Tuyết Dao nhếch đôi môi mỏng hồng đào lên rồi đưa tay muốn chạm vào nó. Con vật hung hăng này đã gây ra không ít vết thương to nhỏ cho nàng vậy mà bây giờ lại phải ngoan ngoãn nằm ở đây. Nhớ lại cái lần giao chiến với nó, nàng có thể cảm nhận được con phượng hoàng này không phải loại yếu đuối đến mức bị bắt giữ dễ dàng như vậy.
– Có phải Lưu Trấn Quốc đã thả ngươi ra không ?
Ánh mắt nó hơi giao động nhìn nàng như đã bị nói trúng tim đen.
– Tại sao ta phải trả lời ?
Nó quay qua hỏi lại nàng với giọng điệu vô cùng mệt mỏi. Tuyết Dao mỉm cười dậm dậm chân xuống nền đất lạnh rồi nói.
– Ở đây là dưới lòng đất. Ngươi đang bị giam giữ như này chỉ với sức lực của ta cũng có thể lấy được cái đầu nhỏ bé này.
Nàng đưa ánh mắt nhìn qua cổ của nó như đe doạ. Bây giờ nó đang bị trói bởi năm mươi chín loại xích to nhỏ cùng hai bùa phong ấn. Sức mạnh của nó theo đó cũng chỉ còn lại ba phần. Nàng tuy mới bình phục sau những vết thương nó để lại nhưng cũng đủ sức để giết nó ngay tại đây. .
– Ngươi đang đe doạ ta ?
– Ta nào dám đe doạ một trong tứ đại hung thú chứ ?
Nàng rút con dao găm ở tay bên phải ra rồi xoay xoay trước mắt nó. Con dao sắc lẹm, sáng bóng phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Tuyết Dao. Nó thấy nàng rút dao ra thì hơi giao động rồi đành phải nói ra.
– Đúng vậy, ta là được Lưu Quốc Trấn thả ra ngoài.
Tuyết Dao thấy nó đã chịu nói liền đưa con dao găm cho Liên Vương rồi tiếp tục hỏi.
– Vậy Lưu Quốc Trấn bây giờ đang ở đâu ?
– Ta làm sao mà biết được chứ ?
Nàng nhíu mày nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới rồi đi một vòng quanh người nó mà nhìn. Đúng thật là không có dấu hiệu của Lưu Quốc Trấn trên người nó. Phượng hoàng thấy nàng nhìn chăm chăm mình tưởng rằng nàng có ý định giết nó.
– Này, ngươi sao lại nhìn ta như vậy ?
Nó lên tiếng phá tan sự im lặng nãy giờ. Tuyết Dao đưa tay lên trán cốc nhẹ vào đầu rồi trả lời.
– Ta đang tìm xem trên người con chim công nhà ngươi có Lưu Quốc Trấn hay không. Nhưng thực sự là không có nha.
Con chim công ? Nó vừa nghe thấy ba chữ này sắc mặt liền thay đổi. Cái gì mà con chim công chứ ? Nó rõ ràng là một con phượng hoàng, là một trong tứ đại hung thú. Vậy mà bây giờ lại để nàng gọi là chim công sao ?
– Ngươi nói ai là con chim công hả ?
Nó tức giận quát lên khiến nàng hơi giật mình. Nhưng nhìn lại vẻ mặt bây giờ của nó không hề hung dữ ngược lại trông vô cùng đáng yêu. Tuyết Dao bỗng bật cười làm sắc mặt của nó đen lại.
– Ngươi… ngươi cười gì hả ?
– Con chim công nhà ngươi lúc giận dữ lại nhìn đáng yêu vậy sao ?
” Đáng yêu “. Nó như chết lặng lần hai. Đường đường là một con thú dữ ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ mà bây giờ lại để người ta nói là đáng yêu. Vậy thì khác gì mấy con mèo nhỏ làm thú cưng cho con người mặc sức vuốt ve vui đùa ?
