Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch

Chương 28: Lung lạc lòng người



“Cái này thì không cần. Sống lâu hơn cả rùa thì thành yêu quái nghìn năm à?”

Trên mặt Mộc Vân Cẩm hiện lên chút xấu hổ. Nàng bất đắc dĩ nhìn nam nhân bên cạnh, sao mỗi tên thuộc hạ của hắn lại giống như bị mất não vậy?

Vân Sơ “phụt” cái cười thành tiếng, tay che miệng không ngừng run lên.

“Chủ tử, hắn bị hạ cấm thuật chắc có liên quan tới miếng lệnh bài kia”.

Vân Tấn nói ra suy đoán của mình, rồi lại như nghĩ ra gì đó, sắc mặt biến đổi sau đó lập tức câm lặng.

“Làm sao vậy? Em nghĩ ra gì đó sao?”

Mộc Vân Cẩm tất nhiên nhìn ra nỗi lo lắng của Vân Tấn, nhưng bây giờ nếu không biết rõ thân phận của hồng y nữ tử kia, như vậy rất khó để bắt được kẻ thao túng đằng sau, cùng với người thực sự nắm giữ cấm thuật.

Hai kẻ này không chỉ có thân phận thần bí mà chắc chắn còn có quan hệ mật thiết, cho nên mới phải có một người ở sau lưng thao túng Dạ Hạo, một kẻ ám sát nàng trên phố, mục đích đều giống nhau, không muốn để nàng sống yên ổn.

“Không có… Không có gì… Nô tỳ chỉ đang nghĩ trong kinh thành này còn có ai tinh thông cấm thuật”.

“Vừa nãy Dạ Hạo có nói gì đại nghịch bất đạo ở trước mặt Vương gia không? Hoặc ra làm chuyện gì trái lệnh?”

Mộc Vân Cẩm nghi ngờ nhìn về phía nam nhân đang rơi vào trầm tư, theo lý thuyết thao túng Dạ Hạo là chuyện không cần thiết.

“Thuộc hạ cũng không dám ở trước mặt Vương gia nói cái gì đại nghịch bất đạo, càng không thể nào cãi lệnh Vương gia. Thuộc hạ chỉ nhớ tới lúc nói Vương phi và Kỳ tướng quân là thanh mai trúc mã, ngoài ra không nhớ được gì khác”.

Dạ Hạo liên tục thề thốt phủ nhận, dù cho vào lúc này Dạ Hạo vẫn đầu óc mê muội, nhưng hắn thật sự không dám ngỗ nghịch với chủ tử nhà mình.

“Thanh mai trúc mã? Vương gia hết chuyện sao, nói chuyện này làm gì?”

Mộc Vân Cẩm nghiêng đầu, vẻ mặt chế nhạo nhìn chằm chằm người bên cạnh.

“Không có gì, chỉ là lúc điều tra người ám sát, manh mối đứt đoạn ở chỗ Kỳ tướng quân thôi. Từ đó Dạ Hạo có những biểu hiện kỳ quái, đầu óc rối loạn nói năng lung tung, tất cả đều xuất hiện từ lúc nói Vương phi và Kỳ tướng quân là thanh mai trúc mã. Có lẽ kẻ đứng phía sau muốn thông qua mối quan hệ này của hai người để ly gián bản vương và nàng, bây giờ cũng chỉ nghĩ được khả năng này”.

Thẩm Diệu Thần tỉ mỉ lưu ý phản ứng của Mộc Vân Cẩm, không bỏ qua bất cứ một sự biến đổi nào.

Lúc Vân Tấn nghe thấy những kẻ áo đen kia bắt nguồn từ phủ tướng quân, khuôn mặt đổi sắc nhiều lần giờ đây tái nhợt như tuyết.

Mộc Vân Cẩm chắc chắn Vân Tấn đã biết gì đó, thế nhưng nếu Vân Tấn không muốn nói ra trước mặt mọi người dĩ nhiên có lí do.

Nàng vô ý thức đứng ở trước mặt Vân Tấn, che đi ánh mắt vẫn luôn tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Diệu Thần.

