Tứ Vương Phi an.
A La bước vào với vẻ mặt không hề vui vẻ, nhìn thấy sự khó chịu của nha đầu Yên Nhiên có phần quan tâm hỏi han:
– Vừa rồi ngươi đã đi đâu?
– Hồi bẩm Vương Phi, nô tỳ đi dặn dò nhà bếp chuẩn bị điểm tâm cho người, ai mà ngờ đám người ở phòng bếp ra vẻ kênh kiệu, họ nói rằng Mạch phủ xưa nay không có chuyện dùng bữa riêng, tất cả thành viên trong gia đình đều phải cùng dùng bữa, vì vậy không thể chuẩn bị thức ăn cho một mình Tứ Vương Phi.
Yên Nhiên ngồi trước gương đồng chỉnh lại chiếc trâm trên đầu, liếc thấy gương mặt uất ức của A La thông qua mặt phẳng tâm tình có chút cười cợt.
– Để ngươi mất công đi một chuyến rồi. Vừa rồi người của tiểu nương đến gọi ta sang viện của bà ta dùng điểm tâm.
A La trở nên nghiêm trọng dừng chiếc lược đang chải nửa vời ở mái tóc đen nhánh của Yên Nhiên :
– Sao có thể được chứ ? Lỡ họ giở trò gì trong cơm canh của người thì phải làm sao?
– Người làm nhiều chuyện ác đêm đêm thấp thỏm, dám hỏi đại tỷ tỷ đã gây ra chuyện thương thiên hại lý gì mà lại sợ bị người ta hạ độc.
Mạch Ý Lan còn chưa ló dạng đến cửa đã vang vọng giọng điệu mỉa mai, Yên Nhiên không bất ngờ, cư nhiên chẳng buồn quay lại nhìn lấy cô ta một cái, cao lãnh:
– A La, phần trên này vẫn chưa đẹp lắm, chải thêm chút đi.
– Vâng, Tứ Vương Phi.
– Có chải thêm nữa cũng không giấu được bộ mặt xấu của mình đâu.
Mạch Ý Lan nở nụ cười gian xảo cất giọng chê bai. Mà Yên Nhiên chỉ đáp lại bằng nụ cười lạnh ngắt, một kẻ háo thắng như ả ta liền bị chọc cho sôi sục:
– Cô cười các gì chứ?
Mạch Yên Nhiên nhìn vào gương đồng trưng ra lãnh đạm, điềm tĩnh trả lời:
– Ta cười mái tóc này vẫn chưa đủ mượt, một sợi tóc xoăn phá hỏng hết mỹ quan, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ nhổ nó đi ngay tức khắc, nhưng kẻ nhẫn nại sẽ đợi nó bạc đi.
Đầu óc đơn giản của Ý Lan làm sao hiểu hết nội hàm, giương giương chiếc cằm tự hào bản thân rất thông minh.
Chẳng qua là ả hiểu không đúng nghĩa của câu nói đó, người nói đích thị là ám chỉ cô ta nông cạn, một sợi tóc xoăn cũng khiến bản thân tức tối đến hình tượng đài cát trở thành thô thiển.
Yên Nhiên nhìn sang A La hai chủ tớ che miệng cùng cười, khiến Mạch Ý Lan trông thấy chướng mắt thêm là tức tối vì nghi ngờ bản thân đã hiểu sai câu nói của Yên Nhiên, nhưng dù có vắt cạn óc cũng không nhỏ ra được một giọt thông hiểu.
Mạch Ý Lan không có cớ để gây sự, càng không có cơ hội để gây sự, cứ vậy mà đem bức bối trút vào thái độ.
– Mẹ ta gọi cô đến dùng điểm tâm, lâu như vậy vẫn không thấy cô tới nên nói ta sang xem thử, ai mà biết được cô lại ở đây suy bụng ta ra bụng người như vậy.
Mười mươi nhìn ra ả ta là chột dạ, ai đã đánh đâu nhưng ả đã tự khai. Thường ngày mỗi liếc mắt qua viện của cô cũng khiến mẫu tử kia phát chán, huống chi là một nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hồng tiểu nương đích thân qua đây mời cô. Đây là cố ý xem cô có chịu đến không, là phủ đầu bằng mọi cách cũng ép buộc Yên Nhiên phải qua đó.
– Tứ Vương Phi đang sửa soạn điểm trang, nhị tiểu thư không thấy hay sao?
– Ngươi là dùng thái độ gì nói với ta vậy hả? Đây là Mạch phủ, một nô tỳ thấp hèn như ngươi cũng có quyền lên tiếng hay sao?
Ý Lan bị A La chọc cho phát tiết, trông có vẻ mọi chuyện sắp trở nên rối ren, lo ngại Mạch Tử Sâm vẫn còn chưa nguôi giận, nếu trong lúc này lại gây thêm thị phi tranh chấp sẽ khiến trên dưới chó gà không yên. Nói đi nói lại cũng là do A La không hiểu phép tắc trước, nếu Mạch Ý Lan được nước làm càng đem chuyện xấu này ra rêu rao với mọi người rằng nha hoàn Vương Phủ giáo huấn không nghiêm sẽ làm ảnh hưởng đến tên Tứ Vương Gia đáng ghét đó, mà cô không muốn tự tìm thêm rắc rối cho mình.