– Ngươi thôi ngay cho ta. Ngươi có tin là ta sẽ mổ nát hai mắt của ngươi không hả ?
– Ngươi dám ?
Y quắc mắt nhìn nó rồi đưa con dao lên cổ ý đe doạ. Nó không chết trong cái nhà giam này thì cũng tức chết với ” đôi phu thê ” đang đứng trước mặt nó.
– Thôi không trêu ngươi nữa.
Nàng trở lại với vẻ mặt nghiêm túc hắng giọng nói rồi khoanh tay trước ngực.
” Nãy giờ còn chưa đủ hay sao ? “
Ánh mắt nó lườm qua nàng như bắt gặp y đang cầm con dao găm đung đưa qua lại thì đành nhìn về hướng khác. Tuyết Dao lập tức quay trở lại chủ đề chính mà hỏi nó.
– Vậy ai là người đã thả ngươi ra ?
Phượng hoàng im lặng không trả lời. Nó đang nhớ lại lúc đó là ai đã thả nó ra. Nhưng hình ảnh lúc đó chỉ là một khoảng trống mờ nhạt.
– Khi đó ta chẳng thể nhìn rõ. Người đó khoác choàng đen và đeo mặt nạ, ta cũng không thể đoán được.
– Không đoán được sao ? Vậy ngươi có biết đó là nam nhân hay nữ nhân không ?
Nó lại suy tư một hồi lâu rồi lục lại từng mảnh kí ức của mình về người đã thả nó ra. Bóng dáng đó lại hiện lên trong đầu nó. Rồi chợt có một giọng nói vang lên trong một mảnh kí ức vụn vỡ. Đó là một…
– Là nam nhân.
– Nam nhân sao ? Ngươi không nhìn thấy mặt người đó sao lại biết hắn là nam nhân ?
– Giọng nói của hắn. Lúc đó hắn đã nói với ta rằng ” trả thù “.
Nàng nhíu nàng trước câu trả lời của phượng hoàng. Trả thù sao ? Người đó thả phượng hoàng ra để trả thù sao ? Vậy nhất định Lưu Quốc Trấn đang trong tay hắn. Nhưng manh mối về người đó quá mờ nhạt đến nỗi hắn có đứng trước mắt nàng cũng không biết.
– Không còn manh mối gì về người đó nữa sao ? Như thân hình hắn, hắn cao hay thấp, gầy hay béo ngươi có nhớ không ?
– Ta sao mà nhớ được chứ ?
Giọng nó pha chút giận dỗi rồi quay đầu đi về hướng khác. Bây giờ chẳng có manh mối gì về người kia thực sự vô cùng khó.
– Được rồi Tuyết Dao, chúng ta về thôi. Để từ từ nó nhớ ra rồi chúng ta tới cũng không muộn.
Y bước lên bên cạnh nàng, đưa tay khẽ vỗ vai. Phượng hoàng thấy vậy liền gục đầu xuống rồi nhắm mắt lại ý nói ta mệt rồi các ngươi về đi. Ánh mắt Tuyết Dao lưu luyến nhìn nó như trong lòng vẫn còn bao câu hỏi. Nhưng rồi nàng vẫn phải buông bỏ hết những câu hỏi quẩn quanh trong đầu rồi rời đi.
– Vậy được rồi ta đi đây. Chim công nhỏ ngoan ngoãn ở đây đi nhé.
Nói rồi nàng đi ra khỏi mật thất để lại phượng hoàng với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
” Cô ta vừa gọi mình là chim công nhỏ sao ? “
Liên Vương đi theo phía sau nhìn bóng dáng nà cứ chậm rãi từng bước dậm lên nền đất lạnh. Có lẽ lúc này nàng cần thời gian yên tĩnh để suy nghĩ. Việc Lưu Quốc Trấn bị người khác lấy đi không phải chuyện nhỏ nên nàng phản ứng như vậy cũng là hợp tình hợp lí.
– Tuyết Dao, nàng đừng suy nghĩ nhiều quá sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu