Edit: Lynn
Vậy là việc khám sức khỏe tiền hôn nhân được quyết định hết sức nhanh chóng như thế. Sau đó, Bạch Thu Nhiên cứ thất thần, không biết mọi người nói gì, thậm chí còn quên cả thời gian, đến khi đi theo bạn trai tổng tài rời khỏi căn biệt thự sang trọng, cô mới ngạc nhiên lẩm bẩm: “Sao trời đã tối rồi?”
Bầu không khí trên xe rất im ắng nên dù cô nói rất nhỏ thì Diệp Chi Châu vẫn nghe thấy. Anh bất đắc dĩ quay sang nhìn người đang ngó ra dòng người bên ngoài xe: “Có khi nào em cũng quên luôn là em đã ăn tối rồi không?”
Cái đó thì không. Bạch Thu Nhiên vô thức sờ lên bụng mình, rất căng rất tròn.
Đây là trải nghiệm tương đối mới mẻ. Bạch Thu Nhiên đã quen với việc chỉ ăn no bảy phần để duy trì hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết không nhiễm khói lửa nhân gian của mình trước mặt người khác, bữa tối lại càng không dám ăn nhiều.
Lâu lắm rồi mới lại được ăn no căng bụng, Bạch Thu Nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, ngoài ra còn thấy vui mừng vì lúc mất hồn mất vía mà cô vẫn biết phải ăn uống đầy đủ, cô quả là đứa trẻ thông minh. Nhưng vui mừng chưa được hai giây thì cô đã lại hoảng hốt: “Nhưng mà bữa tối mình ăn cái gì nhỉ?”
Diệp Chi Châu: …
Ăn tối xong là họ xin phép về ngay, tới bây giờ còn chưa quá mười phút. Người có thể quên sạch mười phút trước mình đã ăn gì không phải đồ ngốc thì cũng là người già lẩm cẩm.
Có điều sếp Diệp không phải người nông cạn, anh không nghi ngờ bạn gái có vấn đề về chỉ số IQ hay mắc bệnh đãng trí. Sau một chốc im lặng, anh ân cần hỏi cô: “Em để ý những lời của mẹ anh đúng không?”
Bạch Thu Nhiên do dự, không biết cô có nên nói với bạn trai tổng tài rằng cô không để bụng những gì bà Diệp nói mà đã tin luôn rồi hay không. Nhất là khi kết nối hành vi của bà Diệp ngày hôm nay với ba chương đầu tiên của cuốn tiểu thuyết lại với nhau, cô càng chắc chắn mình bị vô sinh.
Thực ra theo lẽ thường, sau khi đóa hoa bé nhỏ thuần khiết gả cho tổng tài hào môn hẳn sẽ bật chế độ “chửa đẻ liên tục”, ba năm hai đứa là quá bình thường. Nhà sếp Diệp giàu có, thế giới này cũng không cần phải kế hoạch hóa gia đình, lại thêm thận của tổng tài thường được làm bằng sắt, cày bừa một đêm bảy lần như cơm bữa, chỉ cần sức khỏe không có vấn đề là hoàn toàn có thể đẻ đến già. Đóa hoa bé nhỏ thuần khiết sinh cho nhà họ mười tám đứa cũng được, nhà họ nuôi nổi.
Nhìn bà Diệp là biết bà thuộc dạng mẹ chồng truyền thống, cực kỳ để ý đến vấn đề nối dõi tông đường. Kiếp trước đừng nói đóa hoa bé nhỏ đẻ mười tám đứa, chỉ cần cô sinh ra một tiểu thiếu gia đáng yêu lanh lợi thôi là cũng đủ khiến bà Diệp tung tăng dẫn cháu nội đi chơi cả ngày rồi, lấy ở đâu ra sức lực và thời gian để đấu đá với con dâu?