– Muội muội, là tỷ dại dỗ nô tỳ không tử tế, A La tạ lỗi với nhị tiểu thư đi.
– Nhưng mà…
– Ta không dạy bảo nổi ngươi nữa rồi phải không?
A La vốn là không cam nhượng bộ trước mặt người mà nha đầu khinh mạn, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo chủ ý của Yên Nhiên mà khom lưng cúi đầu nhận lỗi.
– Xin lỗi nhị tiểu thư, là nô tỳ có lỗi.
– Dám thất lễ với ta vậy mà chỉ một câu xin lỗi là xong sao?
– Muội muội muốn thế nào thì mới chịu bỏ qua đây?
Mạch Ý Lan lộ rõ sự oán hận, không có đủ lý do khiến Yên Nhiên một lần bầm dập thì liền bắt thóp trút giận lên người nô tỳ mà cô xem trọng nhất, ả cao giọng, mấy phần thâm hiểm đều phô bày:
– Phạt đánh gậy.
Yên Nhiên khoé môi hiện ra nụ cười ôn nhu, đứng dậy tiện thể chỉnh lại nút thắt đai lưng hình hồ điệp:
– Tội của nô tỳ không đáng để phải chịu hình phạt này, lời lẽ cũng không có gì quá đáng.
– Rõ ràng là cô bao che kẻ dưới mạo phạm ta.
Yên Nhiên khẽ nhướng đôi mày, âm giọng hơi chút quỷ dị:
– Muội đừng có quên nha đầu này là người của Vương Phủ, không chịu sự quản giáo của Mạch gia, muội dụng hình với A La xem như là có ý đối đầu với Vương Gia.
Ý Lan bị luồng khí lạnh bắn theo con ngươi đáng sợ của Yên Nhiên làm cho gai ốc, nhưng vẫn không chút chần chừ mà đáp lại:
– Mạch Yên Nhiên, là nô tỳ này mạo phạm ta, chỉ là hình phạt răn đe chỉnh đốn lại phép tắc mà thông qua miệng của cô đã thành cố ý đối đầu với hoàng thân quốc thích rồi. Miệng lưỡi cũng thật sắc sảo.
Cô cười khẩy:
– Nghĩ thử xem, A La là nha hoàn của Vương Phủ tức là tài sản của Vương Gia, cổ nhân có câu vuốt mặt phải nể mũi, nếu nha đầu này làm sai, lại không chấp nhận cách xử lý của ta thì cô có thể trực tiếp nói với Vương Gia xử trí, nào có lẽ tự tiện dụng hình với một nô tỳ thấp bé không hiểu chuyện như vậy, đây không phải xem thường hoàng thất thì là gì?
– Cô…. được, cô được lắm, nói thế nào cũng không nói lại cô. Để ta xem cái lưỡi này của cô có thể giữ đến bao lâu.
Mạch Ý Lan hiện giờ chỉ hận không thể thẳng tay mà cào mà xé Yên Nhiên thành vạn mảnh, làm sao cũng chẳng nuốt nổi cục tức này, chỉ có thể ấm ức mà rời đi, nhưng ả vẫn không quên liếc thật nét ánh mắt sát ý qua hai người đối diện.
Tâm tình ả vô cùng hỗn loạn, kể từ hôm Yên Nhiên thoát chết trở về từ bãi tha ma, tính cách lẫn khí thế quá thể bức người của cô cơ hồ ả có thể cảm nhận ra, cái dáng vẻ bá đạo này xưa nay chưa từng thấy, thâm tâm của ả ta không ít lần thầm hỏi phải chăng Yên Nhiên bị trúng tà, hay là bị yêu nghiệt nào mượn hồn đoạt xác, có nhìn kỹ cũng nhìn không ra.
…—————-…
Bàn tròn gỗ cẩm chạm trổ cá chép tinh xảo bày biện rất nhiều món ngon, vừa bước vào cửa Yên Nhiên đã trông thấy khung cảnh một nhà ba người hạnh phúc.
– Thỉnh an cha, tiểu nương.
– Nào, Nhiên nhi, con qua đây ngồi xuống dùng cơm đi.
Hồng Uyển Uyển niềm nở nói với cô bằng ngữ giọng điềm đạm, bởi vì có Mạch Tử Sâm ngồi đó nên Mạch Ý Lan đành chịu đựng đứng dậy nhúng chân chào hỏi một cách qua loa:
– Tỷ tỷ an.
Yên Nhiên ngồi vào đối diện với Mạch Tử Sâm, ông ta chỉ tiện mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục gắp thức ăn cho vào bát, nhìn sắc khí của Mạch tướng quân Yên Nhiên có thể rõ ông ta vẫn chưa nguôi cơn giận.
– Nhiên nhi, đây là món mà thường ngày con thích ăn nhất, hôm nay ta đặc biệt sai người chuẩn bị sẵn từ sớm cho con.
