Lại một đêm nữa vương gia Đằng Cảnh mất ngủ, một cảm giác mất mác chưa từng có, đầu óc đều trống rỗng, ngoài việc sắp xếp người tìm Lam Ninh thì người này chỉ biết vùi đầu vào công việc.
– A Tịnh: Vương gia! (e dè)
– Đằng Cảnh: Vẫn không tìm được vương phi?
– A Tịnh: Vâng, thưa vương gia! Xin vương gia trách phạt! (quỳ thụp xuống)
– Đằng Cảnh: Không cần, còn mấy ngày nữa đến ngày thành hôn của ta?
– A Tịnh: Còn đúng 10 ngày nữa thưa vương gia! (gương mặt vô cùng không hiểu)
– Đằng Cảnh: Vẫn chuẩn bị sắp xếp, phòng của vương phi phải trang trí thật đẹp, chuẩn bị nhiều rương quần áo, tốt nhất nên đặt các tiệm may có tiếng mỗi bộ của vương phi phải hoàn toàn khác biệt chỉ dành riêng cho vương phi, tiệm nào may cùng kiểu bán cho người khác thì cho tiệm đó đóng cửa luôn đi. (điềm tĩnh, chăm chú nhìn sách)
– A Tịnh: Vâng thưa vương gia, còn trang phục vương phi mặc trong ngày đại hôn, hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị xong rồi thưa vương gia!
– Đằng Cảnh: Không cần, ta tự chuẩn bị trang phục cho vương phi.
– A Tịnh: Vâng thưa vương gia! Còn chuyện kia người tính nào ra tay?
– Đằng Cảnh: Sẽ nhanh thôi. (ánh mắt tối sầm lại)
– A Tịnh: Vương gia không còn gì căn dặn, thuộc hạ xin lui để sắp xếp. (khom người)
– Đằng Cảnh: Minh nhi sao rồi hôm nay không thấy nó qua làm phiền ta?
– A Tịnh: Lúc sáng thái tử tính đi tìm ngài nhưng nghe hoàng hậu khuyên bảo nên không đi nữa, trở về phòng đọc sách.
– Đằng Cảnh: Được, Ái Lạc gần đến chưa?
– A Tịnh: Ái Lạc đang trên đường đi, vào sáng mai là đến kinh thành rồi, thưa vương gia.
– Đằng Cảnh: Ừm, ngươi lui đi!
– A Tịnh: (Cuối người lui ra cửa)
Tại nơi ở của bà bà
– Tiểu Trúc: Tiểu Phấn, muội đói quá! (gương mặt nhõng nhẽo)
– Tiểu Phấn: Cái gì muội mới ăn “bốn chén cơm” lúc chiều, sau đó còn ăn “hai chén chè hạt sen” mà giờ than đói là sao! (vô cùng sững sốt nhưng nói nhỏ tiếng)
– Tiểu Trúc: Đi đường xa làm muội đói, ăn nhiêu đó không đủ sức ăn của muội!
– Tiểu Phấn: Muội là heo sao, chịu thua muội luôn. Đi theo tỷ, khẽ thôi Lam Ninh tỷ tỷ mới vừa ngủ á! (đưa ngón tay lên miệng ra dấu)
Hai người nhanh chóng đi nhẹ ra khỏi phòng, mở cửa lớn rồi lại nhẹ nhàng đóng lại. Bên ngoài giờ đã khuya, chỉ có sao và trăng.
– Tiểu Trúc: Ngoài đây có gì mà ăn vậy tỷ?
– Tiểu Phấn: Ngoài chỗ sào bà có phơi ít bắp, ra lấy một trái đem nướng lên rồi lắp cái bụng của muội lại! (vô cùng mệt mõi)
– Tiểu Trúc: Một trái không đủ với cái bụng đói hiện giờ của muội!
– Tiểu Phấn: Chứ bao nhiêu mới đủ?
– Tiểu Trúc: Ba trái bắp ạ, em thấy dưới bếp có hai củ khoai nên đem ra nướng luôn! (thè lưỡi, nháy mắt)
Tiểu Phấn ngồi nhìn tiêu Trúc hí hửng bỏ bắp và khoai lên lửa nướng, nướng miếng sắp chảy ra, tiểu Phấn ngồi nhìn tiểu Trúc mà lắc đầu.
– Lam Ninh: Hai đứa lén tỷ ăn vụng hả!
– Tiểu Phấn: Chúng muội làm tỷ thức giấc sao?
– Lam Ninh: Không đâu, ta tỉnh giấc đi ngang phòng thì không thấy hai đứa đâu.
– Tiểu Trúc: Tỷ tỷ có đói không, tỷ muốn ăn khoai hay ăn bắp (đưa đến trước mặt Lam Ninh)
– Lam Ninh: Tiểu Trúc em ăn đi, tỷ không ăn khuya, ăn khuya sẽ mau mập lắm đấy! (nháy mắt)
– Tiểu Trúc: Không sợ mập, chỉ sợ đói thôi ha ha ha!
– Lam Ninh: Buổi tối ra đây ngắm cảnh cũng thích thật, gió thì mát, trăng với sao thì vô cùng sáng, lâu rồi mới có lại cảm giác này! (nhắm mắt, ngước mặt lên trời)
Vương gia không ngủ cứ đi đi lại lại, rồi bước vào phòng Lam Ninh ở lúc trước, tất cả mọi thứ đều vẫn như trước chỉ là không có cái miệng nhí nhố ở đây. truyện ngôn tình
Đằng Cảnh cầm cái vấn tóc lúc trước Lam Ninh dùng để buộc tóc, cầm trong tay rất lâu, nhìn rất lâu rồi nhẹ nhàng đặt vào tay áo, rồi bước ra khỏi phòng.
– Đằng Cảnh: Ta đáng sợ đến thế sao, bỏ trốn đi chứ không đồng ý trở thành vương phi của ta. Ta biết lúc đầu ta sai còn một chút nữa là tự tay giết chết nàng nhưng đến bây giờ ta biết nàng là nữ nhân mà ta muốn ở cạnh, cảm giác chưa từng có, đó là cảm giác gì ta cũng không hiểu.
– A Tú: Sao đêm khuya vương gia không ngủ mà đứng trước phòng vương phi nói chuyện một mình! (thì thầm)
– Phó bếp: Ta cũng không biết nữa, dậy đi nấu nước sáng thì thấy ngài ấy đứng đây nói một mình!
– A Tú: Ta từ trước giờ chưa từng thấy gương mặt này của ngài ấy!
– Phó bếp: Khi yêu làm cho con người ta thay đổi!
– A Tú: Ngươi từng yêu cô nương nào rồi à?
– Phó bếp: Chưa nhưng ta nghe mẹ ta kể như thế!
– A Tú: Làm ta tưởng ngươi là người từng trải!
– Phó bếp: Vậy ngươi từng thích ai sao?
– A Tú: Chưa bao giờ!
Thiệt hai người độc thân mà ngồi tâm sự như đúng rồi.