Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

Chương 59: Phiên Ngoại 2 - Về Bên Anh (16+)



Ngọc Huyên duỗi người trên nệm, hé mắt nhìn Khung Dực đang dùng nước ấm và khăn mềm cun cút lau tay, lau người, lau cả bên dưới cho y. Lúc nhìn thấy hai chiếc xe ngựa vừa to vừa rộng, bên trong còn trải chăn đệm đủ cho hai người nằm, y đã biết ngay anh muốn làm gì.

“Anh chắc chắn là Trác Quân không nghe thấy chúng ta đó chứ?”

Khung Dực ngẩng mặt lên nhìn y, khuôn mặt anh sáng bừng vì vui sướng, khiến Ngọc Huyên không đành lòng mắng thêm.

“Không nghe được đâu, xe ngựa của Trác Quân đi tít phía trước rồi!”

Hừ, suy tính kỹ càng quá nhỉ.

Cho xe của Trác Quân đi trước cả một quãng dài, còn xe của bọn họ thì… anh tự mình đánh xe, rồi dần dần đi chậm, tụt xuống phía sau.

“Ngày tháng còn dài, anh vội gì chứ?” Ngọc Huyên lườm Khung Dực, sau đó uể oải ngồi lên, đoạn kéo chăn che nửa thân trên của mình. “Chúng ta còn chưa ra khỏi địa phận Mạc Bắc nữa mà.”

“Ngọc Huyên…” Khung Dực ghé sát lại, sau đó khẽ khàng ngả đầu y lên tay mình.

“Vợ à…” Hắn thỏ thẻ. “Dù biết ngày tháng còn dài, nhưng sao em không nhớ lần cuối mình gặp nhau là tận năm ngoái kia chứ!”

Ý nghĩa đằng sau là, anh nhịn khổ sở lắm, em có biết không!

Ngọc Huyên vừa buồn cười vừa thương, đành vòng tay qua ôm cổ Khung Dực rồi tặng hắn một nụ hôn dài.

“Em biết rồi, em xin lỗi, được chưa, Bệ hạ?”

Khung Dực nhăn nhó, lắc đầu tỏ ý phản đối: “Không được gọi Bệ hạ! Gọi là chồng! Là chồng!”

Ngọc Huyên cười rũ ra, sau đó mặc y phục vào rồi nằm xuống gối, hai mắt díp lại. Sau trận yêu đương cuồng nhiệt ngay bên trong chiếc xe ngựa đang sải vó trên thảo nguyên, ai mà không mệt.

Y ngủ một giấc đến tận trưa, mãi đến khi có binh sĩ đến đánh thức để mời y dùng cơm, Ngọc Huyên mới tỉnh.

“Bệ hạ và Hoàng tử Trác Quân đâu?” Ngọc Huyên nhanh chóng ngồi dậy hỏi.

“Dạ bẩm, họ đang ở bên ngoài. Có vẻ Bệ hạ muốn cùng Hoàng tử dùng cơm ngoài đó.”

Ngọc Huyên nhoẻn miệng cười, chợt nhớ lại chuyến hành quân về kinh mười sáu năm trước.

“Được rồi, ta xuống ngay.”

Nơi Khung Dực chọn dừng chân nghỉ trưa là một triền dốc thoai thoải dẫn xuống một hồ nước nhỏ, dưới gốc mấy tán thông xanh thẫm. Từ đây nhìn xuống có thể thấy đồng cỏ bát ngát trải dài, một màu vàng rực rỡ đến chói lóa choán hết tầm mắt, mênh mông vô tận.

Ngọc Huyên đứng từ xa, lặng lẽ ngắm nhìn Khung Dực và Trác Quân. Anh đang ngồi cạnh cậu nhóc, đưa tay chỉ về phía đồng cỏ kia, sau đó ghé sang nói gì đó, khiến Trác Quân ngạc nhiên trố mắt không thôi.

Một lớn một bé cứ thế say sưa chuyện trò, tận đến khi binh lính mang bữa trưa đến.

“Trưa nay ăn gì thế?” Y sải chân bước tới rồi cất tiếng hỏi.

“Em dậy rồi à?” Khung Dực quay lại, thấy Ngọc Huyên là lập tức cười toe. Hắn đứng lên dọn chỗ cho y, sau đó cũng đỡ tay y ngồi xuống bên cạnh.

“Ăn thịt hầm, bánh mì ngọt, còn có chút xôi nếp và trứng cho Trác Quân nữa.”

“Cậu Huyên.” Trác Quân ngẩng lên nhìn Ngọc Huyên rồi mỉm cười.

Ngọc Huyên ngồi xuống xoa đầu cậu nhóc, sau đó quay sang nhìn Khung Dực, đoạn chống tay cười ngâm ngâm.

“Em có quà cho anh đó!”

