Edit: Huyền Phong
Beta: Thủy Lưu Ly
Giọng nói âm hồn bất tán của tên nào đó lại vang lên bên tai: “Ơ, xem ra việc quét dọn đối với ngươi mà nói, có phải là quá dễ dàng rồi không? Lại còn có thời gian nghỉ ngơi phơi nắng nữa chứ.” Ninh Liên phe phẩy cây quạt, cười đến phong tình vạn chủng, nhưng trong ánh mắt lạnh đến có thể đóng băng người khác. Hắn đứng dưới một cây đại thụ, lạnh nhạt buông lời châm chọc khiến Chu Vô Tâm nghe được muốn phát điên vô cùng.
Không thể không nói, người thật sự lợi hại không phải là những tên cao lớn thô kệch, cầm kiếm múa may mà là nhưng tên lưu manh có văn hóa như hắn. Hễ là người bình thường, chỉ cần nghe những lời lảm nhảm của hắn thì đến đại hiệp cũng phải cúi người ‘khiêm nhường’ rồi!
Có điều hắn đang muốn làm khó người khác nhỉ? Hắn cũng không nói ngươi không thể nghỉ ngơi, nhưng là, chỉ cần ngươi nghỉ ngơi thì hắn lại dùng lời nói mà kích thích ngươi một trận. Nói chung, mặc kệ ngươi làm gì, cuối cùng người khó chịu vẫn là ngươi. Hơn nữa, sau khi nói xong hắn còn bày ra bộ dạng không hề liên quan đến hắn, khiến ngươi muốn tức giận cũng không có lý do. Chẳng lẽ nói, bởi vì ta bị bệnh, cho nên xin ngươi thương xót? Muốn nàng cầu xin hắn tha thứ? Tuyệt đối không thể nào.
Càng quá đáng đến không thể nhịn được nữa là, lúc này ánh nắng mặt trời bên ngoài rất gay gắt, nhưng hắn lại sai người khiêng bàn ghế ra ngoài, bắt nàng phải lau chùi dưới cái nắng chang chang này. Lúc này làm cái này, lúc kia làm cái kia, giống như nàng là người không biết mệt mỏi hay gì vậy. Mà nói ra thì người bệnh nên tính tình cũng tương đối gắt gỏng, vì thế Chu Vô Tâm bực bội ném khăn lau đi, bước nhanh đến trước mặt hắn, rút cây quạt của hắn ra, nhét vào bên hông: “Chẳng phải chỉ là cây quạt thôi à, ngươi có cần phải bắt nạt người khác như vậy không?”
Ninh Liên nhìn cây quạt bị nàng cướp đi, ánh mắt trầm xuống: “Trả lại đây!”
“Không trả!” Vô Tâm ôm tay trước ngực: “Ta xin lỗi rồi, không phải ta cố ý ném cây quạt của ngươi, ngươi còn thấy bất mãn gì nữa chứ.” Nghĩ đến những lời Trương đại nương nói với nàng, tức giận trong lòng lại không thể trút ra: “Còn nữa, là ta trêu chọc ngươi, không phải Tiểu Noãn, ngươi có tức giận thì cứ trút lên người ta, đừng trút giận lên người vô tội.”
Ninh Liên mặt kệ nàng nói loạn cái gì, đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm nàng, lạnh lùng cắn rõ từng chữ: “Ngươi có biết bất kính với bản vương thì bất cứ lúc nào bản vương cũng có thể giết chết ngươi không?”
Chu Vô Tâm nhìn Ninh Liên tức giận, lại không hề cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại lại lạnh nhạt nói: “Thật ra ngươi không cần cảm thấy áy náy.”
“Ngươi nói cái gì?” Sau khi nghe Trương đại nương giải thích chuyện về mẫu thân hắn, Chu Vô Tâm cẩn thận suy nghĩ, nàng cũng không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng thời cơ vừa đến, ngựa không chết thì là ngựa sống thôi: “Ta nghĩ, nếu phu nhân còn trên đời, nhìn thấy ngươi vẫn luôn tự trách về chuyện quá khứ như vậy cũng sẽ không thấy an lòng. Trận hỏa hoạn năm đó, không ai nghĩ rằng nó sẽ xảy ra cả, mà ngươi có biết tại sao cây quạt này không có viết chữ không? Ta nghĩ, có lẽ phu nhân muốn ngươi tự mình lựa chọn con đường cho chính mình, mà không phải do bà nói cho ngươi, phải nên làm như thế nào. Cho nên bà mới không viết gì cả, hơn nữa đây chỉ là một cây quạt thôi mà, sao ngươi lại để nó chi phối cuộc đời mình vậy?”
Sắc mặt Ninh Liên càng lúc càng âm trầm: “Bổn vương không cần ngươi dạy đời.”
“Ta không muốn dạy ngươi cái gì. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể vui vẻ một chút. Ngươi có biết không, ta không hề ghét ngươi mặc dù ngươi có độc miệng có thích châm chọc ta đến thế nào. Nếu sai khiến ta có thể làm ngươi vui vẻ, vậy, xin mời ngươi tươi cười tự đáy lòng đi. Nếu không ngươi thật sự là một kẻ quá nhàm chán so với tưởng tượng của ta rồi.”
Nói xong, Chu Vô Tâm rất muốn tiêu sái xoay người, rời đi.
Nhưng mà, cánh tay nàng đã bị một người mạnh mẽ nắm lấy, không cho nàng cơ hội vùng ra.
“Bản vương muốn nói cho ngươi biết, ngươi nhìn lầm, bản vương luôn rất vui vẻ.”
Còn muốn diễn?
Nếu vui vẻ thì tay ngươi run rẩy làm gì? Bị nói trúng nên thẹn quá không chịu nhận?