“Ý Vương gia là lần này thiếp bị tập kích tất cả đều là do Kỳ đại ca âm thầm xúi giục, phái người tới phố ám sát thiếp sao? Điều này sao có thể được? Còn có, phủ tướng quân còn có một người lòng dạ khó lường, lợi dụng cấm thuật thao túng Dạ Hạo để nói ra những thứ ly gián quan hệ giữa thiếp và Vương gia?”

Mộc Vân Cẩm căn bản không thể tin rằng việc này xuất phát từ Kỳ Nguyên Diệp. Lúc nàng xuyên việt tới đây cũng là lúc Kỳ Nguyên Diệp chịu sự nuôi dưỡng của phủ Thừa tướng.

Khi đó bọn họ vẫn còn ở giai đoạn tấm bé, trẻ con ăn chưa sạch, bạch chưa thông, không thể có động cơ đen tối tìm trăm phương ngàn kế kết giao.

Nói cách khác, Kỳ Nguyên Diệp kỳ thực không có sự giao nhau với nguyên thân, chỉ là sau khi nàng xuyên qua, hai người mới dần thân thiết, xảy ra một loạt chuyện đằng sau.

“Bản vương chưa thể kết luận việc này có liên quan tới Kỳ tướng quân không, nhưng những gì điều tra được chính xác là như thế, manh mối thật sự đứt ở phủ Kỳ tướng quân. Có lẽ là người trong phủ Kỳ tướng quân lấy danh nghĩa của hắn để làm những chuyện xấu xa cũng không chừng”.

Thẩm Diệu Thần nói thật có lý, Mộc Vân Cẩm cũng không tiện phản bác.

Thế nhưng Vân Tấn càng không giấu được tâm tư, Mộc Vân Cẩm càng lo lắng việc này có thể gây họa tới Kỳ Nguyên Diệp.

Mộc Vân Cẩm không nghi ngờ nhân cách của Kỳ Nguyên Diệp, thế nhưng không có nghĩa phủ của hắn không có kẻ luôn rắp tâm hại người, như vậy phủ tướng quân tương lai có thể gặp chuyện không tốt.

“Vì sao lại muốn ly gián ly gián quan hệ của thiếp và Vương gia, với kẻ đó mà nói có lợi ích gì chứ?”

“Nếu như ly gián được quan hệ giữa chúng ta, bản vương sẽ chán ghét mà vứt bỏ nàng, chẳng phải là tạo cơ hội cho Kỳ tướng quân sao? Đây chẳng phải là khát khao mà Kỳ tướng quân ngày nhớ đêm mong à?”

Lúc Thẩm Diệu Thần nói ra lời này, trong lòng thật sự không quá thoải mái, còn có cảm giác đồ mình yêu thích bị cướp đi nhưng không cách nào phản đối. Sự hốt hoảng khiếp đảm này thâm nhập vào trong đầu càng khiến cho hắn khó có thể chịu được.

“Thiếp không cho là như vậy. Người hạ cấm thuật không phải là hồng y nữ tử sao? Ly gián quan hệ giữa thiếp và Vương gia để người chán ghét vứt bỏ thiếp là một, thiếp thành hạ đường thê (1) nhận hết khuất nhục là hai, ngày thiếp rời phủ chính là ngày thiếp bỏ mạng là ba.”

(1) hạ đường: là từ ngữ thời xưa, ý chỉ “ly hôn”, có thể là chồng bỏ vợ, cũng có thể là vợ chủ động đề nghị ly hôn

Chẳng mấy lúc Mộc Vân Cẩm nghiêm túc, từng câu từng chữ phân tích vô cùng mạch lạc, trong một chớp mắt nàng thậm chí còn có cảm giác mình có bản lĩnh thông linh, đoán được ý đồ của kẻ muốn gây bất lợi cho nàng.

Thẩm Diệu Thần nghe Mộc Vân Cẩm nói xong thì rùng mình. Đối phương có tâm tư ác độc đến thế sao? Xem ra hắn nghĩ quá phiến diện rồi.