Nếu mẹ chồng hào môn không vô cớ gây sự thì hẳn là đóa hoa bé nhỏ kiếp trước cũng sẽ không chủ động kiếm chuyện. Người có đầu óc bình thường chẳng ai từ bỏ cuộc đời an nhàn vui vẻ để sống giống phim cung đấu cả.
Hơn nữa, lúc đó hẳn là đóa hoa bé nhỏ kiếp trước cũng phải bận dưỡng thai, chăm con rồi tập luyện lấy lại vóc dáng, có khi còn phải đề phòng mẹ chồng cướp lấy cậu con trai mà cô ấy đã mang nặng đẻ đau, sức lực đâu để chơi trò cung tâm kế.
Nếu như vậy, mẹ chồng nàng dâu hai người họ cũng không đến mức đấu đá đến mức một sống một còn.
Nghĩ thế, Bạch Thu Nhiên cho rằng mình đã tìm ra thêm một lý do khiến bà Diệp hận cô. Người vừa truyền thống lại vừa giữ gìn thể diện gia đình như bà Diệp phát hiện đóa hoa bé nhỏ thuần khiết có bụng mà không biết đẻ, khiến danh gia vọng tộc như họ đoạn tử tuyệt tôn nhưng lại không thể giết được cô, vì vậy nên mới hận cô sâu sắc, chẳng dễ dàng gì mới sống lại lần nữa, nhất định bà sẽ không cho cô có cơ hội gây hại đến đời sau của nhà họ.
Tóm lại, bà Diệp quyết tâm phải khiến cô đi khám. Bạch Thu Nhiên nghĩ kết quả khám cũng sẽ giống như bà Diệp nói, bởi vì nếu không chắc chắn thì bà Diệp sẽ không ép cô đi khám.
Thấy cô im lặng, Diệp Chi Châu nhẹ nhàng nói: “Hồi trước mẹ anh thích đi cầu thần khấn phật với người ta, thầy bói lần này chắc cũng là người quen, biết mẹ anh muốn nghe gì nên mới nói bừa để lấy lòng mẹ, chúng ta cứ kệ đi.”
“Haizz…” Bạch Thu Nhiên thở dài thườn thượt, thầm nghĩ nếu cô không nằm mơ thấy ba chương đầu truyện thì chắc giờ cô đã tin lời của bạn trai tổng tài rồi.
Nhưng cô biết có lẽ hiện thực không lạc quan như vậy nên bắt đầu nghĩ tới tình huống xấu nhất. Bạn trai tổng tài vừa nghiêm túc lái xe vừa thường xuyên quay sang quan sát cô, cô cũng nhìn lại anh, âu sầu nói: “Nếu điều mẹ anh lo lắng là đúng, kết quả kiểm tra không được tốt, vậy chúng ta sẽ… chia tay nhỉ?”
Bạch Thu Nhiên không thích than trời trách phận. Việc không thể mang thai đúng là ảnh hưởng rất lớn đến cô, có thể nói là đả kích cô, và nó cũng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến mục tiêu phấn đấu trở thành mẹ hiền vợ đảm trong tương lai của cô. Nhưng đã vô sinh thì còn làm mẹ hiền vợ đảm quái gì? Có thời gian và sức lực để uống thuốc và đi làm thụ tinh nhân tạo thì thà tập trung vào công việc, làm một đóa hoa bé nhỏ theo đuổi sự nghiệp còn hơn.
Bạch Thu Nhiên có bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ đã chấp nhận hiện thực, hơn nữa còn động viên mình hãy nghĩ theo chiều hướng tốt, đây có lẽ gọi là không có cách này thì vẫn còn cách khác? Đằng nào trước đây cô đã định chia tay nhưng hiện thực không cho phép, bây giờ chia tay với bạn trai tổng tài vì lý do vô sinh thì hẳn là sẽ không bị OOC. Ngược lại, nếu đóa hoa bé nhỏ thuần khiết luôn hy sinh vì người khác lại đeo bám sếp Diệp khi đã biết rõ mình bị vô sinh thì mới là OOC.
