Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 2-2



Phụng Phi Vũ định kéo hắn dậy nhưng Tùy Phong đã chồm tới, ngăn cách giữa hắn và thiếu niên kia, đôi mắt con ngựa thoáng nhìn qua hắn có như có phần cảnh giác lại có phần cảnh cáo. Tiếng cười vừa vang lên lại ngay lập tức im bặt, bốn bề lại nín thở chờ xem.

Thiếu niên nằm rên rỉ trên mặt đất, chật vật bò dậy, không hay biết con ngựa đã đi quanh mình 1 vòng, đôi mắt hắc mã chưa một giây rời khỏi hắn. Mạc Kỳ Phong định tiến tới đã lại bị Phụng Phi Vũ ngăn cản.

“Đừng lên, có vẻ sắp có trò hay rồi!”

Trò hay gì dĩ nhiên Mạc Kỳ Phong ngay lập tức hiểu ra. Trong lòng vừa mong ngóng lại có chút bực bội, tại sao không phải là hắn mà lại là tiểu thiếu niên yếu ớt trói gà không chặt kia?

“Ôi mẹ ơi, mặt đã xấu rồi còn muốn cho ta xấu thêm sao, ai ác nhơn ác đức thế hả?”

Tiểu thiếu niên chật vật đứng dậy, hai tay phủi khuôn mặt dính đầy đất cát vừa ai oán mắng chửi vừa phun phì phì chỗ cát trong miệng ra, hình tượng vô cùng xấu xí. Dường như thấy có chút bất thường, hắn liền hạ tay xuống, hé mắt nhìn quanh, chỉ thấy khắp nơi yên lặng, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía mình đầy vẻ mong đợi lẫn ghen tị, lại nghe thấy tiếng vó ngựa lộp cộp sau lưng thì liền nhớ lại tình cảnh ban nãy. Hắn thoáng run rẩy quay người lại, bị cái mặt to lớn của Tùy Phong dọa sợ đến thét lên một tiếng, chân bủn rủn vô lực té ngồi trên đất, chỗ quần áo chưa kịp giũ sạch lại lấm bẩn đầy bụi.

“Ôi trời ơi… con… con gì thế này?”

Một tràng cười vang lên trước tình cảnh dở khóc dở cười này. Hắc tử mã nổi tiếng chọn chủ rất giỏi, nay chọn trúng một gã thư sinh trói gà không chặt còn nhút nhát đến thảm thương, khiến ai ai cũng lắc đầu cảm thán, vừa ghen tị vừa không cam lòng.

Mạc Kỳ Phong thấy tiểu thiếu niên quá yếu ớt thì có chút bất mãn, vội lên tiếng nói:

“Tiểu huynh đệ, đây là loài hắc tử mã nổi tiếng, nó đứng trước mặt ngươi cúi đầu chính là nhận ngươi làm chủ, ngươi lại sợ đến chết khiếp thế kia, thật tiếc cho một con ngựa tốt chọn lầm chủ.”

Hắn bực bội lên tiếng liền nhận được hàng trăm cái gật đầu đồng ý, cả đám không ai nhận ra tiểu thiếu niên đang ngơ ngác nhìn lên kia hơi bĩu môi đầy vẻ mỉa mai trong thoáng chốc, trừ Phụng Phi Vũ. Hắn hơi nhíu mày nhìn kỹ lại tiểu thiếu niên đang sợ hãi kia, rõ ràng cả cơ thể đang run rẩy không ngừng, nhưng hắn có cảm giác người kia là đang ung dung ngồi trên mặt đất, ánh mắt tuy sợ hãi như một con thỏ đứng trước sói nhưng thực ra là đang bình tĩnh quan sát, thậm chí còn có vẻ thưởng thức phản ứng của những người xung quanh.

Tiểu thiếu niên chớp mắt mấy cái, hết nhìn Mạc Kỳ Phong lại nhìn con ngựa to lớn đang dí sát mặt về phía mình, sau đó rụt rè đưa tay chạm vào sống mũi của nó. Tùy Phong không một chút phản ứng, để yên cho tiểu thiếu niên vuốt ve, đôi mắt vằn đỏ tựa máu nay lại đầy thuần phục. Tiểu thiếu niên dần lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, thích thú luồn tay vào lớp bờm đỏ mềm mại, vẻ mặt hồn nhiên như đứa trẻ được quà.

“Tiểu mã, chủ nhân ngươi đâu, sao lại chạy loạn như thế?”

“Chủ nhân của nó bây giờ chính là ngươi đấy, tiểu huynh đệ!”