Vân Tấn xưa nay mặt không chút thay đổi, nhưng giờ đây sắc mặt đen một mảnh, khi nghe thấy hai chữ “bỏ mạng”, suy đoán trong lòng hóa thành oán khí bùng ra khỏi ngực.

Thiên hạ này tuyệt đối không thể có bất kỳ kẻ nào có thể xúc phạm tới chủ tử dù chỉ một chút, một sợi tóc cũng không được.

“Chủ tử, trong phủ Kỳ tướng quân có một nữ tử đam mê mặc y phục màu đỏ, tên là Diệp Hân Nhã, bề ngoài quyến rũ xinh đẹp. Nàng ta do Kỳ tướng quân mang về từ chiến trường, để cho hầu hạ bên người. Lai lịch người này không rõ, hành sự ngang ngược, nàng ta hình như…có biết một chút cấm thuật”.

Vừa rồi Vân Tấn còn lo nghĩ nói ra sẽ làm liên lụy tới người vô tội, nhưng dù cho Kỳ tướng quân vô tội thì người bên cạnh hắn đừng hòng đụng vào một sợi lông của chủ tử.

“Sao em biết được, lại còn rõ ràng như vậy?”

Mộc Vân Cẩm lần đầu tiên phát hiện ra Vân Tấn vì mình mà có thể nói nhiều lời như thế, càng khó tin hơn là Vân Tấn hiểu khá rõ nữ tử trong quý phủ của Kỳ Nguyên Diệp.

“Nàng ta tuy được Kỳ tướng quân cứu từ chiến trường về, nhưng nô tỳ nghi ngờ nàng ta có ý đồ, cố ý tiếp cận Kỳ tướng quân. Nô tỳ và nàng ta coi như chốn quen biết xưa, nàng ta từng theo học thuộc hạ của sư phụ nô tỳ vài ngày, sau đó bởi vì tâm địa âm sâu, lòng dạ thâm hậu, sư phụ lo rằng nàng ta học độc thuật đi hãm hại người khác nên trục xuất khỏi sư môn”.

Vân Tấn nói liên tục, giọng nói bình ổn như đang tự thuật về người khác.

“Diệp Hân Nhã? Bổn quốc sư ngày khác sẽ đi gặp nàng ta”.

Lăng Dục Tu ở trước mặt mọi người mở ra một chiết khiến ngọc cốt. Trên chiết phiến treo một chuỗi mã não màu đỏ rủ xuống, mã não nhắn nhụi, ôn nhuận như ngọc, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường.

“Xem ra quốc sư gần đây lại chiếm được cảm tình của Long nhan (2) rồi, bằng không sao Hoàng Thượng lại thưởng vật trân ái này cho quốc sư đại nhân?”

(2) Long nhan: chữ ví diện mạo nhà vua, vì vua thường ví với con rồng là một vật rất linh, đứng đầu Tứ linh 四靈: Long, lân, quy, phụng

Mỗi khi Thẩm Diệu Thần đề cập tới người nắm quyền lực ở trong cung kia, mở miệng đều mang theo ý châm chọc. Chiết phiến ngọc cốt này hắn mới thấy Hoàng thượng thưởng ngoạn qua mấy lần, cũng không phải thứ gì vô cùng trân quý, không biết Hoàng thượng cần gì phải coi trọng vật ấy như vậy.

“Bất luận tại hạ chiếm cảm tình của Long nhan để làm gì thì việc này chỉ biết việc này có liên hệ với muôn dân xã tắc, hơn nữa còn tạo phúc cho bách tích, có điều chỉ là tìm cơ hội trong kẽ hở mà thôi”.

Lăng Dục Tu yêu thích chiết phiến trong tay lắm. Xưa nay y rất thích sưu tập các loại chiết phiến, chiết phiến này đã ở Tàng Bảo Các trong cung rất lâu, hôm nay rốt cuộc mới thấy vật thật, y rất vui mừng.

