Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 2



Edit: Xíu.

Chương Hữu Khánh đem xe đẩy cút kít cùng mấy sọt bắp ngô chuyển vào nhà chính, còn Chương Liên Căn thì rút ống thuốc trên đai lưng quần ra ngồi lên ghế ở trước cửa phòng chính nhìn ra.

Lời nói của Chương Trình truyền đến tai Chương Liên Căn, khuôn mặt da đen sãm của ông lão nở một nụ cười đến khoé mắt đầy nếp nhăn, rồi đem ống điếu từ trong tay ra hút : ” Trình Tử nói rất hay, Đại Khánh ngươi đến nhìn đi, đứa trẻ này có khả năng hơn ngươi rồi đó”.

Chu thị đang giúp thu thập nông cụ, nghe vậy liền cười nói: “Cha, người còn không hiểu được con mình sao, cha nó chỉ to đầu, dài tay chứ miệng không rộng, so với việc làm vườn ruộng còn ra sức chứ muốn chàng nói chuyện chỉ sợ gậy gộc cũng đánh không ra khí lực”.

Chương Hữu Khánh chuyển ngô xong, nghe vợ nói như vậy cũng không tức giận, chỉ nhếch mép cười cười, rồi ngồi xổm xuống bóc áo ngô, đúng như Chu thị nói nửa giờ cũng không chịu ngồi yên.

Chương Hưng mới bảy tuổi dù sao cũng còn nhỏ, nghe lời nói chọc cười của nương, muốn cười lại sợ cha mắng, phải vụng trộm che miệng cười tủm tỉm, nhưng lại bị Chương Trình đánh nhẹ vào mông, thấp giọng nói: “Cười cái gì, còn không mau đi múc nước rửa người đi, cả người đầy bụi bẩn, đến khi nào mới được ăn cơm “.

Nghe xong, Chương Hưng đột nhiên nhớ đến cái gì, hai mắt sáng ngời liền cười nói:”Đúng rồi, xém chút nữa đã quên, buổi trưa chúng ta đi Thanh Truẫn Lĩnh hái quả dại, đại ca ngươi cất chỗ nào, mau đưa cho đệ”.
Loading…

Lời nói vừa dứt,Chương Trình liền thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn về phía Chương Vân, bỏ đồ trên tay xuống kéo Chương Hưng đi đến chỗ khác, đưa lưng về phía chỗ Chương Vân nói nhỏ vào tai: “Ngươi, tiểu tử ngốc này, sao có thể ở trước mặt Vân nhi nói đến Thanh Truẫn Lĩnh, không sợ nàng thương tâm sao”.

“A” Chương Hưng giờ mới phản ứng lại, trộm nhìn phía Chương Vân, thấy tỷ ấy cũng không có lộ vẻ mặt khổ sở, mới quay đầu lại đánh mình một cái,”Đệ lần tới sẽ nhớ kỹ”.

Chương Vân luôn ngồi yên tĩnh, không ngờ nghe được cuộc trò chuyện nhỏ của đại ca và tiểu đệ, nàng cũng đoán ra được việc gì, rồi nhìn người trong nhà đi vào sân, liền giả bộ như không nghe thấy gì. Mọi người cũng không nói đến một câu về Thường Mạn, khoé miệng giương lên mỉm cười, một nhà lớn nhỏ đều che chở nàng như vậy, trong lòng cảm giác ấm áp.

“Hai tiểu tử các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau đi nhà Đại Khánh thúc, hôm qua đã nói đến giúp đỡ bọn họ dựng chuồng heo rồi mà”. Chu thị thấy hai huynh đệ đang chụm đầu nói chuyện thì lên tiếng.

“Dạ nương, con đi ngay đây”. Chương Trình lên tiếng rồi chạy thẳng ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền dừng bước quay người, xém chút nữa là đụng phải Chương Hưng chạy phía sau.

“Ca, huynh quay lại làm gì vậy?.”

Chương Trình không trả lời, chạy một mạch về nhà đi đến mấy sọt đựng ngô, lấy ra một túi nhỏ quả dại, đưa đến trước mặt Chương Vân cười nói:” Vân nhi, quả này muội thích ăn, ta vừa mới hái, muội ăn đi, không cần để cho ta”.

Chương Vân không biết tên quả gì, nhưng nhớ hồi nhỏ cũng có ăn qua loại quả này, lá xanh quả mọng đỏ tươi, nghĩ đến vị chua chua, ngọt ngọt, trong miệng thèm ứa ra nước.

