Sau khi đã có thể nắm vững được căn bản, Lê Bảo Ngọc liền muốn đến gặp sư phụ mình. Hai người Hà, Mộc thấy thế cũng liền đồng ý dẫn Lê Bảo Ngọc đi tìm sư phụ mình là Lâm thẩm. Lâm thẩm tên húy là Lâm Hà Hoa, Mai Nữ trưởng môn phái Hoa Sơn. Không lập gia đình, nổi tiếng trên giang hồ với biệt hiệu thánh nữ Mai Sơn. Trưởng môn đời thứ hai tư của Mai Sơn. Bên cạnh có sáu người hộ nữ là Xuân, Hạ, Thu, Đông, Mộc, Thủy. Rất ít người biết được dung nhan thật của người.
Đến trang viên lần trước bên ngoài thành, khi vào trang viên ba người đi thẳng tới gian phòng chính điện. Trong phòng Lâm Hà Hoa nhìn thấy ba người thì lập tức đi tới phất tay cho hai người Hà, Mộc lui ra, tự mình đi đến ôm lấy Lê Bảo Ngọc hỏi han một phen. Sau đó còn đặc biệt kiểm tra căn cơ của nàng, hài lòng gật đầu. Tiếp theo lại dắt nàng đi ra phía bên ngoài viện, đến một vách núi đá phủ đầy rêu phong, Lê Bảo Ngọc khó hiểu nhìn sư phụ mình. Nhưng rất nhanh sau đó tiếng nói dịu dàng của sư phụ nàng vang lên, gọi nàng đến bên cạnh bà.
“Con lấy nhẫn hoa mai ra đặt vào đây đi.”
Lê Bảo Ngọc nghe sư phụ nói vậy, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn lại, nói.
“Sư Phụ lần trước sau khi con được người tặng nhẫn hoa mai, về nhà vốn là muốn cất đi nên muốn tháo xuống, nhưng không hiểu sao nhẫn hoa mai khi thấy con muốn tháo nó xuống thì đột nhiên nó lại hóa thành một luồng sáng vàng theo cánh tay con chạy vào vết bớt hoa mai của con, rồi biến mất từ đó rồi.”
Lâm Hà Hoa nghe Lê Bảo Ngọc nói thì mỉm cười, ôn nhu, vỗ nhẹ đầu cô nói.
“Không sao… con vốn là nguyên thần của nó, là chủ nhân thực sự của nó, vết bớt hình hoa mai kia chính là ấn kí nơi liên kết của con và nó, nên nó ẩn vào đó là điều hiển nhiên. Bây giờ con hãy tập trung tinh thần, từ từ dùng suy nghĩ của bản thân đi đến chỗ vết bớt lấy chiếc nhẫn là được.”
Lê Bảo Ngọc tuy không hiểu gì nhưng vẫn cố tập trung tinh thần của mình, từ từ trong tâm trí của Lê Bảo Ngọc xuất hiện một bàn tay nhỏ, nàng dùng tâm trí di chuyển bàn tay đi đến vết bớt hoa mai sau bả vai trái của mình, trong tâm trí của nàng, nàng có thể nhìn thấy một bông hoa mai, ánh vàng rực rỡ, chính giữa bông hoa là chiếc nhẫn. Nàng khẽ đưa tay đến chiếc nhẫn, chiếc nhẫn như có linh tính vậy, nó lóe lên một quầng sáng đến tay nàng, nằm gọn vào ngón giữa trên bàn tay. Lấy được nhẫn Lê Bảo Ngọc mở mắt ra thì đã thấy chiếc nhẫn nằm ở ngón tay giữa của bàn tay trái của mình. Nàng thích thú nhìn nó cười vui sướng.
“Sư phụ con lấy được nó rồi, người xem…”
Lâm Hà Hoa nhìn tiểu cô nương trước mặt mỉm cười cưng chiều, nói.
“Bây giờ con hãy đặt chiếc nhẫn vào trong cái lỗ kia, rồi ấn nhẹ, xoay sang phải một cái cho sư phụ.”
“Dạ…”
Lê Bảo Ngọc thưa một tiếng rồi tiến đến làm theo lời của sư phụ mình.
Cạch… một tiếng vang lên, chợt thấy dãy núi khẽ tách ra một thông đạo nhỏ. Lê Bảo Ngọc ngạc nhiên, há hốc mồm ra đứng nhìn. Lâm Hà Hoa dắt tay của nàng đi vào trong. Đi một quãng ngắn thì quang cảnh phía trước đã lộ ra. Một quang cảnh mà làm cho ai ai nhìn thấy cũng đều đứng hình…
Khung cảnh trước mắt hiện ra là một thảm cỏ xanh mướt, một rừng mai vàng nở rộ, một hồ nước trong vắt, trên mặt hồ những gợn sóng lăn tăn nổi lên, cùng một đàn cá vàng đang tung tăng bơi lội. Đằng xa xa bên kia hồ là một căn nhà nằm xen trong một rừng cây xanh tốt, hoa nở rộ đủ màu sắc, có cây trái nặng trĩu xen lẫn. Tiếng chim hót líu lo, cùng đó là cả một đàn bướm đủ màu sắc bay lượn.
Lê Bảo Ngọc sững sờ nhìn khung cảnh trước mắt, trong miệng thốt lên một lời đây phấn khích.
“Oa…đây là tiên cảnh sao?…”
Lâm Hà Hoa nắm lấy bàn tay nhỏ của Lê Bảo Ngọc đi vào, đặt chân vào một phiến đá màu trắng rồi lại một phiến màu vàng, rồi lần lượt là các màu khác nhau đi theo một quy luật. Trong miệng không ngừng nhắc nhở Lê Bảo Ngọc ghi nhớ.
“Con hãy chú ý ghi nhớ những bước chân ta đi, sau này tự mình đến có thể đi vào thuận lợi. Đây là một trận pháp cổ, nếu như con đi sai một bước thì trận pháp sẽ được khởi động, gây ra lực sát thương nặng vô cùng. Nơi đây cũng là một nơi cấm địa của bản phái, chỉ có Trưởng môn trân truyền mới có thể đến, người ngoài hay đệ tử trong phái đều không thể vào.”
Khi Lâm Hà Hoa vừa dứt lời thì cũng là lúc hai người đi hết con đường đá màu sắc kia.
Lê Bảo Ngọc nghe vậy thì chớp chớp mắt nhìn sư phụ mình hỏi.
“Nhưng sư phụ con đâu có phải là trưởng môn đâu, mà được vào đây ạ.”
Lâm Hà Hoa dẫn nàng đến bên một phiến đá bằng phẳng ngồi xuống ôn tồn giảng giải.
“Con tuy rằng hiện giờ chưa phải là trưởng môn, nhưng con là chủ nhân của nhẫn Hoa mai, cũng tức là con chính là huyết mạch, truyền nhân Mai Nữ trong truyền thuyết của Mai Sơn. Nên việc con đến đây là chuyện dĩ nhiên… ta dẫn con đến nơi này còn là muốn truyền thụ lại võ công cùng y thuật trân truyền của Mai Sơn cho con…”
Nói rồi Lâm Hà Hoa lại dẫn Lê Bảo Ngọc bước đến ngôi nhà nhỏ kia.
\(Còn tiếp\)