Sau vài lần lọc máu, bệnh suy thận của Tần Lão Nhị có chuyển biến đầy kì tích. Hôm nay, bà Tần đi gọi điện thoại, bà vẫn tưởng người gửi tiền cho mình là đứa cháu trai họ xa kia, nên hết lời cảm tạ anh Mèo: “Tử Dương à, chú của cháu giờ không cần phải làm phẫu thuật nữa, số tiền này dì trả lại cho cháu.”
Bà rất hiểu tính cách của Tần Lão Nhị, nên không dám cho ông ta biết về số tiền này.
Anh Mèo nghĩ tiền cũng là do Tần Thái phải đi vay, giờ không cần dùng, cũng nên trả lại cho người ta. Vì vậy cũng không từ chối, để bà Tần gửi trả tiền.
Tần Thái cầm hai mươi vạn trong tay băn khoăn, cái chết của ông chủ cửa hàng tạp hóa vẫn khiến cô day dứt không nguôi, giờ cầm số tiền này đi bồi thường cho gia đình người ta vậy. Nhưng lấy lí do gì đây?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đem tiền quên góp cho hội chữ thập đỏ thành phố Tam Họa, trong lòng thấy dễ chịu hơn.
Chuyện kết thúc như thế, Tần Thái vẫn ngày ngày đi làm ở công trường, thề rằng đào sâu chôn chặt chuyện này trong lòng, không bao giờ nghĩ tới nó nữa.
Nhưng tối hôm sau, Tần Thái đang ngồi giặt quần áo ở phía sau công trường, đột nhiên có người tới tìm cô.
Quay đầu nhìn, Tần Thái cứng đờ cả người. Thanh mù vỗ vỗ vai cô: “Thái tỷ, hê hê, ông chủ của Thông Dương quán rất coi trọng chị. Có thể chị không biết, ở thành phố Tam Họa này, dù luận về thân phận hay thế lực, ông ấy đều là người đứng đầu. Giờ bỗng dưng được một nhân vật như thế coi trọng, chị hãy tới Thông Dương quán một chuyến nữa đi.”
Tần Thái nhìn về phía sau ông ta, ở đó có một người, chính là chủ cửa hàng tạp hóa đã chết.
Thanh mù hoàn toàn không biết gì: “Chị Thái, đắc tội với tiền bối của Thông Dương quán, chỉ e chị khó mà ở lại Tam Họa được. Đi đi.”
Đằng sau Thanh mù, sắc mặt ông chủ cửa hàng tạp hóa tái mét, hai con mắt giống như tấm kính bị phủ bụi, thời tiết nóng bức, đã bắt đầu có triệu chứng thối rữa.
Lòng bàn tay Tần Thái rịn mồ hôi, đây là bùa khống chế thi thể, chỉ là một cái xác rỗng, không có linh hồn. Nhưng rõ ràng đối phương đang cảnh cáo cô, họ đã biết được những gì.
Đi hay không đi?
Đối phương năm lần bảy lượt thăm dò cô, chắc chắn chẳng có ý định gì tốt đẹp. Hơn nữa cái chết của ông chủ cửa hàng tạp hóa, ngay cả bên pháp y khám nghiệm tử thi cũng không phát hiện ra điều gì. Cho dù ông ta có biết thì đã làm sao?
Tần Thái lấy hết dũng khí đáp: “Tôi không đi.”
Thanh mù như đã có chuẩn bị: “Ông chủ Thông Dương quán nói nếu chị không chịu đến thì hãy nói cho chị biết quy tắc.”
Tần Thái ngẩng phắt đầu lên: “Quy tắc gì?”
Thanh mù ngồi xuống tấm gỗ bên cạnh bồn giặt, “Chị Thái, chị phải biết, người trong huyền môn hiện phân thành ba phái, một là Trật Tự, hai là Nhân Gian, ba là những người làm việc riêng lẻ. Nhân Gian mặc dù không do Trật Tự trực tiếp quản lý, nhưng cũng phải tuân thủ những quy tắc do Trật Tự đề ra.”
Ông ta châm một điếu thuốc, chậm rãi nói tiếp: “Trật Tự luôn luôn kiểm tra kiểm soát chặt chẽ, một khi người trong Nhân Gian có hành vi vi phạm quy tắc mà để họ phát hiện, thì sẽ bị trừng phạt theo luật của họ.”
Cuối cùng Tần Thái cũng hiểu ra: “Nhân Gian chính là xã hội đen trong huyền môn phải không?”
Thanh Mù gật đầu: “Chị Thái, tôi không biết vì sao ông chủ Thông Dương quán lại muốn tôi cho chị biết điều ấy, nhưng cánh tay thì sao sánh được với đùi, chị vẫn nên tới đó một chuyến.”
Tần Thái lạnh lùng hừ một tiếng: “Người phía sau ông cũng là do ông ta phái tới để chuyển lời à?”
Thanh mù giật mình, nhìn ngó xung quanh, “Người đứng sau tôi? Ai?”
Tần Thái biết ngay đấy chỉ là cái thi hồn, hồn phách của ông chủ cửa hàng tạp hóa đã tan từ lâu, nhưng thi hồn vẫn còn ở lại trong thể xác của ông ta, Tần Thái cắn môi: “Tôi đi gặp ông ta.”
Cái xác đứng sau Thanh mù biến mất.
Giặt và phơi xong quần áo, Tần Thái gọi điện nói qua với anh Mèo, chỉ bảo mình vào thành phố mua quần áo, sau đó đi cùng Thanh mù.
Vẫn là Thông Dương quán, mọi thứ như cũ.
Bên phải còn có một cánh cửa nữa, bên trong là bộ bàn ghế tiếp khách bằng gỗ hồng mộc. Tần Thái và Thanh mù vào trong ngồi, ngay cả Thanh mù cũng phải cảm thán, “Chị Thái, chị đúng là người ở tầng lớp khác thật. Tôi dẫn bao khách hàng tới đây, mà chưa từng được mời vào ngồi một lần.”
Tần Thái không thèm để ý tới ông ta, dù sao cô cũng vẫn còn là một đứa trẻ, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Cả đời chưa một lần làm việc phi pháp, nếu Thông Dương Tự thật sự báo cho cơ quan điều tra của Trật Tự việc cô làm, hậu quả sẽ thế nào?
Đợi gần mười lăm phút, cuối cùng bên ngoài cũng có tiếng vọng vào: “Hôm nay nghỉ, không tiếp khách.”
Phòng bên có tiếng dạ, sau đó bắt đầu gọi điện thoại thông báo cho những người đã hẹn trước. Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Tần Thái hơi sững lại, đứng trước mặt cô là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình khá chuẩn, mặc áo body, phong độ ngời ngời.
Thấy cô sững lại, Thanh mù ngay lập tức nịnh bợ, “Chị Thái, chắc chị không biết, chủ quán Thông Dương Tự là một nhân vật thần thông quảng đại, các kiểu hình dạng già trẻ nam nữ ông ấy đều có thể biến hóa được. Ngay cả giọng nói cũng thế, cô không biết Thanh mù tôi phục ông ấy sát đất thế nào đâu. Ha ha ha ha.”
Tần Thái vẫn thầm kinh ngạc, những người thật sự hiểu biết qua loa về thuật biến hóa ít tới có thể đếm trên đầu ngón tay. Tôn chủ trong truyền thuyết của Trật Tự cũng biết về thuật thần thông biến hóa, nhưng đã nhiều năm anh ta không còn cai quản trực tiếp nữa, chuyện đó sớm trở thành truyền thuyết.
Người này rút cuộc là thần thánh phương nào, mà lại có thể đạt được đến cảnh giới này?
Thông Dương Tử quan sát cô rất kĩ, đương nhiên không bỏ qua sự kinh ngạc trong ánh mắt Tần Thái. Ông ta ngồi xuống vị trí dành cho chủ, tư thái thoải mái, vô cùng khí thế.
“Muốn gặp mặt Thái tiểu thư, thật cũng phải tìm đủ mọi cách. Không biết học thuật của Thái tiểu thư được kế thừa từ ai? Người ở đâu?” Giọng ông ta lạnh lẽo, khiến Tần Thái nghe mà thấy nhấp nhổm khó chịu. Thanh mù đang định lên tiếng làm dịu bớt bầu không khí, nhưng Tần Thái đã thẳng thắn đáp luôn: “Tôi chỉ học qua loa thôi, ông gọi tôi tới đây làm gì?”