Khung Dực đang lấy thịt và bánh mì cho Ngọc Huyên, nghe vậy rạng rỡ nhìn sang:

“Quà gì?”

Lúc này Ngọc Huyên mới chậm rãi chìa bàn tay nãy giờ vẫn luôn giấu sau lưng ra, giơ lên “món quà” mà y đã cố ý chuẩn bị cho Khung Dực.

Là một xâu bánh hấp con con, được gói trong lá sen xanh thẫm.

Phút chốc, Khung Dực ngẩn ra.

Sao thấy quen quen vậy kìa?

“A, bánh bột hấp này!” Trác Quân nhận ra xâu bánh, reo lên vui vẻ.

Bánh bột hấp?

Bánh-bột-hấp!!!

“Sao… sao em lại biết???” Khung Dực đỏ mặt, xấu hổ rú lên.

“Hahahahahahaha!” Ngọc Huyên bò ra cười, còn Trác Quân thì nhìn cả hai người bọn họ đầy khó hiểu.

Cười đã đời rồi, Ngọc Huyên chồm tới vươn tay ra nhéo nhéo má Khung Dực, sau đó mới tủm tỉm bảo:

“Lúc đó em thấy anh thò tay ra ngoài xe ném vỏ bánh đi, cho nên em mới biết.”

Cũng nhờ nhìn thấy cảnh đó mà Ngọc Huyên rụt rè năm mười hai tuổi mới không ghét bỏ Khung Dực phách lối năm mười tám tuổi.

Khung Dực xụ mặt. Xấu hổ thật chứ!

Không phải xấu hổ vì trộm ăn bánh, mà xấu hổ vì thái độ của mình mười sáu năm trước.

“Trác Quân à.” Khung Dực quay sang ôm vai Trác Quân, nghiêm túc nhìn nhóc mà dặn dò:

“Sau này phải nhớ, tuyệt đối đừng trẻ trâu như Hoàng thúc, nghe chưa?”

Trác Quân ngẩn ra, hết nhìn Khung Dực rồi lại nhìn Ngọc Huyên, sau đó nhoẻn miệng cười:

“Con chưa từng thấy cậu Huyên cười vui như vậy. Cả Hoàng thúc nữa.”

Cả hai người nghe xong, không hẹn mà gặp đều ngẩn ra một lúc.

Rõ ràng vậy ư?

Chắc có lẽ là như thế. Hạnh phúc này, tình yêu này, vui sướng này không cách chi giấu nổi.

Đoàn người ngựa đưa Ngọc Huyên và Trác Quân về Vương Đô cứ thế không nhanh không chậm mà tiến về phương bắc. Mấy năm nay việc thông thương giữa hai nước diễn ra với tần suất ngày càng nhiều, giờ đây tuyến đường đi thẳng từ Loa Thành đến Vương Đô đã làm xong. Khi con đường này chạy qua Đại Mạc, Khung Dực đã lệnh cho thợ xây hạn chế đốt cỏ đốt rừng, giữ lại cảnh sắc nguyên thủy của thảo nguyên càng nhiều càng tốt.

Khung Dực biết Ngọc Huyên thích Đại Mạc nên cũng không vội vã, y thích đi thì hắn cho xe đi, thích nghỉ lúc nào thì nghỉ. Cứ nhẩn nha như thế nên đoàn người mất hơn tám, chín ngày mới đến địa phận Vương Đô.

Cả đường thảnh thơi, an toàn vui vẻ, thế nhưng không hiểu sao càng tiến về Vương Đô, Ngọc Huyên càng cảm thấy Khung Dực có vẻ gì đó bồn chồn, căng thẳng.

“Anh làm sao vậy?” Ngọc Huyên thắc mắc hỏi khi bọn họ vừa đi đến nông trại đầu tiên ở ngoại ô.

“Sao? Ta đâu có làm sao?” Khung Dực xua xua tay.

Hừ, còn chối? Rõ ràng anh đã giật mình đánh thót một cái kia kìa!

“Mau nói cho em nghe!” Ngọc Huyên khẽ cau mày.

“Em vào xe nghỉ ngơi đi! Nào nào nào…” Nói đoạn, Khung Dực lôi tuột Ngọc Huyên vào trong xe.

“Hả? Nhưng em không mệt! Mấy bữa nay có vất vả gì đâu!”

“Không mệt hả? Ờm… Vậy để ta làm cho em mệt!”

“Anh!”

Thế nhưng không kịp nữa rồi. Nhiều năm bên nhau như vậy, Khung Dực đã quá quen thuộc cơ thể của người kia, biết rõ phải làm thế nào thì y sẽ thích. Sau một hồi bị “làm cho mệt”, Ngọc Huyên đã nằm vật ra tấm đệm êm ái kia, hai mắt bắt đầu díp lại.