“Dạ ca, muội biết rồi”. Chương Vân ngửa mặt lên nhìn Chương Trình, trên mặt tràn đầy ý cười. Chương Trình cùng Chương Hưng cùng từ bên ngoài trở về, nên không ở lại nữa, chạy vội đi.

Thấy Chương Trình quay người đi, Chương Vân vội gọi Chương Hưng: “Hưng tử, đệ cầm lấy ăn trên đường”. Đem phân nửa quả dại trên tay cho Chương Hưng, hắn cười cầm lấy liền quay người vội đuổi theo đại ca.

“Nương bọn nhỏ, ta cũng đi qua một chút, bắp còn lại đợi ta trở về làm”. Chương Hữu Khánh vừa vùi đầu làm việc một lúc mà đã đem hơn nửa sọt ngô làm sạch sẽ, cất gọn gàng, lấy tay phủi sạch mấy sợi râu ngô trên người, chuẩn bị đi nhà Đại Khánh.

Chu thị vừa dọn dẹp nông cụ vào phòng bếp, nghe thấy chồng nói ra ngoài, liền vội vã từ phòng bếp đi ra.

“Cha nó, trước không cần vội, nhà Đại Khánh đã có Trình Tử đi rồi, cũng không thiếu người phụ, chàng trước tiên đem vạt đất trồng rau phía sau dọn dẹp một chút rồi đi qua cũng không muộn, tối hôm qua gió lớn làm cây ngã trái, ngã phải hết, ta cũng vội chưa có làm được”.

Chương Vân ngồi ăn quả dại, vừa nghe Chụ thị nói đất trồng rau, liền đứng lên:”Cha, con cùng cha đi ra nhìn được không”. Nàng muốn tìm hiểu để biết việc ăn uống trong nhà như thế nào, chứ chịu đói cũng không dễ chịu chút nào.

Chương Hữu Khánh đi ra miếng đất trồng rau, liền nghe thấy lời nói của con gái, quay đầu nhìn nàng, thấy hôm nay tinh thần tốt hơn, cười vẫy tay, Chương Vân vội bước đến chỗ cha nàng.

Chu thị còn chưa xoay người đi vào phòng bếp, nghe thấy thế có chút lo lắng nên dặn dò:” Cha nó, phía sau không có phòng ở tránh gió, chàng cẩn thận đừng để Vân nhi bị lạnh”.

Chương Hữu Khánh đáp ứng, rồi dắt con gái đi phía sau phòng bếp. Chương Vân được bàn tay to thô ráp nắm, cảm giác có chút lạ thường, lòng bàn tay có các vết chai rất cứng, cũng giống như ông nội hồi nàng còn nhỏ ở quê, đây là kết quả của hàng năm làm việc chăm chỉ, cần cù mang lại, tuy rằng không thoải mái nhưng lại làm cho con người ta tin tưởng.

Một cảm giác quen thuộc đó khiến cho Chương Vân cảm thấy yên tâm, cứ như vậy được nắm dắt đến đất trồng rau.

Chương Vân nhìn xung quanh, cảm giác đất trồng rau cũng không lớn, ước chừng không đến nửa mẫu, đại khái không khác biệt một chút, đất trồng các loại rau cũng tương đối ít, một luống củ cải, và một ít thứ khác như luống tần ô, tỏi non, cà tím, còn có một loại nhìn giống cải bó xôi. Bốn phía đất trồng rau có một con kênh rạch rất sâu, bên mép ngoài kênh có ớt, hạt tiêu vây quanh đất trồng rau.

Chương Vân xem xét các kỹ các loại đồ ăn, Chương Hữu Khánh ngồi xổm trước luống cà tím vẫy tay nói: “Vân nhi, đến bên cha, cha chắn gió cho con”.

“Dạ”. Chương Vân vâng lời đi đến, Chương Hữu Khánh đem ghế để bên mép luống rau nhường cho Chương Vân ngồi.

Chương Vân ngồi xem cha nâng cây cà tím ngã dậy lên giàn, bên mép luống rau có một ít dây cột, đem mấy cây trúc dựng rồi lấy dây cột, tạo thành những cái giàn rất nhanh.

Nàng nhìn bên cạnh mảnh đất trồng rau, có không ít đất trống không, nếu cải tạo lại cho tốt có thể trồng được nhiều loại lương thực khác nhau, nếu tốt thì có thể bán kiếm chút tiền, còn không thì để lại cải thiện bựa ăn cũng tốt.

“Cha, chúng ta còn đất trống, sao không cải tạo chút trồng các loại rau củ”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.