồng thời vẫy vẫy bàn tay bé bé xinh xinh về phía tôi. Hỏng rồi, tôi có biết chơi với trẻ con đâu. Giờ tôi mà cười thì bé có khóc rống lên rồi đêm ngủ gặp ác mộng không nhỉ. Thôi cứ cười đại đi. Thế là tôi nhìn em bé và nở một nụ cười.
“Ba…ba” – Chết dở, bé thấy tôi cười lại càng vươn tay ra đòi tôi bế. Cũng may là mẹ bé quay lại kịp thời cười ngại với tôi rồi nói với bé đây không phải ba. Bé ơi anh chưa có con đâu >_<. Chị gái trả tiền kem xong lại quay qua nhìn tôi cười ngại một lần nữa rồi bế em bé rời đi. Nếu thằng Phum đi cùng thì giờ này nó đang cười tôi thối mũi cho mà xem. Mặt tôi trông già đến thế cơ à.
“Cho cháu 2 kem cốc nhiều sữa nhiều lạc nhé chú.” – Không mất bao lâu kem đã về tay, tôi trả tiền rồi nhanh chân chạy về chỗ thằng Phum đang ngồi chờ.
“Này” – Tôi đưa cho nó một cốc kem đoạn rồi xuống bên cạnh: “Nhìn không được hoành tráng như 7 sense những ngon chẳng kém đâu, anh Peem đảm bảo luôn.”
“Hờ hờ, cảm ơn đã đãi tao nhé.” – Tôi cười rồi nhanh chóng xúc một muỗng kem mát lạnh ngọt ngào lên thưởng thức, thằng Phum cũng quay sang ăn cốc của nó.
“Hửm?” – Đột nhiên thằng Phum dịch sát lại gần tôi, đến mức vai hai đứa chạm nhau đồng thời nó xúc lạc và mít sang cốc của tôi.
“Đi hẹn hò thì làm sao mà ngồi cách xa người yêu được.” – Tôi bật cười với câu nói của nó, người đâu mà thở toàn mấy câu dễ thương thôi à.
Bé ơi là bé ~
Dù chẳng được ngồi bên nhau trong khung cảnh chỉ có hai chúng tôi, chẳng được ngắm mặt trời dần lặn xuống biển, chẳng có ánh sao ánh trăng nào soi lên bối cảnh lãng mạn; chỉ có ngồi cạnh nhau mỗi đứa một cốc kem cùng ăn, trong một công viên ở trung tâm thành phố. Dẫu chỉ thế cũng đủ khiến tôi mãn nguyện, chỉ thế cũng khiến hai đứa tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ quên buổi hẹn hò tuyệt vời vào một ngày đẹp trời như hôm nay.
Buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Phum ^___^