Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 11-1



Edit: Xíu

Lão lí đem chăn bông đến sau ngày thứ hai, hôm sau Chương Vân dậy thật sớm vì hôm qua đã nói đại cữu sẽ đưa nàng về nhà.

Sáng sớm Lí thị dùng vải thô bao bọc chăn bông rồi dùng dây thừng cột chặt, lại gói thêm một bao đậu phộng, một bao táo hái sau viện nhà, người trong thôn còn đưa đến một chút cá ướp mặn, bao lớn bao nhỏ đủng đỉnh treo đầy hai đầu đòn gánh, cái này cũng chưa tính, đợi đến khi Chương Vân thu thập xong từ trong phòng đi ra thì Lí thị còn bưng một giỏ trúc đi tới.

“Vân nhi, cái này cũng cầm về”. Lí thị đi đến trước mặt Chương Vân chỉ tay lên giỏ trúc, Chương Vân hướng bên trong nhìn thì thấy mười mấy hai mươi con gà con, mặt khác còn có một lọ sành bên trên có nắp đậy, không biết bên trong là cái gì.

Lí thị lôi kéo Chương Vân đi ra ngoài cổng, đại cữu Chu Dân cùng gánh đồ đã đứng đợi ở đây, vừa đi Lí thị vừa phân phó nói:” Vân nhi, trong này có hơn chục quả trứng gà, mọi người đưa cho con, về bảo nương nấu bồi bổ thân thể, còn có trong bình này có tuyết hồng mới muối, về nói nương phải để mấy ngày nựa mới lấy ăn được”.

Lí thị vừa dặn dò xong, lấy trong rổ trúc một bao bố nhỏ đưa cho nàng, “Trong này có mấy khối đường mạch nha, ông ngoại con mua cho Hưng Tử, Trình Tử nếm chút”.
Loading…

“Dạ, bà ngoại, cháu biết rồi”. Chương Vân liên tục gật đầu, phía trước Chu Dân lại nở nụ cười:” Nương nhà nhị muội cũng không xa, nếu người muốn thì con đưa người đi một chuyến”.

Lí thị biết con cười mình dài dòng, liền liếc mắt hắn một cái rồi nói :” Ngươi thì hiểu được cái gì, nhà muội tử ngươi cũng không rảnh rỗi, Vân nhi cũng khó mới tới được một chuyến, liền không cho ta nói chuyện với ngoại tôn nữ nhiều một chút”.

Chu Dân lúc này liền cười nói:” Đi, đi, đi, nương muốn nói bao lâu thì nương cứ nói”.

Lúc này Lí thị cũng nở nụ cười, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, nên cũng không nói nữa để hai người đi, đem giỏ trúc cho Chu Dân nói:” Được rồi, không nói nựa, đi nhanh đi, trên đường nhớ chú ý “.

Chương Vân lúc này nói lời cáo biệt với bà ngoại rồi đi theo phía sau đại cữu Chu Dân, đi ra cửa thôn không bao lâu, đại cữu mang theo nàng đi hướng bờ ruộng, nói đi xuyên qua ruộng thì sẽ nhanh hơn một đoạn đường.

Một đường đi men theo bờ ruộng đi tới, doc đường gặp chào hỏi rất nhiều hương thân, Chu Dân vội vàng đáp lại, Chương Vân nhìn xung quanh ruộng đất nay mùa thu hoạch bông vải cơ hồ đều ngắt xong, người nông dân vội vàng chặt cây bông, con có nhiều gia đình khác thì bẻ ngô, chặt cây thu dọn gọn gàng.

Hai người xuyên qua các bờ ruộng, lại đi thêm một đoạn đường dài thì bắt đầu thấp thoáng thấy đồn điền cửa thôn hiện ra.

Chu Dân gánh một gánh bao lớn bao nhỏ đi trên đường, dẫn tới sự chú ý của nhiều hương thân, các cô nương ngày thường có hay lui tới chạy đến trước mặt nàng tán gẫu, nông dân mọi người đều ngay thẳng, nói vài câu liền hỏi mấy thứ này ở đâu đến, Chương Vân cười nói chuyện cùng các nàng, thấy các nàng hỏi thì nói nhà bà ngoại đưa tới.