Khác chăng là diễn biến hơi thay đổi mà thôi. Chờ đến khi họ cầm trên tay kết quả sức khỏe của bệnh viện, chia tay là điều hiển nhiên. Sau đó nhân lúc bà Diệp còn đang trong men say chiến thắng, chưa kịp bài binh bố trận, cô sẽ lặng lẽ bỏ trốn.
Bạch Thu Nhiên lại nghĩ tới phương án bỏ trốn thứ N.
Đúng lúc này, tiếng xe phanh gấp đột ngột vang lên, Bạch Thu Nhiên ngã nhào về phía trước, may mà có dây an toàn giữ lại. Cô ngồi thẳng dậy dựa vào lưng ghế, vừa vỗ ngực vừa hốt hoảng quay sang hỏi: “Sao vậy anh, xảy ra sự cố hả?”
Lần này, sếp Diệp luôn dịu dàng ân cần lại không an ủi cô. Anh chầm chậm khởi động lại hệ thống điện của xe, sau đó lại tắt máy xe rồi quay sang nhìn cô, vẻ mặt vô cảm: “Chúng ta nói chuyện nào.”
Ánh sáng lờ mờ khiến đôi mắt đen như mực của anh càng thêm sâu thẳm và có cảm giác khó dò. Bạch Thu Nhiên vô thức tránh né ánh nhìn chằm chằm của anh.
Cô nhận thấy rõ rệt sự thay đổi trong cảm xúc của anh. Ban nãy anh còn dịu dàng trấn an cô, bây giờ vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng. Không cần nghĩ nhiều cũng biết lý do anh giận. Rất rõ ràng, là bởi cô vừa mới nói chia tay.
Bạch Thu Nhiên vẫn nhớ lần trước khi mình đòi chia tay, cô đã bị bạn trai tổng tài giận dữ lôi từ công ty về nhà trước mặt bao người, suýt còn bị anh đè lên giường làm vài chuyện tốt đẹp. Hành động khi đó của anh đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong cô. Nhưng chưa được bao lâu mà cô lại “ngựa quen đường cũ” đòi chia tay, không biết bạn trai tổng tài tức muốn xì khói sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Nghĩ vậy, Bạch Thu Nhiên rất hèn nhát mà bắt đầu lo sợ.
Sao không sợ cho được? Cô càng thêm chắc chắn đây không phải là thế giới bình thường mà là thế giới trong tiểu thuyết, ngay cả một đóa hoa bé nhỏ thuần khiết ngoan cường, có đôi khi còn giành mất hào quang nữ chính như cô còn bị vô sinh thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhất là khi cặp tình nhân cãi nhau trên xe, ai mà biết được tập sau là cảnh tượng theo đuổi vợ yêu hay là gặp nhau trong phòng cấp cứu chứ?
Việc cấp bách bây giờ là ổn định cảm xúc của bạn trai tổng tài, không để anh quá mức kích động.
Bạch Thu Nhiên nhát gan sợ chết lại giở bài đáng thương, khẽ nói: “A Châu, tụi mình về nhà rồi nói được không? Chỗ này không cho dừng xe.”
Sếp Diệp hay dính chiêu này nhưng nay cũng không ăn thua: “Không sao, anh đã tấp xe vào lề rồi, cùng lắm thì chỉ bị dán phiếu phạt thôi.”
Bạch Thu Nhiên: …
Cô chưa kịp tìm cái cớ mới thì anh đã gằn giọng hỏi: “Em có nhớ em đã hứa gì không?”
Bạch Thu Nhiên xấu hổ cúi đầu xuống.
Tất nhiên là cô nhớ, cô gần như thề thốt sẽ không bao giờ đòi chia tay với anh nữa.