Xe ngựa lúc lắc đi, Ngọc Huyên mơ mơ màng màng ngủ, mãi cho đến khi y nghe một tiếng pháo lệnh nổ ra.

Pháo lệnh?

“Ưm…” Ngọc Huyên dụi mắt ngồi dậy, thấy xe ngựa trống không. Trên người y chỉ mặc áo trong, y bèn vội vàng quơ tay chộp lấy y phục, vội vã mặc vào.

Sao lại có pháo lệnh? Có biến cố gì xảy ra ư?

Đúng lúc Ngọc Huyên chuẩn bị khoác áo bước ra ngoài thì Khung Dực đã nhảy lên xe rồi vén rèm, chui vào trong.

“Có việc gì vậy anh? Em vừa nghe tiếng pháo lệnh.” Ngọc Huyên bồn chồn hỏi.

Khung Dực thì lại vô cùng bình tĩnh. Hắn nhẹ nhàng kéo y ngồi xuống, vuốt lại nếp áo cho phẳng, vén gọn lại lọn tóc lòa xòa, sau đó ngẩn ra ngắm người trước mặt.

Mười năm rồi, em vẫn trông như thế.

Liệu sau này khi em già đi, trông sẽ như thế nào nhỉ?

Khung Dực đưa tay lên chạm vào gương mặt Ngọc Huyên, sau đó khẽ vuốt ve rồi dịu dàng bảo:. truyện tiên hiệp hay

“Thật ra ta cũng có quà cho em đó.”

Ngọc Huyên nghe xong hơi ngạc nhiên, tặng quà thôi sao lại căng thẳng cả quãng đường thế nhỉ?

“Ra đây nào.”

Khung Dực bước ra ngoài rồi vén một góc rèm lên, sau đó chìa tay đón Ngọc Huyên. Y vừa đặt tay lên bàn tay Khung Dực vừa cười:

“Việc gì mà bí mật…”

Khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn về phía trước, Ngọc Huyên chợt sững người, nín lặng.

Một… một biển người đỏ rực cờ hoa!

Khi thấy Ngọc Huyên bước ra khỏi xe, biển người dậy lên tung hô, vỡ òa.

“Chào mừng Bệ hạ, chào mừng Hoàng tử!”

“Hoàng tử Ngọc Huyên! Hoàng tử Ngọc Huyên!”

“Chúc Bệ hạ và Hoàng tử trăm năm hạnh phúc!”

“Hoan hô! Hoan hô! Hoan hô!”

Con đường dẫn thẳng về kinh thành Trích Nguyệt, năm xưa thê lương đẫm máu, giờ đây ngập trong sắc đỏ. Xe ngựa đi tới đâu, bá tánh tung hô tới đó. Pháo hoa li ti bằng giấy sặc sỡ được tung lên người họ, hàng ngàn nhành hoa mới hái được ném lên xe ngựa, khăn lụa lấp lánh vẫy chào. Trong đám đông bá tánh hai bên đường, Ngọc Huyên còn nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc của bá tánh Khúc Băng, bá tánh dải Chinh Sa và vịnh Lam Thủy năm xưa.

“Chu công tử! Chu công tử quay về rồi!” Một bà lão đứng bên đường vừa lau nước mắt, vừa vẫy tay chào họ đi qua.

“Tam Di Nương!” Ngọc Huyên rơm rớm nước mắt, nhoài người ra nắm lấy tay bà.

“Hoàng tử ơi! Hoàng tử ơi! Vườn cam, vườn bưởi ở dải Chinh Sa đang tốt lắm!” Một ông lão cố rướn người nói vọng lên.

“Hoàng tử, vườn chà là ở vịnh Lam Thủy cũng vậy!”

Ngọc Huyên cúi người nắm tay những người quen, vẫy chào bá tánh, hai mắt thì ngập nước. Đứng bên cạnh, Khung Dực trước sau vẫn luôn dịu dàng nắm tay y, thỉnh thoảng còn giúp y lau nước mắt.

Thế rồi, ngay trước biển người, hắn chồm sang, khẽ hôn lên thái dương y, đoạn thì thầm:

“Ngọc Huyên, em nhìn kìa.”

Ngọc Huyên quay lại, ngẩng đầu nhìn theo hướng tay Khung Dực đang chỉ.

Trích Nguyệt đã hiện ra trước mắt.

Từ trên đỉnh ngọn tháp cao nhất, từ trên mọi nẻo tường thành, lụa đỏ đồng loạt được thả xuống như những tấm rèm khổng lồ, tung bay phấp phới. Binh lính tuần thành thổi tù và, nổi trống, gõ giáo xuống nền đất hô vang lời chào. Khoảnh khắc cổng thành từ từ mở ra, Ngọc Huyên thấy bá tánh Trích Nguyệt đã đứng chen dày bên trong, phủ kín con đường lớn dẫn đến hoàng cung. Trên tay ai cũng là cờ hoa, còn có cả một ngọn đèn lung linh, ấm áp.