Thông Dương Tử nhếch môi cười: “Thái tiểu thư thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng. Không dấu gì cô, hiện nay dưới trướng của tôi còn thiếu một người như cô, mà vừa hay tôi cũng nắm được chứng cứ của cô trong tay.” Ông ta còn nhanh mồm nhanh miệng hơn Tần Thái. “Làm khó Thái tiểu thư ở lại giúp tôi vài ngày.”
Cuối cùng Tần Thái cũng hiểu ý của ông ta: “Chuyện vi phạm đạo đức pháp luật, tôi sẽ không làm.”
Thông Dương Tử như nghe được câu chuyện cười rất buồn cười: “Đạo đức? Ha ha ha.” Khi đứng dậy ông ta vẫn cười, “Đạo đức…..”
Thông Dương quán, là một nơi tồn tại bằng cách nào?
Giờ học đầu tiên của Tần Thái do một người phụ nữ mà mọi người đều gọi là chị Hồng dậy. Trong công viên tối đen, trong một góc cũng tối hù hù mà ánh đèn đường không hắt tới được. Trong tay chị Hồng có bốn người phụ nữ, người nào cũng eo thon chân dài, diện mạo xinh đẹp.
Ban đêm mà họ ăn mặc rất mát mẻ, giống như những tinh linh của hoa cỏ. Chị Hồng đứng dựa vào gốc cây Tùng, châm thuốc hút. Một cô gái mặc váy màu vàng ngồi xuống ghế đá trong công viên, vị trí đó rất tuyệt, ánh đèn hắt chéo vừa vặn lên đùi cô ta, vừa mịn vừa trắng, thẳng tắp khiến người ta yêu không nỡ rời.
Chiếc xắc nhỏ màu đen đặt trên cặp đùi trắng nõn, mái tóc dài xoăn nhẹ che nửa khuôn mặt, mê hoặc quyến rũ vô cùng. Sau khi thu hút không ít ánh mắt của người qua đường, nhanh chóng có người chú ý tới cô ta.
Tần Thái nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ấy, vừa tham lam vừa tục tĩu. Cô gái váy vàng đứng dậy bắt đầu gọi điện, dường như đang cãi nhau với ai đó, vừa nói xa xả vừa đi về phía cây cối rậm rạp bên trong. Người đàn ông kia nhìn trái ngó phải thấy không ai để ý, bèn thản nhiên đi theo.
Tần Thái nhìn nhìn chị Hồng, chị Hồng vẫn hút thuốc, khói thuốc cuộn từng vòng trong đêm tối, chỉ thấy đốm lửa lập lòe lóe sáng.
Động tĩnh ở nơi nhiều lùm cây kia chỗ này không nghe thấy, Tần Thái vẫn thấy lo lắng, “Chị Hồng…..người đàn ông đó hình như không phải người tốt, chúng ta đi vào theo xem sao nhé?”
Chị Hồng nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, “Nếu đó là một người đàn ông ta, thì cô ta vào đó làm gì?”
Tần Thái giật mình, “Cô ấy đang trừng phạt hắn?”
Chị Hồng chẳng thèm nhìn cô nữa: Đúng là đồ vô dụng, cần sắc không có sắc, cần thông minh không có thông minh, không hiểu ông chủ thấy cô ta hay ở điểm nào. Không phải cái tên háo sắc đó ngày ngày biến hóa hết thành nam lại thành nữ, biến mãi biến mãi cũng trở nên ngu ngốc rồi không?
Khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông kia ra khỏi bụi cây trước, đợi thêm một lúc, cô gái váy vàng mới chui ra. Váy đô ta bị xé rách, trên cặp đùi dài vẫn còn vương dấu tích của móng tay cào cấu.
Tần Thái dù ngốc mấy cũng biết cô ta vừa trải qua chuyện gì. Cô ta thuần thục lấy một bộ quần áo khác trên chiếc xe việt dã gần đó, chẳng thèm tránh đi chỗ khác, mà chui vào bụi cây thay.
Cô ta vừa phủi cây cỏ bám trên tóc vừa đi về phía chị Hồng, đưa cho chị ta hai sợi tóc ngắn. Chị Hồng gật gật đầu, ghi chép gì đó vào sổ.
