Vương Phi Nàng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 25: Là Hoả Linh



-Con đường đi không quá xa và khó khăn để tới Giang Châu. Kiệu đi nửa ngày là có thể tới. Nàng đưa mắt dò xét nhìn ra phía ngoài. Trước mắt đã là Giang Châu. Từ đây đã có thể nghe thấy tiếng khóc hoà lẫn vào tiếng trẻ nhỏ khóc. Một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi khiến nàng khó chịu mà nhăn mày. Đưa khăn che lên đeo vào, nàng bước xuống kiệu. Trước mắt Tuyết Dao là cảnh tượng xác chết đầy đường, xương thịt sớm đã bị thối rữa bọ bâu quanh cùng tiếng vo ve khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Phía xa xa là hình bóng một người mẫu thân gương mặt lấm lem ôm đứa con đang khóc. Lính tuần dọn xác chết không hết, từng người từng người được đưa đi hoả thiêu.

Nhìn thấy nàng, Lâm huyện lệnh liền chạy ra chào đón, trên mặt ông vẫn còn đổ những giọt mồ hôi. Gương mặt tái đi dường như đã mấy ngày không được nghỉ ngơi. Trong lòng nàng bỗng dưng lại cảm thấy nhói đau.

– Tham kiến công chúa điện hạ. Nơi này không tiện để nói chuyện, mời người về huyện phủ rồi từ từ nói sau.

– Được, phiền Lâm huyện lệnh dẫn đường.

Quay người bước đi, nàng lại càng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết hơn của đứa trẻ đang trong lòng nữ phu kia. Bỏ lại tất cả, nàng cùng Lâm huyện lệnh đến huyện phủ. Đó là một nơi cách khá xa thị trấn. Xung quanh đường phố hiu vắng như đã bị bỏ hoang. Mở cánh cửa bước vào, bên trong huyện phủ là tất cả những người dân chưa nhiễm độc đang ngồi tụm lại với nhau. Nhìn thấy huyện lệnh về, một người nam phu liền đứng lên chào hỏi.

– Lâm huyện lệnh.

– Anh Chu, đây là Tuyết Dao đại công chúa lần này xuống Giang Châu ta để điều tra về chất độc mà người dân nhiễm phải.

– Tham kiến đại công chúa.

Người họ Chu kia cung kính quay sang chào nàng. Gương mặt vẫn còn lấm lem bùn đất, trên người vẫn còn nồng nặc mùi khói bếp. Nàng chỉ gật đầu nhẹ rồi cùng Lâm huyện lệnh đi vào trong. Nơi đây khá hoang sơ, nàng phủi lớp bụi trên ghế đi mà ngồi. Liên Vương đi phía sau cũng cùng nàng đi vào. Khai Tử, A Lệ cùng Miên Miên đều đi theo mà vào trong nhà. Y nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt chạm phải vết cào xước trên cột gỗ phía sau nàng. Đây là gì vậy ? Xung quanh cũng có khá nhiều những vết cào xước như vậy. Nơi này vừa vào cũng đã cảm nhận được nồng nặc sát khí. Chắc chắn có điều gì đó mờ ám.

Từ bên trong nhà, Lâm phu nhân mang trà ra mời khách. Gương mặt niềm nở đưa tách trà đặt lên bàn cho Tuyết Dao. Sau đó liền đem một tách trà đến trước mặt Liên Vương đưa cho y. Cầm lấy tách trà, y quay sang nhìn nàng.

– Vậy Lâm huyện lệnh, có thể cho ta biết sự tình nơi đây không ?

– Bẩm công chúa, điện hạ mười ngày trước không hiểu vì nguyên do gì mà đồng loạt người dân trong huyện đều trúng độc, một canh giờ sau thì liền chết.

– Trong huyện có xảy ra điều gì bất thường không ?

– Chuyện bất thường thì cũng có.

” Giang Châu mười ngày trước là một huyện phồn hoa, người người tấp nập đi lại. Nhưng đêm hôm đó… Đêm hôm đó, sau khi ta cùng phu nhân đi nghỉ thì đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa phủ. Ta tự hỏi tối như này rồi còn ai đến phủ nữa ? Vì vậy a liền lập tức đi ra xem đó là ai. Nhưng đến khi mở cửa thì chẳng thấy bóng dáng người nào cả. Trên mặt đất là một ngọn đuốc vẫn còn đang cháy. Lúc đó ta nghĩ là có người nào đó đến trêu đùa liền giận dữ đá cây đuốc đi và đóng cửa đi vào. Sau đó liền lên giường mà đi ngủ. Nhưng đến sáng hôm sau có người thông báo huyện xảy ra chuyện. Tới lúc ta đến thì đã có rất nhiều người chết la liệt. “

Có người đập cửa phủ vào đêm sao ? Chuyện này không được bình thường. Nhất định là có gì đó bất thường ở đây. Nàng đứng lên, cùng Lâm huyện lệnh ra ngoài. A Lệ và Miên Miên muốn đi theo nhưng nhìn thái độ kiên quyết của nàng đành phải ở lại phỉ cùng Lâm phu nhân. Bước ra con đường lớn của Giang Châu vẫn là hình ảnh xác chết chất thành đống. Nàng đeo màn che mặt, đi tới bên cạnh một cái xác mà nhìn qua. Khuôn miệng sớm đã đông cứng, tròng mắt mở to nhưng lại không có lòng đen. Tuy mới chỉ chết được hai canh giờ nhưng toàn thân lại thối rữa rất nhanh.

