“Sư phụ… ở đâu rồi. Các tỷ không phải là luôn ở bên cạnh sư phụ sao? Sao các tỷ ở đây mà không thấy sư phụ đâu…”
Lê Bảo Ngọc lo lắng nhìn mấy người Xuân, Thu, Đông, Thủy, mà hỏi. Trong lòng dấy lên một cảm giác lo lắng.
Những người còn lại chợt cúi đầu, xuống. Xuân tỷ lắp bắp nói.
“Sư phụ… sư phụ, khi nãy còn đang bế quan tu luyện, dưỡng thương, thì nhóm người kia đến, tấn công cùng hạ độc, bọn tỷ thực sự không kịp trở tay…”
“Sư phụ bị thương…”
Lê Bảo Ngọc nghe đến đây giật thót mình vội hỏi lại. Xuân tỷ gật đầu. Lê Bảo Ngọc thấy vậy lòng liền lạnh đi. Lại lắp bắp.
“Vậy… vậy giờ… giờ sư phụ đang ở đâu… các tỷ nói đi… sư phụ đang ở đâu rồi…”
Xuân tỷ nghe nàng hỏi, khẽ lắc đầu.
“Bọn tỷ thực sự không biết, bọn tỷ cũng thật lo lắng…”
Lê Bảo Ngọc nhíu chặt khuôn nhặt nhỏ nhắn. Quay sang nhìn mọi người.
“Bây giờ mọi người mau chia nhau đi tìm sư phụ đi.”
Vậy là tất cả mọi người mau chóng tản ra đi tìm sư phụ.
Với tất cả mọi người trong Hoa Sơn đều có thể không biết đến Lê Bảo Ngọc, nhưng sáu người Xuân, Hà, Thu, Đông, Thủy ,Mộc thì lại biết rất rõ nàng. Sư phụ các nàng đã sớm nhận định tiểu sư muội này của các nàng chính là Mai Nữ trưởng môn đời kế tiếp của Hoa Sơn. Cũng đã sớm có giao phó với các nàng, nếu sau nay có bất cứ tình huống gì xấu xảy ra, sư phụ mà có mệnh hệ nào thì sáu người các nàng phải trợ giúp cho tiểu sư muội ngồi vững lên chức vị đứng đầu Hoa Sơn này. Ngay cả các nàng ban đầu còn không có hiểu tại sao sư phụ các nàng lại có quyết định như vậy, giao chức Mai Nữ trưởng môn cho một tiểu cô nương. Nhưng sau một năm này các nàng đã hiểu. Đừng nhìn nàng ấy là một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi nhưng thiên phú về bất kể là võ thuật hay y thuật đều là hơn người, chỉ dùng một năm này đã có thể đứng vào hàng ngũ cao thủ trên giang hồ. Chưa bàn tới mưu lược cũng là hơn người. Bọn họ giờ đây đã hoàn toàn tin phục tiểu cô nương này có thể đảm nhiệm cái chức đứng đầu Hoa Sơn này, mà cũng không vì nàng còn nhỏ tuổi mà không nghe lệnh của nàng.
Rất nhanh những người tản ra đã tìm được sư phụ nàng đưa về. Nhưng là người đã chút hơi thở cuối cùng tự bao giờ.
Trên thân thể người là những vết đao dài, dẫn đến mất máu quá nhiều, kèm thêm là trúng độc. Nhìn thi thể của người được đưa về, đến nơi. Lê Bảo Ngọc nhìn đến, thì trong lòng không khỏi chấn động mạnh, rốt cuộc là kẻ nào?… là kẻ nào lại ra tay với sư phụ nàng như vậy chứ…
“Sư phụ… sư phụ… người đừng bỏ con mà… sư phụ…”
Tiếng khóc tê tâm liệt phế của tiểu hài tử vang vọng.
Sau đám tiễn đưa sư phụ về nơi an nghỉ cuối cùng. Lê Bảo Ngọc theo ý nguyện của người, dưới sự trợ giúp của sáu người, Xuân, Hà, Thu, Đông, Thủy, Mộc, mà trở thành Mai Nữ trưởng môn đời thứ hai mươi năm của Hoa Sơn.
Tin tức rất nhanh được truyền ra trong giang hồ. Nhưng là Lê Bảo Ngọc sau khi nắm giữ chức trưởng môn cũng không có xuất hiện qua một lần. Về nàng là ai, thì ngoài sáu người hộ nữ của nàng ra thì không có bất kể một ai biết đến, kể cả người trong môn hộ.
~\~\~\~\~\~\~\~\
Núi Hoa Sơn.
Một bóng dáng người mảnh mai, khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc tinh xảo, bên trái mặt nạ đính kèm một đóa mai vàng ở đó. Nữ tử đứng đó, từ trên cao nhìn xuống. Hôm nay là ngày kị \( ngày giỗ \) của sư phụ nàng, nàng đến bái tế người. Đã mười hai năm trôi qua. Nàng năm nay đã mười tám tuổi, Lê Bảo Ngọc không khỏi cảm khái ở trong lòng. Thời gian trôi qua thật là mau, mới đó mà nàng đã ngồi ở cái vị Mai Nữ trưởng môn này được mười hai năm rồi. Mười hai năm này dưới sự dẫn dắt của nàng mà Hoa Sơn đã vang danh khắp nơi, trở thành một đại môn phái, tiếng tăm lẫy lừng trong thiên hạ. Mà cùng với đó là danh tiếng của nàng cũng vang xa. Người trong thiên hạ chưa ai từng nhìn thấy dung nhan của nàng. Họ chỉ biết rằng nàng là một người võ công cao cường, nội lực thâm sâu, y thuật xuất chúng, mưu lược hơn người. Để dẫn đăt một bang phái lớn như Hoa Sơn có thể là người dễ đối phó sao. Trong thiên hạ bây giờ người đời truyền ta nhau.” Giang hồ nhất Hoa Sơn, triều đình đỉnh Lương Vương.” Ý nói ở đây, trong giang hồ, thì bậc nhất là Hoa Sơn, nếu ai muốn lưu lạc trong giang hồ thì người không thể đắc tội là Hoa Sơn. Nếu ai đắc tội Hoa Sơn thì ngày mai nên mai danh ẩn tích được rồi. Còn trong triều đình, Lương Vương là một nhân vật có thể nói là dưới một người, trên vạn người. Còn trẻ nhưng tính tình cổ quái, khó chiều. Nhưng lại rất mực chính chực, muốn làm quan trong triều thì cái đuôi nhất định không được để cho người này nắm được, không được đắc tội người này, nếu không ngay cả hoàng thượng cũng không cứu được. Năm nay đã hai mươi hai tuổi nhưng khưng không cùng bất kỳ một nữ nhân nào thân cận. Cho dù hoàng thượng cùng thái hậu vô cùng lo lắng mà sắp xếp nữ nhân cho hắn, nhưng phàm là nữ nhân đến gần hắn cách chừng ba bước đã bị nội lực của hắn làm cho bị thương luôn rồi. Hắn tuy bị quan lại trong triều kinh sợ cùng đó cũng là chán ghét, nhưng dân chúng lại vô cùng yêu mến, vì bao chiến công oanh liệt chống giặc ngoại xâm. Quân giặc chỉ cần nghe Lương Vương đã thực sự là sợ mất mật rồi. Nhờ có hắn mà bao năm qua biên quan được yên bình, dân chúng được ấm no.
\(Còn tiếp\)