“Đèn chúc phúc đấy.”

Khung Dực thì thầm.

“Chúc Bệ hạ và Hoàng tử trăm năm hạnh phúc!”

“Chào mừng Hoàng tử quay về!”

“Chào mừng Trác Quân điện hạ về kinh!”

Bá tánh Trích Nguyệt hô vang khi họ bước qua cổng thành. Pháo hoa bằng giấy lại được tung lên trời, bay ngập không gian. Hoa đỏ được ném đầy xe, tỏa ra mùi hương nồng nàn. Lúc này Ngọc Huyên mới để ý, nhà nhà trong kinh thành đều treo từng chùm từng chùm hoa đỏ trước cửa, dưới bệ cửa sổ, trên gác mái… Cả Vương Đô hôm nay được nhuộm đỏ, rạng rỡ, đẹp tươi không gì tả xiết.

“Xin lỗi.”

Khung Dực ghé sang, vòng tay kéo y vào lòng rồi cúi xuống thì thầm.

“Xin lỗi đã để em phải đợi những mười năm.”

Đại hôn của bọn họ phải như thế. Em phải được tung hô, được đón chào và yêu mến như thế. Năm đó vào dịp mừng thọ phụ hoàng, em đã dùng cách của em, tặng hắn một biển cờ hoa. Giờ đây hắn dùng cách của mình, tặng lại em một trời đỏ thắm, rước em về nhà.

Đến lúc này thì Ngọc Huyên quay sang ôm chầm lấy Khung Dực rồi bật khóc.

Khung Dực cũng vội vàng ôm lấy y, đoạn vỗ về:

“Sao lại khóc rồi? Ngày vui mà, ngày vui, đừng khóc.”

Ngọc Huyên vẫn giấu mặt trong lồng ngực của anh, lúc gật, lúc lại lắc đầu.

Anh không biết, y đang rất nhớ cha.

Mười sáu năm trước, lúc tiễn y lên đường sang Đại Thương, cha đã ôm y vào lòng thật chặt. Khi ấy, Ngọc Huyên đã hỏi:

“Cha, có phải con cần trộm được bí quyết thuần mã của Đại Thương không?”

Cha đã im lặng vài giây, sau đó khẽ thì thầm, vòng ôm vẫn siết chặt:

“Cứ chân thành thôi, con à. Cứ chân thành thôi.”

Ghi nhớ câu nói đó, Ngọc Huyên năm mười hai tuổi lên đường sang địch quốc làm con tin với một trái tim trong veo, chân thành yêu thương, chân thành đối đãi mọi người.

Mười sáu năm sau, sự chân thành ngây thơ thuở ban đầu đó đã hóa thành triệu triệu cờ hoa, triệu triệu lời chúc phúc ngày hôm nay.

Và cả một nền hòa bình quý báu.

Hoàng cung cũng thế, lụa đỏ, cờ hoa ngập trời.

Từ giây phút đặt chân bước vào cung, Ngọc Huyên đã vô cùng xúc động. Y luôn siết chặt tay Khung Dực, tay kia chốc chốc lại đưa lên chùi nước mắt.

Khung Dực cho người mang hành lý vào trong, Trác Quân thì được đưa về cung tắm rửa, nghỉ ngơi sau quãng đường dài. Khi chỉ còn hai người bọn họ, Khung Dực quay lại nhìn Ngọc Huyên, sau đó chìa tay ra rồi cười:

“Đi nào, đi gặp cả nhà thôi.”

Ngọc Huyên vội nắm lấy tay hắn, đoạn mỉm cười: “Vâng.”

Hai người bọn họ nắm tay nhau, cùng bước về phía cổng tây Trích Nguyệt.

Bên hông tường thành, dưới một khoảng rừng xanh um, xung quanh là cỏ hoa đầy ắp, ba ngôi mộ được xây bằng đá trắng nằm đó, yên bình và lặng lẽ. Từ chỗ này có thể nhìn ra khúc sông Vạn Kiếp đang chảy hiền hòa.

Khung Dực phất tay cho binh lính gác mộ lui ra hết, đoạn kéo tay Ngọc Huyên đến trước ba ngôi mộ kia, hí hửng khoe:

“Phụ hoàng, đại ca, tam đệ, con đã đem được người về rồi đây này!”

Ngọc Huyên từ từ quỳ xuống, dùng bộ lễ cha con của Kinh Lạc mà dập đầu trước Khung Vũ, Khung Tuấn và Tiểu Huyền rồi nghẹn ngào thưa:

“Phụ hoàng. Đại ca. Tiểu Huyền…”

“Ngọc Huyên về rồi.”