Chương Vân đi tới gần chân núi Thanh Truân Lĩnh, bên này cách ruộng đất có chút xa nên vào trong thôn không có nhiều người lắm, nên quanh cảnh một mảnh thanh tịnh. Đợi đến khi Chương Vân vòng qua Thanh Lĩnh Hà, các cô nương cũng chầm chậm tan tác đi, lại đi thêm vài bước, xa xa có thể nhìn thấy cổng nhà mình hiện lên.

“A Phân, ta đem khuê nữ của ngươi đã trở lại”. Chu Dân đến ngoài cổng thì nhìn thấy Chu thị đang quét rác trong sân liền lên tiếng gọi lên.

Chu thị ngẩng đầu nhìn lên, đem chổi trúc dựa vào tường đất rồi cười đi ra đón:” Đại ca, sao ngươi lại đưa nhiều đồ như vậy, lần nào đến cũng vậy, ta còn không biết xấu hổ mà nhận lấy”.

Chu Dân đi vào hướng nhà chính một bên nói:” Muội tử có gì mà phải ngượng ngùng, lại nói bên trong có rất nhiều đồ nương đưa đến, ngươi cũng không thể từ chối ý tốt của nương”.

Sải bước tới phía sau nhà chính, Chu Dân đặt đòn gánh xuống, đặt giỏ trúc lên bàn , Chu thị nắm tay Chương Vân theo sau đi vào, “Đại ca nói với nương, lần sau đừng như vậy nựa, nếu còn đưa nhiều đồ thế này muội cũng không dám về nhà mẹ đẻ đâu”.

Chu thị nói chuyện vừa nhìn về phía đòn gánh, lấy tay sờ qua liền biết bên trong là chăn bông, nhìn đến hai đầu bộ dáng thật dày vội la lên:” Nha, cái này cho bốn giường, thu hoạch xong thì đem bán lấy tiền đi, sao lại đưa tới nhiều như vậy”.

Chu Dân lấy khăn lau mặt, ngồi xuống băng ghế cười nói, ” Năm rồi ngươi không lấy nên năm nay đưa tới cho ngươi luôn, năm nay thu hoạch tốt, ngươi cũng đừng chối đẩy nựa, nhà chúng ta năm nay tiền thu bông vải nhiều hơn mọi năm, cái này còn có không ít công lao của Vân nhi”.

“Cái này cùng Vân nhi có liên quan gì đâu?”. Chu thị nghe xong cũng không hiểu, quay đầu tìm con gái,

Chương Vân thừa dịp bọn họ nói chuyện đi về phòng ngủ cất đồ rồi đi xuống phòng bếp rót mấy chén nước sôi để nguội bưng lên nhà chính, vừa vặn Chu thị tìm nàng, vừa nàng tiến vào vội hỏi:” Vân nhi, vừa rồi đại cữu nói có công lao của con, đây là có chuyện gì?”.

Chương Vân nhất thời không biết nhất thời nên nói như thế nào, đem bát nước cho đại cữu uống rồi mở miệng giải thích, đem chuyện hạt bông phát sinh rồi chuyện làm dụng cụ tách hạt làm bông nói ra cho Chu thị biết, khiến nàng nhất thời kinh ngạc không thôi, nhưng nhiều hơn là vui mừng thay nhà mẹ đẻ.

“Vân nhi, chuyện con gặp ngoại hương nhân kia, tới bây giờ nương chưa thấy con nhắc tới “. Chu thị cao hứng rất nhiều, liền lôi kéo khuê nữ vội hỏi.

Chương Vân mỉm cười nói:” Con gặp lúc đi chơi, cũng không để trong lòng nên quên không nói với nương, nếu không phải là lần này đi tới nhà bà ngoại nhìn thấy bông vải, con cũng không nhớ chuyện này đâu”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.