Cái này đâu chỉ là ngốc, quả thực là ngu xuẩn!
Triệu công công đối với chỉ số thông minh của Giang Ngư Ngư không có hi vọng…
Nhưng ở tại nơi này nhìn thấy đứa bé thành thật như vậy thực sự hiếm thấy, lập tức liền muốn giáo huấn nàng, miễn cho sau này nàng tiếp tục làm chuyện ngu ngốc như thế, xui xẻo hồ đồ sẽ đánh mất mạng.
“Cẩn thận nhìn coi, vị ngồi bên kia chính là chủ tử.”
Kỳ thật Giang Ngư Ngư đã sớm nhìn thấy, bên kia có lẽ là thư phòng hay gì gì đó, cửa gỗ khắc hoa mở rộng, có thể nhìn thấy có người gục xuống bàn, ngũ quan và dáng người đều không nhìn thấy rõ, đập vào mắt chỉ có mái tóc đen như gấm lụa.
Lần đầu tiên nàng biết, nhìn màu đen tự nhiên cũng sẽ có hiệu quả lộng lẫy mà đẹp mắt như vậy, còn dùng dây cột tóc màu vàng kim nhạt để bó buộc tóc, giống như một chùm ánh nắng bị cắt xuống, nhốt ở trong tóc dài màu mực liễm diễm kia.
Nếu như tóc cũng có “khí chất”, Giang Ngư Ngư sẽ nói, đây là một đầu tóc bảy phần yêu nghiệt, ba phần lười nhác, mười phần mười mê hoặc người.
Chất tóc thật là tốt, trẻ con ở trong hoàng tộc, chính là được nuôi dưỡng tốt như vậy, chỉ là không biết bộ dạng của anh bạn nhỏ này như thế nào.
Giang Ngư Ngư đã mặc nhận người nằm úp sấp kia chính là đứa trẻ con chịu ăn cơm, đang nghĩ ngợi, đột nhiên người nọ chống đỡ đứng dậy, tóc đen giống như gấm chậm rãi xẹt qua bên mặt hắn, hình ảnh kia vô cùng mỹ cảm, giống như sân khấu mong đợi đã lâu rốt cuộc cũng kéo màn che, rõ ràng vẫn là cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng tự dưng khiến cho người ta có loại cảm giác khẩn trương và mong đợi.
Chờ người nọ rốt cục ngồi thẳng thân, Giang Ngư Ngư theo bản năng nháy mắt mấy cái.
Đó là một khuôn mặt xinh đẹp không thuộc về loài người, dung mạo phong vận tới cực hạn, cho dù giống như bây giờ khẽ rũ mắt xuống, ai cũng không thấy, nhưng cũng có phong tình mơ hồ lưu động.
Cũng chỉ là mặt bên mơ hồ mà thôi, ở trong khoảnh khắc hắn đứng dậy, ánh nắng chói mắt cùng thịnh cảnh phong phú trong hoa viên đều có chút phai màu.
Trước kia nhìn mỹ nam cổ đại đều là ở trong tranh ảnh, hiện tại rốt cục nàng cũng nhìn thấy yêu nghiệt bản thực.
Giang Ngư Ngư chỉ bình tĩnh hơn so với người bình thường, nhưng dù sao cũng không đến mức hơn người, sắc đẹp cường đại ở trước mặt như vậy, theo lý mà nói, nàng cũng sẽ thất thần trong chốc lát.
Nhưng bây giờ nàng rất đói…
Ở thời điểm mỹ nam đứng dậy, nàng cũng nhìn thấy một lô hàng khẩu vị bày ra ở bên tay phải mỹ nam, cái đó cao bốn tầng, phân loại ra chính là lạnh nóng mặn ngọt, hiện tại mỗi tầng đều bị kéo ra, điểm tâm bên trong rõ ràng chưa ai động vào. (cái ‘lô hàng khẩu vị’ t nghĩ là cái hộp đựng thức ăn ý)
Trong lúc điện quang hỏa thạch, Giang Ngư Ngư hiểu rõ, người trong Vương phủ không chịu dùng cơm không phải là đứa nhỏ, mà là mỹ nam thành – niên này.
Có đồ ăn —— đồ ăn kia không phải là của nàng —— có đồ ăn người nọ lại phung phí của trời mà không ăn.
Sau khi trong đầu qua quýt hiện lên ý nghĩ này, Giang Ngư Ngư dựa vào logic cường đại mà quyết định, trước khi ăn no, nàng và mỹ nam trước mắt này có thù không đội trời chung.
Mỹ thực trước mặt, hiện tại Giang Ngư Ngư càng đói bụng hơn, ánh mắt toát ra ánh sáng xanh yếu ớt, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào mỹ nam kia.
“Dụ” hắn ăn cơm, nàng liền có cơm ăn!
Triệu công công còn tưởng rằng nàng đang lâm vào trong mỹ sắc, “xuy” cười một tiếng, “Tiểu cô nương, đừng trách ta không nhắc nhở cô, vị chủ tử kia, không phải là ai cũng có thể trêu chọc được.”
Khó đối phó đúng không? Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh, “Không có việc gì, ở quê nhà tôi đã làm qua công việc tương tự như thế này, cũng có chút kinh nghiệm.”
“… Công việc gì?” Trên đời này, còn có công việc tương tự khuyên Vương gia dùng cơm?
“Cô giáo vườn trả.”
“Đó là…” Nghe không hiểu à nha!
Chớp chớp đôi mắt to thuần khiết, “Chính là dụ dỗ trẻ em chơi đùa.”
“…” Trẻ, trẻ em? Triệu công công sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.