– Tuyết Dao công chúa đã phát hiện được gì rồi ?

Liên Vương đi đến phía sau nàng, cầm lấy một lọn tóc mà vuốt ve. Nàng giật mình, đưa tay lên gạt tay hắn ra mà đi ngang qua.

– Làm ơn tránh ta ra, chuyện này không thể đùa được.

– Nàng tức giận làm gì chứ ? Đây là độc của Hoả Linh.

– Ngươi nói gì ?

Đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn y, tại sao chỉ trong chốc lát hắn đã biết được. Y không khỏi thản nhiên mà đứng cười nhìn nàng.

– Nhìn này…

Liên Vương chỉ vào vết bầm tím rất nhỏ ở phía sau gáy của nạn nhân. Tuy rất mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy.

– Hoả Linh khi được sinh ra bởi chấp niệm của con người, nó sẽ không ngừng thay đổi chủ thể kí sinh mà làm hại con người. Kí sinh càng nhiều người, giết càng nhiều người thì chất độc nó gây ra càng mạnh.

Y đứng lên khoanh tay trước ngực mà nói. Hoả Linh tuy ở Nam Vân không có nhiều nhưng ở Bắc Vực nó lại rất phổ biến. Vì thế nên chỉ cần nhìn qua là y có thể biết. Hoả Linh này như một oán niệm, rời khỏi thân thể kí sinh sẽ khiến người đó đau đớn như bị lửa thiêu mà dần dần chết đi. Tuy nhiên khi thải ra chất độc, Hoả Linh sẽ trở về nguyên dạng. Lúc đó cũng là lúc nó yếu nhất. Điều quan trọng bây giờ là tìm ra người mà nó đang kí sinh.

Suy nghĩ một hồi, Tuyết Dao liền nảy ra ý tưởng hay

– Chúng ta có thể gọi tất cả lại và kiểm tra.

– Không được, như vậy sẽ khiến nó phát giác mà lập tức rời đi.

– Vậy phải làm sao ?

– Quan sát.

Quan sát sao ? Nhưng đâu thể biết ai là người bị kí sinh trong khi tất cả mọi người đều bình thường như vậy. Một lính tuần đi đến trước mắt nàng mang xác chết của người nằm dưới đất đi. Theo bước hắn, Liên Vương cũng đi theo. Tất cả xác chết tập trung vào khoảng rộng phía xa Giang Châu và hoả thiêu. Y nhìn xung quanh một hồi, phía dưới bắt gặp một nam nhân đang đứng ra lệnh cho lính tuần. Tuyết Dao ở phía sau chỉ biết nhìn y.

Trong đầu liền nảy lên một chút nghe hoặc mà đi xuống phía dưới.

– Này, đợi ta.

Nam nhân kia thấy động tĩnh liền quay ra. Phía xa là Liên Vương và Tuyết Dao đang đi lại gần. Một nam một nữ nam trước nữ sau.

– Công tử và cô nương đây là…

Hắn nhìn qua hai người một lượt rồi hỏi.

– Đại công chúa Nam Vân Niệm Tuyết Dao.

– Tại hạ Phong Liên Vương.

Đều là những nhân vật có tiếng cả. Nam nhân kia ý thức được thân phận của hai người liền vui vẻ mà chào hỏi lại.

– Thì ra là công chúa điện hạ. Ta đã mạo phạm rồi.

– Cho hỏi ngươi là…

– Thần là Lâm Trương Kiệt, là nhi tử của Lâm huyện lệnh.

– Thì ra là công tử Lâm.

Nàng nhìn qua hắn một lượt rồi lại nhìn Liên Vương. Nãy giờ hắn là đang nghĩ gì vậy chứ cứ đứng yên như khúc gỗ bên cạnh nàng. Xuống đây xong lại không làm gì sao ? Đầu óc hắn có phải là đã có vấn đề gì rồi không ?

– Công chúa, Vương công tử tại sao người lại đến đây ?

– Bọn ta chỉ đang đi tìm manh mối về chất động đã khiến người dân của Giang Châu mất mạng mấy ngày nay.

– Nghe danh công chúa tài giỏi đã lâu, hôm nay được gặp mặt. Quả thật dang bất hư truyền.

Quay người qua khẽ đụng vào tay y, Tuyết Dao như muốn nhắc nhở rằng hắn đang ở trước mặt người khác. Nhận ra được biểu hiện không tốt của mình nãy giờ, y liền cười rồi bắt chuyện với Lâm Trương Kiệt.

– Lâm công tử ở đây là để làm gì ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.