Mạc Kỳ Phong vội lên tiếng, vẻ mặt vẫn có chút bực bội vì cái gã chẳng hiểu biết gì về ngựa kia, thật đúng là phí của trời. Tiểu thiếu niên nghe thế liền quay đầu lại, ánh mắt muôn phần ngạc nhiên, chỉ chỉ tay vào mặt mình.

“Của… của ta? Làm sao có thể?”

“Đây là giống ngựa hắc tử mã nổi tiếng, chỉ chọn chủ chứ không phải chủ chọn nó. Ngươi đã được nó chọn làm chủ rồi, cả đời sẽ chỉ trung thành với một mình ngươi.”

“WOW, lợi hại nha~”

Tiểu thiếu niên mừng rỡ kêu lên, quay lại vuốt ve con ngựa một cách âu yếm.

“Tiểu mã à, ngươi chọn ta làm chủ sao? Được, vậy thì cứ theo ta, nhất định không để ngươi chết đói. Ha ha…”

Tùy Phong có vẻ hơi bất mãn vì tiểu thiếu niên cứ một điều tiểu mã, hai điều tiểu mã, dậm dậm chân trước vài cái, phun luôn một bãi nước bọt đầy mùi vị vào mặt chủ nhân mới một cách không hề kiêng nể. Đám đông lại một phen cười nghiêng ngã nhìn vị tiểu thiếu niên đứng trơ như đá nhìn không chớp mắt con ngựa hỗn láo kia, tay chân lúng túng chả biết nên làm gì cho phải. Sau đó, thấy trò vui đã hết, đám đông cũng dần tản ra, chỉ còn tiểu thiếu niên đứng hóa đá cùng hai vị nam nhân tuấn mỹ mặc trường bào xanh kia.

Mạc Kỳ Phong thở dài một hơi, rút ra chiếc khăn lụa thượng phẩm, giúi vào tay tiểu thiếu niên ngốc nghếch.

“Lau mặt đi, nó tên là Tùy Phong, ngươi cứ gọi Tiểu Mã nên khiến nó bực đấy!”

“Ra thế. Cảm ơn huynh đài!”

Mạc Kỳ Phong đứng yên nhìn tiểu thiếu niên lau mặt, có chút ngứa ngáy liền hỏi.

“Ta tên là Mạc Văn, đây là sư huynh của ta, Phượng Vũ. Ngươi tên gì? Từ đâu tới? Sao đầu tóc kỳ dị thế kia?”

Tiểu thiếu niên lau mặt sạch sẽ có hơi lúng túng không biết nên trả lại khăn hay giặt sạch rồi trả, thấy Mạc Kỳ Phong có vẻ chán ghét phẩy tay ra hiệu, liền nhanh như chớp nhét khăn vào tay áo, cười cười cúi người hành lễ.

“Tiểu đệ là Hồ Hiểu Minh, từ nhỏ mồ côi, được sư phụ dẫn theo lang thang khắp nơi. Đầu tóc này là do sư phụ cắt, người không thích tiểu đệ để tóc dài vì tốn thời gian chăm sóc. Cảm ơn hai vị huynh đài đã chỉ giáo, không ngờ lại có một con ngựa tốt thế này, thật thuận tiện tiểu đệ đang muốn mua ngựa đi xa một chuyến.”

“Ngươi định đi đâu?” Mạc Phong Kỳ buộc miệng hỏi một cách lơ đãng, trong lòng vẫn tiếc hùi hụi con ngựa quý, vốn muốn nán lại nhìn thêm một chút. Hồ Hiểu Minh lễ phép đáp: 

“Sư phụ tiểu đệ vốn là người của tộc Thanh Miêu, có di nguyện được rải tro cốt trên sa mạc Thanh Miêu nên tiểu đệ đang trên đường đến đó.”

Lời Hồ Hiểu Minh vừa dứt, Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong không hẹn mà cùng quay lại nhìn nhau. Chẳng lẽ đây chính là người mà sư phụ nhắc đến. Lại thấy Hồ Hiểu Minh cao gầy, tay chân mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú hiền lành chỉ tiếc chịu vết sẹo xấu xí, không thì hẳn không hề thua kém Mạc Kỳ Phong, người thế này có thể giúp ích gì cho chuyến đi này?

Tuy trong lòng có chút nghi vấn nhưng gặp nhau cũng xem như có duyên, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, Mạc Kỳ Phong liền hiểu ý, thái độ có chút dịu lại, xởi lởi nói.

“Thật trùng hợp, huynh đệ ta cũng đang trên đường đến gặp tộc trưởng Thanh Miêu, nếu tiểu đệ không ngại, có thể đi cùng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.