Đêm đó, Khung Dực cho làm một bữa tiệc. Hắn lệnh hạ nhân bày bàn tiệc ngay ngoài vườn sau của hoàng cung, dưới tán những gốc táo lâu năm, giờ đang kết hoa từng chùm từng chùm dày kín. Cây táo vốn không cao, thế nên khi đặt bàn tiệc dưới gốc táo, ngồi vào ghế, ngẩng đầu lên đã có thể thấy hoa trên đầu, nghe hương hoa thơm nhè nhẹ, bảng lảng.

Đèn đuốc thắp lên lung linh, mở ra một không gian vô cùng ấm áp, trái ngược với những buổi yến tiệc xa hoa trước đây mà Trích Nguyệt thường tổ chức trong đại điện.

Khi Ngọc Huyên nắm tay Trác Quân bước ra khu vườn ấy, y sững người.

Có Kỷ Phong, Lăng Kỳ Anh, Đinh Đại Đồng, Bàn Minh Sơn và phu nhân là Đại soái Nguyễn Giang. Còn có Kháp Tư cùng phu nhân, một số bá tánh Khúc Băng ngày xưa y thân thiết.

Tất cả mọi người đều đang chờ y, mỉm cười đợi y bước vào.

“Chỉ có bằng hữu thôi.” Khung Dực dịu dàng nắm tay y, dắt y bước đến ngồi bên cạnh hắn.

Một lần nữa, Ngọc Huyên lại xúc động đến ứa nước mắt.

Cái xúc động thứ nhất là, Khung Dực sợ y nhớ nhà, cố tình bày bữa cơm quây quần theo kiểu Kinh Lạc, tất cả mọi người đều chung mâm chứ không ngồi riêng theo bối phận như kiểu Đại Thương. Điều tinh tế đó khiến Ngọc Huyên vừa vui, vừa cảm động.

Cái xúc động thứ hai chính là câu “chỉ có bằng hữu thôi” mà Khung Dực nói. Nó thiếu mất một phần, đó là “gia đình”.

Gia đình của anh, giờ chỉ còn là ba ngôi mộ ngoài kia.

Ngọc Huyên nhoài người qua nắm lấy tay Khung Dực, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn.

“Bây giờ, em và Trác Quân là gia đình của anh rồi.”

Khung Dực nhìn y cười, gương mặt hơi đỏ, không biết là do rượu táo hôm nay ngọt quá, hay do ánh nến đêm nay ấm quá.

Hai năm cô độc trên thảo nguyên, tám năm cô độc trong Trích Nguyệt, bây giờ nhẹ nhàng khép lại.

Từ hôm nay, đêm từng đêm, hắn sẽ có người bên gối. Ngày từng ngày, hắn sẽ có người bầu bạn, sẻ chia, cùng nhau gánh vác non sông này, cùng nhau nuôi dưỡng Trác Quân nên người.

Khung Dực ngồi thẳng dậy, hắng giọng vài cái như đang chuẩn bị nói ra một điều gì hệ trọng. Hắn từ từ đứng lên, gật đầu ra hiệu với Kỷ Phong một cái. Người huynh đệ bao năm qua lập tức hiểu ý, nở một nụ cười rạng rỡ trên môi rồi đi đến bên cạnh họ. Trên tay hắn là một chiếc khay nhỏ bằng bạch ngọc, trên khay đặt hai món đồ.

“Ngọc Huyên.” Khung Dực trịnh trọng nhìn y rồi chỉ vào khay: “Đây là rượu dâu rừng chính tay ta ủ từ năm ngoái. Rất ngọt. Còn đây là bánh mật ong ta nướng… Ờm, thật ra cũng có Kỷ Phong và trù phòng giúp một chút… Vẫn còn nóng đó!”

Ngọc Huyên đứng dậy nhận lấy chiếc khay trên tay Kỷ Phong, nửa vui sướng nửa ngỡ ngàng.

“Đây là…”

Khoan đã… Bánh nóng? Rượu ngọt?

“Hoan hô!”

“Nhận rồi, nhận rồi!!!”

Cả bàn tiệc ồ lên, vỗ tay chúc mừng rồi đồng loạt nâng chén và gọi tên Khung Dực liên tục. Lăng Kỳ Anh, Kỷ Phong, Đinh Đại Đồng và Kháp Tư còn dùng ly rượu gõ xuống mặt bàn rầm rập, sau đó tăng dần nhịp điệu, tận đến khi mặt bàn rung lên bần bật còn Khung Dực thì vừa xua tay vừa cười sung sướng mới thôi.

Ngọc Huyên đứng đó cầm chiếc khay ngọc, mặt đỏ như gấc, trong khi Trác Quân lại chẳng hiểu mô tê gì.

“Vậy… bài hát Vương Đô đó…” Mãi sau, y mới ghé vào, nhỏ giọng hỏi Khung Dực.