Dạ Hạo thấy ánh mắt của mọi người đều bị chiết phiến của Lăng Dục Tu thu hút, nhất thời cảm thấy chua xót tủi thân vô cùng. Hắn mới là người bị thương bị hại, sao lại không quan trọng bằng một cái chiết phiến chứ?

“Hahaha, Vương phi thật sự có bản lĩnh lung lạc lòng người, thật khiến người khác phải cảm thán”.

Bạch Nguyệt Di thản nhiên từ ngoài viện đi vào, trên mặt sớm đã khôi phục thần thái ngày trước.

Mộc Vân Cẩm liếc nhìn, ngoài Bạch Nguyệt Di đang đi vào trong ra còn có nha hoàn ở một bên làm bộ như muốn ngăn cản.

“Vương phi, nô tỳ đã cố hết sức ngăn Bạch trắc phi lại, nhưng sợ ngộ thương Bạch trắc phi bệnh nặng mới khỏi cho nên không dám dùng lực”.

“Không sao, các ngươi lui xuống đi.”

“Vâng, đa tạ Vương phi tha thứ”.

Hai nha hoàn cúi người chào mọi người rồi cung kính lui ra khỏi gian phòng.

“Trông Bạch trắc phi sắc mặt không tệ, có vẻ mấy ngày nay điều dưỡng khá tốt, có thể nhảy nhót mọi nơi rồi”.

Mộc Vân Cẩm chưa bao giờ nhu nhược với những kẻ muốn gây khó dễ cho mình, kỹ năng mồm mép có thể sánh với tốc độ rút đao, vô cùng nhanh nhẹn sắc bén.

“Ngươi… Vương phi lời ấy sai rồi, thiếp đây là nhận phúc của Quý phi nương nương nên mới có thể rời xa ốm đau, rời xa kẻ gây họa”.

Bạch Nguyệt Di cố ý lôi Quý phi nương nương ra trước mặt mấy người, cũng không biết có ý gì.

“Phúc đức của Quý phi nương nương sâu như biển rộng, không phải ai cũng được nương nương phù hộ”.

Sau khi Mộc Vân Cẩm biết được chuyện Bạch Nguyệt Di trúng độc là do Thẩm Ngọc Thư gây nên càng không hiểu được thân phận và hành động của hắn.

Cho dù Thẩm Ngọc Thư không thích mẫu phi của mình, chán ghét cuộc sống trong hoàng cung, thậm chí còn oán giận Hoàng thượng, thế nhưng không đến mức phải hạ tử thủ với Bạch Nguyệt Di, dù sao nàng ta cũng là cháu gái ruột của Quý phi nương nương.

Cho nên, uẩn khúc trong này nàng không hiểu được, một điều duy nhất có thể chứng minh là, Quý phi nương nương không coi trọng Bạch Nguyệt Di như nàng ta vẫn hay nói.

Bằng không sau khi biết được chuyện Thẩm Ngọc Thư lợi dụng khả năng vẽ tranh thao túng vận mệnh hạ độc nàng ta, vì bảo vệ con trai mình mà lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.

Như là bị đâm trúng tim đen, sắc mặt Bạch Nguyệt Di trắng bệch thêm vài phần so với lúc mới vào.

“Lần này thiếp qua đây không phải để cãi nhau với Vương phi. Thiếp tới là để nói với Vương phi một câu, Hoàng thượng có quan niệm mới về hạ độc, Vương phi cứ chờ tiến cung gặp Hoàng thượng đi!”

Dứt lời, Bạch Nguyệt Di tức giận rời khỏi Yêu Nguyệt Cư với nét mặt vô cùng khó coi.

Không lâu sau khi Kỳ Nguyên Diệp khải hoàn hồi triều, Hoàng thượng liền ban tiểu viện nằm trong khu vực phồn hoa nhất kinh thành cho hắn làm phủ đệ, dùng việc này để tuyên dương cống hiến của hắn đối với Thiên Khải.

“Hàn độc của tướng quân đã phát tác vài ngày, đang trong lúc nguy cấp, tại sao các ngươi không ngăn tướng quân tới Thần Vương phủ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.