Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến cho người người khiếp sợ. Nam Vũ Đế liền trực tiếp mà hạ chỉ.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Định Vương đại nghịch bất đạo, chuyện không thể dung thứ, trực tiếp thu hồi lại quyền vị, đày ải biên quan, đời này không được trở lại kinh thành. Tất cả Vương phi và trắc phi của hắn đều theo hắn… Lệ Chiêu nghi đày ải vào lãnh cung… chờ trẫm sử lý…”
Vũ Nam Đế vừa dứt lời, toàn trường là một mảng yên tĩnh…
Định Vương Long Hà Minh trực tiếp quỵ xuống, hét lên một tiếng thê lương…
“phụ… hoàng….p…h…ụ…h…o..à…n…g…”
Vũ Nam Đế không thèm để ý đến hắn, xoay người đi khỏi. Nhi tử của hắn lại cùng nữ nhân của hắn câu thông, đây đúng là một cái tát giáng vào mặt hắn, thách thức quyền uy của hắn. Nhưng trước mặt các hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan, đại thần, hắn ta vẫn biết mình nên làm thế nào. Tức giận… hắn rất tức giận…
Nam Vũ Đế vừa đi khỏi tiếng bàn luận liền vang lên không ngớt.
“Cái này cũng quá là hoang đường rồi đi…”
“Còn không phải sao cái tên Long Hà Minh này là ăn gan hùm mật báo hay sao mà giám tư thông với cả nữ nhân của hoàng thượng vậy?”
“Cái này a… phải nói làm sao đây… là… là quá ngu ngốc luôn rồi… bên ngoài thiếu nữ nhân sao? Haizzz…”
Tiếng nghị luận càng ngày càng nhiều, Lê Hàm Oanh nghe đến lỗ tai ù đi, bất chợt nàng ta nghĩ ra điều gì đó, nàng ta nhìn xung quanh, như tìm kiếm ai đó. Khi nhìn thấy Lê Bảo Ngọc, ánh mắt nàng ta như lóe lên, lại nhìn về phía Long Hiền Sơn đang đứng cách đó không xa… con ngươi co rụt lại, như hiểu ra điều gì đó, nàng ta chợt phá lên cười, rồi chỉ vào hai người…
“Haha… là các ngươi… chính là các ngươi… là các ngươi đã hại phu quân ta…”
Lại một mảnh xôn xao, bàn tán nữa bùng nổ.
“Này cái Định vương phi này nói vậy là có ý gì chứ…”
“Ta phi… chắc là nàng ta là đang bị đả kích quá mạnh, bị điên luôn rồi…”
“Không đúng… nàng ta vậy nhưng lại chỉ vào Hiền vương và Lương vương phi a…”
“Cái này…”
“Cái này thì có gì lạ chứ… các người không biết sao, người bắt gian đầu tiên ban nãy chính là Hiền vương phi đó…”
“Há… trời ạ…”
“Ta nói…cái này cũng quá là…”
Lê Hàm Oanh u lãnh nhìn Lê Bảo Ngọc cùng Long Hiền Sơn mà nói.
“Hai người các ngươi mới là kẻ thông dâm, tại sao lại là phu quân ta chứ…”
Long Hiền Lương lạnh lùng nhìn Lê Hàm Oanh.
“Lê Hàm Oanh… ngươi nên chú ý lời nói một chút… ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy. Ngươi đây là đang vu cáo cho vương phi của bổn vương cùng Hiền Vương, ngươi có chứng cớ gì thì giao ra, còn nếu không đừng trách ta là vô tình…”
Lê Hàm Oanh:”haha… chứng cớ sao? Đáng lẽ ra là có, nhưng giờ thì không rồi…”
Lê Bảo Ngọc lúc này thật hoài nghi cái gọi là não của Lê Hàm Oanh có phải là đã bị đả kích đến hỏng rồi không. Chuyện đến nước này mà nàng ta có thể ở đây nói ra những lời không chứng cứ như vậy, ai sẽ tin nàng ta cơ chứ…
Long Hiền Sơn lạnh giọng, quắc mắt nhìn Lê Hàm Oanh.
“Ngươi thật là to gan, lại có thể trắng trợn mà vu cáo cho ta cùng Lương vương phi…”
Hà Minh Tú đứng bên cạnh Long Hiền Sơn lúc này, lạnh lùng nhìn qua những người có mặt tại đó, ra lệnh.
“Người đâu… điêu phụ này to gan, giám vũ nhục vu cáo Hiền Vương cùng Lương vương phi, vô căn cứ, lôi ra ngoài vả miệng cho ta…”
Rất nhanh sau đó Lê Hàm Oanh đã bị lôi ra ngoài…
Mọi chuyện kết thúc, cung yến tàn, đoàn người từ từ ra về, mang theo những tâm tình, suy đoán khác nhau.