Khung Dực kéo y ngồi xuống ghế, rót cho y ly rượu dâu rừng, bẻ cho y miếng bánh mật ong còn tỏa khói, sau đó tủm tỉm cười bảo:

“Là bài hát cầu hôn.”

Ngọc Huyên ồ ra một tiếng, đoạn đưa tay xắn miếng bánh đưa lên ăn thử.

“Vậy binh sĩ Đại Thương cũng phong lưu quá nhỉ? Bài hát hành quân, đi tới đâu cũng hát cầu hôn người ta!” Ngọc Huyên trêu hắn.

Khung Dực lập tức lắc đầu quầy quậy rồi đính chính ngay:

“Bọn họ thì hát để trêu ghẹo và tán tỉnh thôi, chứ chồng của em là thật lòng đó!”

“Nào nào tân lang tân nương, đừng mải rủ rỉ rù rì với nhau như thế chứ!” Kháp Tư ở bên kia bàn chợt hô to.

“Phải đó! Cạn chén, cạn chén nào!” Lăng Kỳ Anh thấy vậy cũng chen vào phụ họa.

Bữa tiệc cứ vậy diễn ra, thân tình và ấm áp. Ngọc Huyên cười nói suốt, Trác Quân cũng được ăn biết bao nhiêu món vừa ngon vừa lạ, cuối buổi còn hứng chí chạy ra sân thi bắn cung cùng Kỷ Phong và Đinh Đại Đồng.

Đêm đó, Khung Dực nhẹ nhàng bế Ngọc Huyên đã say ngủ về tẩm điện. Sau khi đã lau mặt, thay áo mỏng, đặt người vào giường, dém chăn xong xuôi, Khung Dực hạ đèn rồi khẽ khàng đẩy cửa, bước ra ngoài.

Cốc cốc cốc.

“Trác Quân?” Khung Dực khẽ gọi. “Con ngủ chưa?”

Lát sau, cửa phòng Trác Quân hé mở. Cậu nhóc ló đầu ra, nhìn Khung Dực mừng rỡ:

“Hoàng thúc!”

Khung Dực xoa đầu cậu, sau đó kéo cậu vào phòng.

“Không ngủ được à?”

“Dạ không.” Trác Quân lên giường nằm lại, kéo chăn lên ngang ngực rồi đưa mắt nhìn Khung Dực. “Con lạ chỗ xíu à.”

Khung Dực ngồi xuống cạnh giường, đoạn mỉm cười dịu dàng với cậu:

“Trác Quân, Hoàng thúc có việc này muốn nói với con.”

“Dạ.” Trác Quân bất giác hơi mở to mắt. Từ khoảng cách này, Khung Dực có thể nhìn rõ đôi con ngươi màu nâu sẫm của cậu chàng.

“Là việc của ngày mai.”

Sáng hôm sau, Khung Dực lên triều như mọi ngày.

Ngọc Huyên không tham gia vào việc triều đình Đại Thương, thế nên ban sáng y chỉ tiễn hắn ra khỏi cửa.

“Lỡ quan lại triều thần không tin thì sao?” Ngọc Huyên hơi lo, khẽ níu tay Khung Dực rồi hỏi. “Anh đã có đối sách chưa?”

Khung Dực để y giúp mình cài áo choàng nhung, đội vương miện sắt và vàng lên trán, sau đó xoay lại khẽ hôn lên tóc y rồi cười bảo:

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em đừng lo.”

Trên điện lúc này, mọi người đang im phăng phắc, nín thở nghe Hoàng đế công bố một việc vô cùng hệ trọng.

“Các ngươi chắc cũng biết, lần này theo ta về Vương Đô, ngoài Ngọc Huyên ra còn có Hoàng tử Trác Quân.”

Khung Dực thong thả nói, đoạn đưa mắt nhìn khắp một lượt bá quan văn võ.

“Thân phụ của Trác Quân chính là đại ca ta.”

“Do đó, hôm nay ta tuyên bố, lập Trác Quân làm Thái tử Đại Thương, người chú định thừa kế ngai vàng.”

“Còn ta, cả đời không lập hậu, không lập phi, không sinh con nối dõi.”

Cả điện như ngừng thở. Vài giây tĩnh lặng trôi qua, tiếng lao xao bắt đầu dậy lên như sóng xô bờ, tới tấp mà lao đến.

“Bệ hạ! Việc này hệ trọng, xin ngài suy nghĩ kỹ!”

“Bệ hạ! Việc lập Thái tử không nên quá vội vã!”

“Phải đó Bệ hạ! Hơn nữa, bây giờ không còn cách nào chứng minh…”

Khung Dực khẽ nhếch môi, sau đó nghiêm mặt giơ tay lên. Cả điện thấy vậy, ngay tức thì im miệng.