Lúc đó Bạch Thu Nhiên rất thật lòng thật dạ, ông trời không cho cô chia tay, lại thêm bà Diệp có ý định muốn giết chết cô, cô còn có thể làm gì? Cô chỉ đành ôm chặt đùi bạn trai tổng tài, nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, có chết cũng không chia tay.
Nhưng tình thế hôm nay đã khác. Cô bị vô sinh, không thể trở thành mẹ hiền vợ đảm, lại còn phải miễn cưỡng nhận lấy cái danh thiếu phu nhân hào môn, lục đục với bà Diệp, đấu đá cả đời, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vọng.
Cuộc sống như vậy thật quá vô nghĩa, chi bằng giải quyết dứt khoát, nhanh chóng bước lên con đường sự nghiệp.
Nhưng cô chẳng thể nói thật với bạn trai tổng tài được. Bạch Thu Nhiên am hiểu đổ lỗi cho người khác, đành ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, chưa nói gì mà nước mắt đã rơi xuống: “Em đâu có muốn, nhưng nếu như em không sinh con được thật, bác Diệp sẽ không đồng ý cho tụi mình lấy nhau đâu. Em càng không muốn làm anh lỡ dở. Vậy nên em mới chuẩn bị tinh thần.”
Nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp của mình đột ngột xảy ra biến cố, từ đây bị bắt làm đóa hoa bé nhỏ thuần khiết chăm chỉ cần cù, Bạch Thu Nhiên đau lòng muốn chết, càng khóc như mưa.
Diễn biến thay đổi quá đột ngột, sếp Diệp định đánh đòn phủ đầu bỗng rơi vào thế yếu.
Diệp Chi Châu không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn cô. Trong lòng cũng nghi ngờ cô lại diễn nhưng thấy cô khóc nhập tâm quá, anh đành miễn cưỡng tin cô. Diệp Chi Châu với tay rút mấy tờ khăn giấy, ôm lấy mặt cô rồi khẽ khàng lau nước mắt cho cô, giọng điệu cũng dịu dàng trở lại, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thôi mà, mẹ anh chỉ dựa vào mấy lời bịa đặt vô căn cứ, đến mức phải khóc thế này cơ à?”
“Nếu chẳng may thì sao? Mọi việc đều có khả năng, đâu ai bảo đảm được chuyện mẹ anh nói sẽ không xảy ra.”
Diệp Chi Châu khựng lại, anh thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Vừa mới cầu hôn người yêu thành công, chuyện anh nghĩ tới đương nhiên chỉ là cuộc sống hôn nhân hạnh phúc với vợ yêu, đang yên đang lành ai lại nghĩ đến chuyện có bị vô sinh hay không.
Trên thực tế Diệp Chi Châu vẫn cho rằng bạn gái mình đang buồn lo vô cớ, nhưng trông cô nghiêm túc quá nên anh đành phối hợp với cô, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Nếu mọi việc đều có thể xảy ra, vậy lỡ anh mới là người có vấn đề thì sao? Cho nên em không cần khóc trước đâu.”
Anh đùa dí dỏm quá, mà mục đích cũng là hòa hoãn bầu không khí, nhưng Bạch Thu Nhiên không bị sự hài hước của anh đả động. Cô tuyên bố: “Em không làm thụ tinh nhân tạo đâu.”
Nhìn thẳng vào mắt bạn trai tổng tài, Bạch Thu Nhiên nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Em đã từng chứng kiến cô giáo của em phải trải qua ba lần thụ tinh trong ống nghiệm mới thành công. Quãng thời gian đó cô ấy đã vô số lần suýt suy sụp. Tiêm không biết bao nhiêu thuốc, xét nghiệm không biết bao nhiêu lần, đó là quá trình tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tuy cuối cùng cũng thành công nhưng cơ thể cũng bị giày vò nghiêm trọng. Sau khi sinh chẳng những phát tướng mà còn biến một người trước kia luôn khỏe mạnh thành con ma bệnh. Vì vậy, nếu không thể sinh con bình thường, em sẽ không sinh.”