Edit: Thủy Lưu Ly
Chu Vô Tâm đã được Tiểu Liên đỡ dậy, đến lúc này, nàng mới có cơ hội nhìn rõ tướng mạo của Thái tử.
Quả nhiên không hổ hậu duệ của Hoàng tộc! Ngũ quan sâu sắc, mặt mày rõ nét, u tĩnh. Chiếc mũi cao thẳng, lỗi lạc. Cằm nhọn, trong lúc lơ đãng lại vung về trước thành một đường cong lạnh như băng. Cẩm phục sang trọng, đẹp đẽ, cho dù bị ướt sũng cũng không che dấu được ngạo khí trên người hắn.
Chu Vô Tâm nghĩ đến việc bị hắn hôn môi lúc này, gò má nàng không khỏi đỏ hồng.
“Cô nương, tại hạ là Ninh Dạ. Ninh An là muội muội của tại hạ, từ nhỏ đã được mọi người cưng chìu nên tính tình hơi ngang ngược, kiêu ngạo. Hôm nay nếu có chỗ nào đắc tội, xin cô nương rộng lòng bỏ qua cho.”
“Cho nên?”
Ninh Dạ nhoẻn miệng cười: “Chuyện hôm nay coi như xong đi.”
Được lắm, không hổ danh là người của chính phủ. Muội muội nhà mình xém chút nữa đã giết người, mà ngươi chỉ tùy tiện nói vài ba câu, là ta phải xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Dựa vào cái gì chứ? Ta sống mà còn phải chịu ức khí từ các ngươi như vậy sao?
Thái tử thấy sắc mặt Chu Vô Tâm không được tốt, vội vàng tiến lên nói: “Cô nương, để tại hạ phái người đưa cô nương trở về đi.”
“Không cần.” Tiếng nói của Chu Vô Tâm suy yếu như sắp tắt thở, nhưng vẫn kiên quyết từ chối hắn. Cảm tình vì hành động cứu người trước đó của hắn, trong nháy mắt đã tụt xuống giá trị âm.
“Cám ơn ngươi đã cứu ta. Gặp lại sau.” Gương mặt Chu Vô Tâm lạnh lùng nói xong, lập tức túm lấy tay Tiểu Liên, xoay người rời đi.
Thái tử vẫn cẩn thận nhìn nàng, đến khi bóng dáng nàng mất hẳn, cũng không buông tha. Hắn, bị tính khí vui giận thất thường của nàng làm không hiểu ra sao.
Nghĩ tới, hắn đường đường Thái tử, mà chưa từng có ai dám bày ra sắc mặt như vậy cho hắn xem đâu?
Lá gan của nàng thật không nhỏ, khiến Ninh An khó xử, bây giờ lại cho hắn thêm một vố. Hắn đang muốn giải tỏa một chút bất mãn của mình, nhưng khi ánh mắt dừng trên lưng nàng, nhìn thấy quần áo sau lưng nàng ngoài ẩm ướt vì bị ném xuống nước, lại nhiễm đầy máu tươi, tròng mắt hắn hơi co rụt lại.
“Cô nương, lưng của ngươi…” Hắn muốn gọi nàng, nhưng mà nàng đã đi xa mất, không còn nghe thấy lời hắn nữa. Hắn chỉ đành nghiêng đầu, lạnh nhạt dặn dò với tùy tùng bên cạnh: “Cố Ninh, ngươi đi điều tra một chút, xem nàng là người của phủ nào.”
Từ lúc Chu Vô Tâm rời khỏi đại hội chọn rể, thì lập tức lâm vào hôn mê. Tiểu Liên không còn cách nào khác, mới vừa khóc vừa đưa nàng đến chỗ Lục đại phu. Lục đại phu vừa nhìn thấy cả người Chu Vô Tâm ướt sũng, cũng không quan tâm nhiều, nói Tiểu Liên giúp nàng cởi quần áo, rồi vội vàng bôi thuốc lên vết thương sau lưng nàng.
Bởi vì Tiểu Liên một đường tập trung tìm ăn, hoàn toàn không biết Chu Vô Tâm đã xảy ra chuyện gì, cho nên khi Lục đại phu hỏi, nàng ấy cũng không biết phải trả lời ra sao.
Từ lúc gặp Chu Vô Tâm, Tiểu Liên chưa từng thấy nàng sống dễ chịu. Luôn là như vậy, cứ ba bữa, năm ngày sẽ gặp một trận tai vạ. Tiểu Liên không biết, nếu đổi lại là chính mình, thì có thể chịu đựng được không nữa, sợ rằng bản thân thà tự sát, cũng không muốn phải chịu tội như vậy.
Lục đại phu rút ngân châm ra, cất xong, vỗ vỗ vai Tiểu Liên vẫn nước mắt đầy mặt từ khi gặp ông đến giờ, nói rằng: “Cảnh Sơ là người không dễ dàng thỏa hiệp. Ta tin rằng con gái của nàng cũng như vậy. Tin tưởng tiểu tư nhà ngươi, cho dù gặp bao nhiêu trắc trở, nàng cũng sẽ chống đỡ được.”
Tiểu Liên lau khô nước mắt, gật đầu: “Lục đại phu, may mà có ngài ở đây. Nếu không, tiểu thư nhà ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”