“Các ngươi nên nhớ kỹ, làm Hoàng đế chưa bao giờ là lý tưởng của ta. Ta chỉ canh giữ giùm Trác Quân cái ngai này. Ngày nó đủ lớn, ta sẽ giao Đại Thương lại cho nó.”

“Còn ai yêu cầu phải chứng minh thân phận của Thái tử điện hạ…” Khung Dực khẽ lia ánh mắt xuống những người vừa tỏ ý nghi ngờ, đoạn nghiêm giọng bảo:

“Thì hãy diện kiến Thái tử trước đã.”

Nói đến đây, mọi việc đã quá rõ ràng.

Việc lập Trác Quân làm Thái tử đã định, chắc chắn sẽ không thay đổi.

Đúng lúc này, có tiếng hô vang ngoài cửa điện vọng vào. Khung Dực nhìn về phía ấy, miệng vô thức nhoẻn cười. Thấy thế, bá quan văn võ cũng xoay đầu nhìn theo.

Khung Trác Quân đặt chân bước vào đại điện.

Tóc nâu dài xõa ra, lẫn những bím tóc nhỏ thắt nhuyễn và sợi tơ vàng óng ánh. Trán đội vương miện sắt và vàng dành cho Thái tử, thân khoác áo choàng nhung dày tím thẫm, áo trong thêu hoa văn mặt trăng tròn, biểu tượng của hoàng tộc Đại Thương. Trác Quân chưa xỏ tai nên lúc này chỉ đang đeo một chiếc cài áo bằng vàng ròng nạm lam ngọc trên ngực áo.

Như đã có chuẩn bị trước, vương miện, tất cả y phục và trang sức đều cực kỳ vừa vặn.

Trác Quân bình tĩnh bước từng bước lên đại điện, không hề liếc mắt nhìn ai, sau đó đi một mạch lên phía trước. Khung Dực vẫy tay ra hiệu cho cậu bước hẳn lên thềm, sau đó chỉ tay ban tọa. Ngai của Thái tử lập tức được mang lên, đặt ngay bên phải của Hoàng đế, chỉ hơi thấp hơn một chút.

Sau khi cả điện đã nhìn rõ Trác Quân, không khí lại im lìm ngưng trọng.

Lúc này, Khung Dực mới từ tốn dời ánh nhìn sang dàn lão thần mà hắn đặc biệt cho truyền đến buổi thiết triều ngày hôm nay. Nhiều người trong số đó đã phụng sự phụ hoàng hắn rất nhiều năm, cũng là người chứng kiến hai huynh đệ bọn hắn cứ thế lớn lên từng ngày một.

Bình tể tướng là người bật ra tiếng gọi kia trước tiên.

“Đại vương tử!”

Theo sau là Trần đại nhân quan Tư tế tiền triều.

“Đại… Đại vương tử!”

Lão bật khóc: “Đúng là Đại vương tử rồi! Là… là ngài ấy, là ngài ấy!”

“Thái tử điện hạ đúng là con trai của Đại vương tử!”

“Đúng rồi, không lẫn vào đâu được!”

Ở trên ngai cao, Khung Dực khẽ quay sang nhìn Trác Quân. Nó cảm nhận được ánh nhìn đó, cũng chầm chậm nghiêng mặt sang, mỉm cười với hắn.

Vào khoảnh khắc đó, Khung Dực thấy tim mình nhói lên một cái, sống mũi cũng cay xè.

Đại ca.

Đại ca ơi…

Ngọc Huyên chầm chậm đi qua từng hành lang, từng gian viện lúc xưa.

Cung điện của Tiểu Huyền vẫn được giữ y như cũ. Gian phòng của mình ngày trước vốn đã bị đốt cháy, giờ đây cũng được phục dựng, sửa sang. Ngọc Huyên bùi ngùi đứng nhìn một hồi, sau đó lại đi, đi tiếp.

Từng bước chân đều như đang đưa y quay về quá khứ.

Đến một khoảng sân rộng đầy nắng, Ngọc Huyên ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa tháp cao kia, sau đó bước vào.

Tàng Thư Các của Trích Nguyệt có thay đổi một chút. Có vẻ như Khung Dực đã cho người kê thêm nhiều băng ghế dài phủ đệm mềm, còn cho trổ thêm cửa sổ để đón nắng. Ngọc Huyên ngắm nghía một chút rồi mỉm cười.

Cách bày trí này đúng kiểu mà y thích.

Bất chợt, Ngọc Huyên xoay đầu nhìn về phía chiếc kệ sách tít trong góc. Trên đó chứa toàn sách quý hiếm của Đại Thương và rất nhiều tư liệu, cổ thư từ xa xưa.

Y chầm chậm đi đến trước kệ sách, đưa mắt lên hàng sách thứ ba từ trên đếm xuống.

Quyển cổ thư nọ vẫn đang nằm đó.

