“Tiểu thư, người uống nước không?” Ngân Tụ và Âu Dương Sùng Hoa. ngồi ở trong lương đình
Âu Dương Sùng Hoa gật gật đầu, kỳ thật cũng không phải khát nước, chỉ là đột nhiên nghe Ngân Tụ hỏi vậy làm nàng bất giác đồng ý.
Ngân Tụ ngước đầu lên nhìn bốn phía xung quanh, nơi này thật vắng vẻ chắc cũng không dễ tìm nước
“Tiểu thư, vậy người phải ngoan ngoãn ở yên chỗ này chờ Ngân Tụ trở về, nhất định không được đi lung tung nha.” Ngân Tụ cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài tìm xem, có người dân hay gia đình nào có thể xin được ít nước.
Âu Dương Sùng Hoa thuận theo gật đầu, cũng lộ ra một nụ cười thuần mỹ.
Ngân Tụ lúc này mới có chút yên tâm, mặc dù tiểu thư si ngốc, nhưng vẫn rất nghe lời, trong ngày cũng không còn xảy ra sự cố gì, cho nên Ngân Tụ mới có thể để Âu Dương Sùng Hoa lại, một mình đi tìm nước.
Âu Dương Sùng Hoa đợi Ngân Tụ sau khi rời đi, không bao lâu liền đi ra đình nghỉ mát.
Nàng nhất định phải đi pháp hoa tự một chuyến, rốt cuộc Bạch Tố Nương đang dấu diếm cái gì, mà lại muốn nàng gặp Huệ Phổ đại sư.
Thân thể này quả thật rất yếu, chỉ đi một đoạn đường núi đã có chút thở hổn hển rồi.
Bạch Tố Nương thật sự là bảo vệ Âu Dương Sùng Hoa quá mức rồi, thử nghĩ xem nàng bị giữ trong nội viện, cũng không thường xuyên được đi lại, nên mới có được nàng da trắng nõn như vậy, thậm chí còn có chút giống bị bệnh bạch tạng.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn ngó xung quanh, thì thấy cách đó không xa xuất hiện chùa miếu, xem ra pháp hoa tự ở đằng trước….
Cắn răng, nàng không dừng lại, mà tốc độ nhanh hơn, trước khi Ngân Tụ trở về, phải quay về đình nghỉ mát mới được.
Sắp tới gần pháp hoa tự, Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên cảm thấy tay mình truyền đến một luồng nhiệt nóng bỏng.
Giơ tay lên, xem xét
chiếc nhẫn mang theo đang đỏ bừng, phát ra ánh sáng dị sắc lưu quang
Đây là
Âu Dương Sùng Hoa bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, không hề để ý nên bị trượt chân một cái, cả người lăn xuống dưới dọc theo triền núi
Hết kinh ngạc nàng trấn tịnh lại.
Âu Dương Sùng Hoa lấy tay che đầu của mình, cố gắng giữ cho thân thể bị ít thương tổn nhất, từ từ trượt xuống.
Chỉ có điều, khi nàng đã ổn định được thân thể, lúc ngẩng đầu lên, đã trượt xuống sườn núi một đoạn rất dài.
Mặc dù có bảo vệ thân thể nhưng vẫn để lại thương tổn không nhỏ.
Đặc biệt trên chân trái truyền đến đau đớn, xem ra là gẫy xương.
Âu Dương Sùng Hoa bám vào một nhánh cây đứng lên, nhìn ra xa bốn phía một chút.
Dù hiện tại nàng căn bản không có khả năng để lên núi, nhưng nếu muốn sống sót ở dưới chân núi này tựa hồ lại càng khó.
Nhưng xem ra trước mắt nàng nhất định phải băng bó vết thương lại đã.
Âu Dương Sùng Hoa dùng nhánh cây và vải băng chân trái lại, sau đó dùng một cành cây khác làm gậy chống, chậm rãi bước đi, hướng về sơn cốc ở sâu bên trong đi đến.
Không có cách nào trèo lên trên, vậy chỉ có thể đi xuống dưới, nói không chừng còn có thể tìm được một tia hi vọng.