Chị ta ghi xong, cô gái váy vàng đứng dậy đi vào phía trong công viên. Cô ta đi có phần siêu vẹo, chắc vừa rồi bị trẹo chân. Chị Hồng giống như không nhìn thấy, chỉ chú ý tới những người khác.
Đột nhiên phía vòi phun nước có tiếng ồn ào, chị Hồng bước về phía trước mấy bước, rồi lại dựa vào gốc cây đứng nhìn. Thì ra cô gái mặc đồng phục học sinh màu trắng trong tổ bị hai người đàn ông túm lại. Cô ta vừa khóc vừa kêu cướp cướp.
Xung quanh chẳng ai động đậy.
Chị Hông chăm chú nhìn về bên trái, lúc này Tần Thái mới để ý cách đó khoảng một trăm mét có một người đàn ông, cô gái váy vàng vừa rồi đã lấy quần áo từ trên xe của người đàn ông ấy.
Chị Hồng không hoảng loạn, nhưng giọng lạnh vô cùng: “Anh ta chính là người giám sát các cô.”
Tần Thái vẫn đang nhìn về phía cô gái mặc đồng phục học sinh, “Cô ây bị bắt rồi!”
Chị Hồng như không nghe thấy lời cô: “Trên thế gian này, phúc lộc thọ mệnh tài vận của mỗi người đã được định sẵn. Nhưng con số được định sẵn đó không phải là cố định mãi mãi không thay đổi. Vì dụ người này chỉ có thể sống một trăm tuổi, nhưng vì anh ta đã cưỡng hiếp một cô gái, thiên đạo sẽ cắt giảm khá nhiều thọ mệnh hoặc phúc lộc của anh ta.”
Cô gái kia sắp bị đưa lên xe, bên ngoài đột nhiên xuất hiện mấy người cảnh sát: “Xảy ra chuyện ở đâu? Người ở đâu?”
Đám người xung quanh đứng xem náo nhiệt thấy cảnh sát đến, người bỏ chạy kẻ tránh đi. Cô gái nhân lúc hỗn loạn thoát thân, ra sức chạy ra ngoài công viên. Hai người đàn ông đang đuổi theo, thì bị cảnh sát bắt lại hỏi tình hinh, không đuổi được nữa. Đành phải đứng nhìn cô gái chạy mất.
Còn Tần Thái nhìn rất rõ, người đàn ông mà chị Hồng nói là người giám sát họ, vừa dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát.
Chị Hồng gần như không bị ảnh hưởng bởi chuyện đó, “Thọ mệnh mười năm, hai mươi năm mà Thiên đạo lấy của anh ta sẽ không biến mất, đối với người thường mà nói chẳng có tác dụng gì, nhưng lại rất hữu ích với sếp của chúng ta. Vì vậy…..”
Tần Thái đột nhiên hiểu ra: “Vì vậy việc mà chúng ta phải làm, chính là dụ dỗ cho bọn họ phạm lỗi, làm việc thất đức, khiến họ bị giảm phúc giảm thọ.”
Chị Hồng cười nhạt, “Cũng may không ngốc tới mức không có thuốc chữa. Làm viêc này rất đơn giản, một người chỉ cần có dục vọng, sẽ nảy sinh tà niệm, chỉ cần có tà niệm, sẽ dễ làm việc sai trái. Mà trong thiên đạo, không có điều khoản quy định về tội tiếp tay, họ làm gì không liên quan tới chúng ta. Nhưng cô phải nhớ, nhất định phải do đối phương chủ động phạm tội, nếu cưỡng ép, thiên đạo sẽ xử tội cô.”
Lúc này, một cô gái mặc váy tím khác cầm hai sợi tóc tới, chị Hồng lại cúi đầu ghi chép, “Một năm tuổi thọ là hai nghìn tệ, các loại phúc lộc có giá riêng, bao giờ quay về nhìn bảng giá cô sẽ biết. Mùng mười hàng tháng các cô có thể lĩnh phần của mình. Về cơ bản, mỗi tháng mỗi người phải đạt được tầm ba vạn tệ, vượt qua ba vạn sẽ có thưởng. Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt.”
Chị ta nhìn nhìn Tần Thái, đôi môi đỏ như vừa hút máu người, “Hi vọng cô không phải nếm hình phạt ấy.”