Ngọc Huyên đưa tay đỡ quyển sách ra khỏi giá, đoạn đi đến chiếc ghế bên cạnh, từ từ ngồi xuống, mở sách ra.

Những trang giấy xốp vàng lướt qua đầu ngón tay nhè nhẹ. Bên trong sách chợt bay lên chút tro bụi mong manh, có lẽ là những gì còn đọng lại từ tàn tro Tuyết Nhạn trong trận đại chiến năm đó.

Ngọc Huyên lật giở từng trang, từng trang một, sau đó chạm đến trang cuối cùng.

Y hạ mắt, nhìn xuống cước chú đã phai mờ bên dưới.

Trong sơn tộc từng ghi nhận những câu chuyện về Tuyết Nhạn thức tỉnh. Đất trời rung chuyển, lửa đỏ ngập tràn, cuồng phong mang tro bụi tỏa ra trăm dặm, phủ trắng ruộng đồng, làng mạc, làm cây cỏ chết khô, gia súc ngã bệnh.

Tuy nhiên đây chỉ là truyền thuyết, chưa hề được chứng thực, không ai rõ đã từng xảy ra hay chưa.

Ngọc Huyên nhẹ nhàng miết tay lên trang sách.

Cước chú đến đây là hết, không còn gì thêm.

Một lời nói dối của y khiến bá tánh Khúc Băng, bá tánh Vương Đô và sơn tộc phải lưu lại hai năm trên Đại Mạc. Vất vả trăm bề. Nhọc nhằn khôn xiết.

Anh cũng thế.

Tuy nhiên… Tuy nhiên…

“Ngọc Huyên! Em ở trong đấy à?”

Tiếng Khung Dực chợt vang lên ngoài cửa.

Ngọc Huyên bừng tỉnh, vội vàng khép quyển cổ thư lại, bước tới trả về vị trí cũ trên giá sách.

“Em đây, em xong ngay đây.”

“Cùng dùng bữa trưa với ta và Trác Quân nhé. Hôm nay trên điện, Trác Quân đã thể hiện rất tốt… Em biết không, nó không hề khẩn trương hay lo lắng chút nào! Sau khi mặc y phục Thái tử thì trông giống y hệt đại ca ngày xưa…”

Ngọc Huyên chạy ra ngoài, nắm lấy tay Khung Dực rồi kéo hắn đi. Khung Dực đang vui nên cứ huyên thuyên suốt, luôn miệng kể về buổi chầu sáng nay.

Ngọc Huyên vừa nghe vừa cười, hai bàn tay lồng vào nhau khắng khít.

“Đi ăn thôi, em đói rồi.”

Cửa gỗ nặng nề khép lại, trả lại một Tàng Thư Các im lìm, tịch mịch. Chỉ còn một tia nắng hiếm hoi len vào khe cửa, vô tình rọi đúng vào giá sách có quyển cổ thư, như thể đang với tay níu kéo một trang lịch sử đã chìm vào thời quá vãng.

Hai năm.

Hai năm là khoảng thời gian tối thiểu để anh, triều thần, sơn tộc và bá tánh cùng xích lại gần nhau, cùng xóa bỏ hận thù, cùng chung tay dựng xây nền móng đầu tiên của một triều đại mới.

Khi có một kiếp nạn chung, mọi người sẽ gác lại thù riêng.

Khi đã cùng nhau vượt qua gian khổ, mọi người mới thật sự biết thế nào là đoàn kết.

Nếu mọi người chỉ tạm thời lánh nạn, chạy khỏi Vương Đô một thời gian rồi lại ai đi đường nấy sau vài tháng, nền hòa bình mới lập sẽ cực kỳ mong manh.

Bởi thế, hai năm nhọc nhằn đó là cực kỳ cần thiết.

Một lời nói dối của y đổi lấy hòa bình vững chắc, y có làm không ư?

Có, y chắc chắn sẽ làm.

Cho dù sau này hậu nhân có thể phát hiện ra y đã từng dùng mưu để xoay chuyển càn khôn, cho dù sau này y sẽ bị người đời phán xét, y cũng mặc kệ.

Cho dù phải xuống địa ngục để trả giá, y cũng cam tâm.

“Chồng ơi…”

Ngọc Huyên chợt siết tay Khung Dực rồi thì thầm hỏi:

“Nếu em phải xuống địa ngục, anh sẽ đi cùng em chứ?”

“Hở?” Khung Dực ngớ ra. “Em nói linh tinh gì thế?”

Nắm tay dắt y đi qua khoảnh sân đầy nắng, Khung Dực khẽ cười:

“Cho dù em phải đi đâu, ta cũng sẽ đi theo, tìm thấy em, rồi lại đưa em về.”

“Về Vương Đô à?” Ngọc Huyên khúc khích cười.

“Không.” Khung Dực nâng bàn tay y lên môi, hôn rất khẽ.

“Về bên anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.