“Cây quạt này, ta lấy, đợi đến khi nào ngươi có thể bước ra khỏi bóng tối thì lúc đó ta sẽ trả lại cho ngươi.” Nếu hắn muốn diễn, vậy, Chu Vô Tâm dự định tàn nhẫn một lần cho xong: “Ta nghĩ, hay ngươi vẫn nghĩ nếu không phải vì cây quạt này thì phu nhân sẽ không bỏ ngươi đi. Ngươi lúc nào cũng mang nó trên người, một mặt vì đây là đồ vật duy nhất phu nhân để lại, mặt khác, ngươi muốn không ngừng nhắc nhở chính mình, ngươi đã gián tiếp hại chết mẹ ruột của ngươi. Ngươi muốn dùng cách này để tự trừng phạt chính mình.”
Chu Vô Tâm cảm nhận rõ ràng lực tay nắm cằm nàng dần tăng lên, lời nói này của nàng đã đụng vào cấm kỵ của hắn!
Ninh Liên di chuyển tay đến cổ họng nàng: “Ngươi dám nói thêm một câu nữa, bản vương lập tức giết ngươi!”
Thật ra Vô Tâm vẫn muốn nói thêm một câu, chẳng qua, đột nhiên nàng cảm thấy rất nghẹn thở, rốt cuộc thể lực vì đau bệnh của nàng không thể chống đỡ được nữa, một khắc khi hắn gia tăng lực nắm trên cổ họng nàng, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh.
Trong lúc đầu óc vô cùng hỗn loạn, Chu Vô Tâm cảm thấy mình không ngừng lắc lư. Mới đầu nàng còn cho rằng mình đang ở trên thuyền, sau đó, lại cho rằng mình đang ở trên đỉnh núi, còn sau sau đó, lúc nàng nghe thấy một giọng nói khẽ khàng truyền vào tai, nàng mới đột nhiên tỉnh dậy.
Trước gường mềm mại, khuôn mặt như hoa đào của ai đó lờ mờ mang theo vẻ sốt ruột, lúc nhìn thấy Vô Tâm tỉnh dậy, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao bụng ngươi vẫn không ngừng phát ra tiếng vang vậy, có chuyện gì sao?”
Chu Vô Tâm tàn nhẫn ngắt mình một cái, xác định không phải mơ, không phải vừa rồi hắn suýt giết chết nàng sao? Hơn nữa bây giờ nàng đang ở đâu vậy?
“Không cần nhìn nữa, ngươi đang ở trên giường bản vương.” Ninh Liên đưa tay sờ sờ trán nàng, cười đến chói mắt. Vô Tâm bị nụ cười này của hắn làm cho ngất ngây con gà tây: Sao tính tình tên này lại hay thay đổi thất thường như thế nhỉ?
“Ùng ục ùng ục… “ Bụng Chu Vô Tâm lại phát ra tiếng vang một lần nữa. Vô Tâm đỏ mặt lấy tay xoa bụng.
“Bụng ngươi sao vậy? Đại phu nói ngươi chỉ bị sốt, nhưng sao bụng ngươi vẫn không ngừng phát ra âm thanh thế?”
Chu Vô Tâm cảm thấy hơi quẫn bách: “Bởi vì ta đói.”
Ninh Liên phụt một tiếng, bật cười lên: “Lúc đói bụng ngươi không biết tìm gì ăn sao?”
“Ngươi không cho ta ăn thì ta ăn cái gì.” Tuy rằng Trương đại nương có cho nàng chút đồ ăn nhưng thật sự quá ít, làm sao no được.
“Có sao? Không phải ngươi có rất nhiều quỷ kế à, bản vương không cho ngươi ăn, ngươi không biết nghĩ cách tự mình tìm đồ ăn hữm?”
Nàng có thời gian đi tìm sao?
“Uống chút cháo đi.” Ninh Liên đứng dậy đi tới một bên, lấy một bát cháo nóng hổi lại gần nàng. Chu Vô Tâm thấy vậy, nuốt nuốt nước miếng, đưa tay muốn nhận lấy, lại bị hắn kéo dật lại.
Múc một muỗng, thổi thổi một hơi, sau đó đưa đến bên miệng nàng: “Há miệng.”
Dù da mặt nàng dày, nhưng khi hắn đột nhiên đối xử với nàng như vậy, nàng vẫn có chút không thể thích ứng: “Cái này, Ninh Liên, ta có thể tự mình làm.”
“Không muốn ăn đúng không. Trương đại nương…”
Chu Vô Tâm nhìn đồ ăn ngon sắp bị đưa đi, vội vàng nắm lấy tay hắn: “Ta ăn, ta ăn.” Tuy rằng không quen được người khác đút ăn, nhưng nàng chỉ có thể thỏa hiệp. Ai là đại gia thì người ấy quyết định mà.
Ninh Liên lấy khăn lụa lau lau khóe miệng nàng: “Ăn ngon không?”
“Ừm.” Chu Vô Tâm gật gù, nàng lớn như vậy lại bị một nam nhân cho ăn, không cần nghĩ cũng biết nàng có bao nhiêu khổ bức rồi.
“Cái kia, ngươi không giận ta sao?”
Ninh Liên để bát cháo xuống: “Ngươi nói xem?”
“Không giận, ngài đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không giận.”
“Nghĩ đẹp lắm.”
Chu Vô Tâm nghẹn họng: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Ninh Liên thấy bộ dạng sốt sắng của nàng, bỗng nhiên cảm thấy hơi thú vị: “Ừm, ngươi nói xem, vị hoàng tử ưu tú nhất thiên hạ, không ai sánh bằng như bản vương có lẽ không tìm được người thứ hai đúng không?”
===============================================================