Hồng Uyển Uyển gắp lấy miếng đậu phụ trắng trẻo mịn màng cẩn thận cho vào bát của Yên Nhiên:
– Cảm ơn tiểu nương.
Mạch Tử Sâm vẫn giữ vẻ nghiêm nghị không thốt ra nửa chữ, Hồng Uyển Uyển chẳng mấy chịu đựng bầu không khí căng thẳng này lên tiếng dỗ ngọt:
– Tướng quân, chàng xem hai đứa con gái của chúng ta đều đã lớn hết rồi, bây giờ Nhiên nhi đã có nơi chốn nương tựa người làm cha như chàng có thể yên tâm rồi.
– Lớn thì có ích gì khi bản thân vẫn còn cái tính cứng đầu, ngang bướng. Đã là thê tử của người ta rồi nhưng tính tình không tiến bộ được chút nào, còn có yên tâm được hay không thì ta không chắc.
– Sao chàng lại nói vậy. Ăn đi, ăn cơm đi.
Mạch Ý Lan liếc thấy một vẻ bị trách móc của Yên Nhiên trong bụng cười thầm, mà Yên Nhiên cô nào để tâm đến những lời Mạch Tử Sâm vừa nói chỉ chuyên tâm vào hương vị thức ăn trong miệng.
Hồng Uyển Uyển và Mạch Ý Lan kín đáo nhìn nhau, sau đó thì bà ta quay sang ôn tồn nói:
– Tướng quân, Nhiên nhi nay đã có nơi nương tựa, Lan Lan nhà ta cũng đến tuổi cập kê rồi, sớm ngày định thân cho con bé thì thiếp mới yên tâm được.
– Sao vậy? Còn chưa có người ngỏ ý muốn đề thân nàng vội cái gì chứ?
– Không phải, chỉ là thiếp mong con mau mau có chỗ vững chắc mà gửi gắm, người làm mẹ như thiếp mới đỡ lo hơn, người ta nói trong nhà có con gái như hủ mắm treo đầu giường, Lan nhi nay đã khôn lớn làm sao mà thiếp không lo được cơ chứ.
Yên Nhiên nghe qua giả mù giả điếc, nhưng tâm tư lại khẽ cười nhạo:
” Đúng thật là hủ mắm, vẫn chưa kịp thưởng thức thì đã vỡ “.
Đối với cô trước mặt như một vở kịch nói hài hước vô cùng, không biết vị tiểu nương này có hay mối quan hệ lén lút của ái nữ mà bà ta cưng chiều, đã làm ra chuyện xấu hổ gì chưa.
Mạch Tử Sâm nghe qua thấy đôi phần có lý, ông ta vẫn rất dịu dàng hỏi lại:
– Vậy nàng đã nhắm đến gia đình nào rồi?
– Tam hoàng tử Miên Ý Hiên là người chính trực, lại rất được lòng thánh thượng, nhìn qua đã thấy ngài ấy có ý với Lan nhi nhà ta…
* Bốp *
– Hoang đường.
Không thể đợi bà ta nói hết câu, đập mạnh nắm đấm xuống mặt bàn, Mạch Tử Sâm trực tiếp cắt lời trong ba phần thịnh nộ. Yên Nhiên ngồi cạnh nghe qua bụng dạ một phen kinh ngạc, không thể ngờ tham vọng trèo cao của Hồng Uyển Uyển lại vô đáy như vậy, thật là khiến người ta nực cười thay.
– Nàng có biết nàng đang nói gì không? Chúng ta lấy tư cách gì để nhòm ngó đến hoàng thân quốc thích, nàng không sợ những lời này bị người khác nghe được sẩy một chân đến tai thánh thượng thì cả nhà chúng ta, trên dưới Mạch phủ hơn mấy trăm mạng người dù có thêm hai, ba cái đầu cũng không đủ chém sao?
– Nhưng…nhưng mà là thiếp lo nghĩ cho con. Hơn nữa vị hoàng tử đó cũng có ý qua lại với Lan nhi mà.
– Im miệng, dựa vào cái gì mà nàng nói người ta có ý với nhi nữ nhà mình, một vài lần gặp mặt ở các yến tiệc chào hỏi xã giao đã đủ để mẹ con nàng vọng tưởng rồi sao? Biết sớm như vậy ta đã không mang nó theo giới thiệu với bạn bè của ta, tránh để sau này nó làm mất mặt ta.
– Tướng quân, thiếp ….
– Ăn không nói, ngủ không nói.
Mạch Tử Sâm nộ khí quá nửa vẫn cố gắng kìm chế để không khí được dễ thở mà tiếp tục dùng bữa, Ý Lan từ sắc mặt thẹn thùng khi nhắc đến vị hoàng tử kia bị những lời kích động của Mạch tướng quân mà trở nên u ám, đến cơm cũng không màng ăn, suốt buổi ăn mặt mày buồn bã, Hồng Uyển Uyển bị khí thế bức người của ông ta làm cho bất lực, đưa ánh mắt xót xa đặt khẽ lên người của Ý Lan, Yên Nhiên không hề tỏ ý chen vào, vẫn im lặng giữa bầu không khí căng thẳng.