~\~\~\~\~\~\~\~\
Trên xe ngựa Lê Bảo Ngọc yên vị ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần. Long Hiền Lương lặng lẽ nhìn nàng. Trong mắt là một mảng mê man…
Về đến vương phủ, hai người vẫn lặng lẽ một trước một sau đi vào phòng.
Lê Bảo Ngọc lúc này tùy ý ngồi xuống bàn, tự rót một chén trà mà uống. Nàng nhìn Long Hiền Lương, nói.
“Sao?… vương gia đây có gì xin cứ nói…”
Nàng biết chắc chắn ban nãy thì Long Hiền Sơn đã nói cho hắn biết hết mọi chuyện rồi. Mà nàng cũng chẳng muốn giấu giếm gì cả, nên cứ trực tiếp đối mặt.
Long Hiền Lương nhìn nàng hỏi.
“Nàng tại sao lại có thể làm được như vậy?”
Lê Bảo Ngọc:”vương gia đây là muốn hỏi chuyện gì?”
Long Hiền Lương :”tất cả từ đầu, ta muốn biết…”
Lê Bảo Ngọc :”Được thôi…bắt đầu từ lúc có một cung nữ đến nói với ta rằng Hiền Vương phi tìm ta đi… Lúc đó ta cũng có chút hoài nghi, nhưng không có để tam cho lắm. Cho tới khi ta bị hắc y nhân mang đi, lại bị hạ xuân dược, rồi đưa vào một căn phòng nọ. Mà trong phòng lúc này lại có một nam nhân ở đó, thì ta đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Trong người fa có thuốc giải, vậy nên không khó để giải dược này. Nhưng điều làm ta bất ngờ hơn cả là người nam nhân kia cư nhiên lại có thể là Hiền Vương, mà hắn lại cùng lúc trúng phải xuân dược cùng cổ độc, vậy lên ta đã giải dược cho hắn. Sau khi chúng ta giải được dược thì đã thoát ra ngoài. Chuyện sau đó chắc là Hiền vuong đã nói rồi đi.”
Long Hiền Lương:” nàng làm sao lại có thể có giải dược trong người?”
Lê Bảo Ngọc :”chuyện này sao? Cũng không có gì, ta từ nhỏ đã yêu thích y thuật, nên thường ngày vẫn tự mình mày mò học hỏi, nên với ta những thứ đó chỉ là trò chơi thôi…”
Long Hiền Lương :”Nàng cũng thật lợi hại. Xem ra lần này những người kia đúng là gặp xui rồi.”
Lê Bảo Ngọc :”ta đây cũng hết cách. Ai mà chả biết Lê Bảo Ngọc ta đây là người tùy hứng, ngang ngược, lại không ăn thiệt bao giờ chứ. Có trách thì trách họ mang lễ vật đến tặng nhầm người thôi.”
Long Hiền Lương :”cũng may, hôm nay người bị tính kế cùng Hiền Vương là nàng, nếu không thì hậu quả đúng là… ta đây thực không giám nghĩ…”
Lê Bảo Ngọc :”này… ta nói này… ta đây là thê tử của ngươi. Ta bị tính kế cùng người khác ngươi lại bảo là may, não ngươi bị úng nước sao?”
Long Hiền Lương :” nàng… nàng xem có ai nói chuyện với phu quân như nàng không chứ?”
Lê Bảo Ngọc :” có ta…”
Long Hiền Lương :”…”
Lê Bảo Ngọc :”nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi nghỉ đây. Hôm nay thực là quá hành người rồi…”
Long Hiền Lương :”được… vậy nàng nghỉ đi…”
~\~\~\~\~\~\~\~\
Trong thư phòng.
“Chuyện cho các ngươi tra, tra thế nào rồi?”
Hội Sở :”khởi bẩm vương gia, thuộc hạ đã điều tra được, thuốc mà vương phi dùng chính là tự mình điều chế được. Được gọi là mê tình dược.”
Hội Nhiễm :”Bên Hiền Vương, Hiền Vương gia đã nói, lần này hai người họ bị tính kế thực ra thiết nghĩ không phải là nhằm vào vương phi, mà là nhằm vào hai vị vương gia các ngài. Mà vương phi là ai thì đều bị tính kế, không khác được. Chỉ là bọn chúng vạn vạn lần cũng chẳng thể ngờ vương phi lại có thể phá được một chiêu này mà thôi. Ngoài ý muốn là lại có thể gậy ông đập lưng ông mà trả lại cho bọn chúng một kế này mà thôi. Hiền vương nói người thực sự là phải cảm tạ vương phi.”
\(Còn tiếp\)