Vườn Trường Bạo Quân

Chương 6



Một tuần sau———–

“Vũ Hi? Vũ Hi? Con đã xong chưa? Bạn của con đang đợi dưới nhà kìa” Lưu mẫu ở ngoài cửa đối với đứa con trong phòng hô lớn.

“Chờ một chút, sắp xong rồi…” Bên trong truyền đến tiếng trả lời bối rối của Vũ Hi, Lưu mẫu không yên lòng, lại hỏi:

“Con làm sao vậy? Có phải quần áo không vừa người hay không?”

“Không phải…” Lưu Vũ Hi mở cửa đi ra, một thân quần áo màu trắng, quý phái thoạt nhìn nghiễm nhiên như một tiểu công tử quý tộc.

“Oa! Thực đáng yêu a” tiếng Lưu mẫu tán thưởng vang lên.

“Con cảm thấy nó có chút không được ổn cho lắm…” Lưu Vũ Hi cả người không được tự nhiên.

“Làm gì có, rất hợp, có muốn xịt thêm một ít nước hoa hay không?”

“Không cần a…”

Lưu mẫu giúp cậu chỉnh chu lại quần áo, chỉnh lại cái nơ hình con bướm trước cổ, dặn dò nói “Khó có được người ta mời đi dự tiệc sinh nhật, nên cảm ơn người bạn kia một tiếng nga, khi nào gặp cha của người ta thì nên chào hỏi trước, như vậy mới lễ phép”

“Dạ…” Lưu Vũ Hi không có ý kiến gì điểm gật đầu.

“Có cơ hội thì nên mời vị bằng hữu kia đến nhà chơi một lần, ăn cơm canh đạm bạt với gia đình cũng tốt”

“Này…” Lưu Vũ Hi không có cách nào sảng khoái mà đáp ứng được. Nếu Lý Dục Long thấy cha mẹ mình, thật không biết cậu ta sẽ làm ra chuyện khủng bố gì… Lưu Vũ Hi đáy lòng sợ hãi suy nghĩ.

“Tốt lắm, đừng chậm trễ thời gian, vị bằng hữu của con ở dưới lầu chờ cũng lâu rồi”

“Hảo, con đi đây…” Lưu Vũ Hi mang theo một cái túi quà nhỏ, bước nhanh ra khỏi nhà. Đi xuống dưới lầu, thấy một chiếc xe màu đen dài hơn cả cái cái xe hiệu Roll-Royce đang đổ trước cửa nhà.

Xe… cũng thật là khoa trương quá đi! Lưu Vũ Hi mắt nhìn mà đầu choáng váng. Loại xe này đúng là đối với những người bình dân như mình thật là khó thấy, cũng may bây giờ là buổi tối, bằng không sẽ khiến cho những người dân phụ cận gây nên một trận rối loạn.

Người bạn mà mẹ mình nói thì đang ngồi ở giữa xe, không ngoài ai khác đó chính là Lý Dục Long, khoác lên mình một hình tượng nam nhân hào phóng, trên thân mặc một bộ lễ phục màu xám sang trọng, phong độ khí chất của một công tử giàu có hiển lộ không bỏ sót chút nào. Bất quá khi hắn mở miệng thì một hình tượng đẹp đẽ một cái biến mất không còn——–

“Mẹ nó cậu đang mơ màng cái gì? Muốn đứng trời tròng như vậy đến bao giờ?” Lý Dục Long đối với cậu mặt nhăn mày nhíu, oán giận nói

“Không có gì… thực xin lỗi…” đối mặt với bạo quân Lý Dục Long này chỉ có thể cuối đầu ngoan ngoãn nghe lời là tốt nhất.

“Mau tới đây!” Lý Dục Long không nhẫn nại hô, Lưu Vũ Hi vội vàng chạy chậm đến trước mặt của hắn. Lý Dục Long cao thấp đánh giá cậu một phen, tiếp theo tiến sát đến bên người đưa mũi xuống chiếc cổ xinh xắn, thật sâu hít một hơi.

“Cậu mới tắm?”

“Ân, đúng vậy…” Có vấn đề gì sao? Lưu Vũ Hi trong lòng tràn đầy hoang mang.

Lý Dục Long cười xấu xa nói “Đem mình trở nên sạch sẽ thơm tho như vậy, rốt cục quyết định đêm nay hiến thân cho tôi đi?”

Lưu Vũ Hi sau một lúc mông lung mới hiểu được ý tứ của hắn, cậu ngượng ngùng lắc đầu như chết “Không phải! Tuyệt đối không phải!”

“Như thế nào còn chối? Đem chính mình biến thành đẹp đẽ như vậy không phải vì hảo dụ dỗ tôi sao?” Lý Dục Long không để ý đến lời phủ nhận của cậu, cố ý nói.

“Tôi nào có biến thành đẹp đẽ…” Lưu Vũ Hi khóc không ra nước mắt nói, cậu bất quá chỉ là tắm rửa bình thường mà thôi.

“Tốt lắm, không nói nữa, lên xe” Lý Dục Long mở cửa xe, Lưu Vũ Hi thuận theo ngồi vào xe. Lý Dục Long ngồi ổn thì đối với tài xế nói “Đi thôi”

“Vâng, tam thiếu gia” người lái xe trả lời như đã được huấn luyện qua, bắt đầu khởi động xe.

“Muốn uống chút gì không?” Lý Dục Long mở ra một cái tủ lạnh nhỏ gắn ở trong xe hỏi, Lưu Vũ Hi đang sợ hãi trong lòng than khi nhìn thấy những trang thiết bị xa hoa ở trong xe, thấy hắn vừa hỏi như vậy, thì cuống quít phục hồi tinh thần lại.

“Ách… không cần, cám ơn…”

Lý Dục Long thẳng mở ra một chai bia uống, Lưu Vũ Hi ngơ ngác nhìn động tác của hắn, rất không tự nhiên mà đưa mắt ra nhìn ngoài cửa xe, hai tay gắt gao nắm chặt gói quà nhỏ mà nhìn những cảnh vật bên ngoài vượt vút qua.

“Cậu khẩn trương cái gì?” Lý Dục Long hỏi cậu.

“Ân… cái kia… tôi đi theo cậu như vậy… có thể hay không có điểm kì quái?”

“Làm sao kì quái?” Lý Dục Long hỏi lại.

“Chính là … chúng ta đều là con trai… chính là ba cậu sẽ không cảm thấy không thích hợp sao?”

“Sẽ không” Lý Dục Long cái gì cũng không giải thích, liền thốt ra một câu chắc nịt thuyết phục. Hắn đều nói như vậy, Lưu Vũ Hi thật sự không dám tái hỏi hắn nữa. Lý Dục Long phiêu phiêu nhìn thấy cậu bộ dáng ủ rũ thản nhiên mở niệng.

“Cậu là bất an mà tâm hoảng sợ đi? Có tâm tình nghĩ đến vấn đề đó, không bằng chúng ta làm một chút chuyện để nâng cao tinh thần thì tốt hơn…”

Dùng tất cả suy nghĩ của mình để nghĩ điều hắn nói [chuyện có thể nâng cao tinh thần] là cái gì! Lưu Vũ Hi kinh hoảng lắc đầu lia lịa.

“Không…không cần…”

“Xác định không cần” Lý Dục Long bên khóe miệng cười tà.

“Thật… thật sự không cần!”

“Nhưng tôi cảm thấy được thực buồn chán a….” Lý Dục Long vừa dứt lời, đột nhiên lấy tốc độ như hổ đói vồ mồi mà đè cậu xuống, một tay đồng thời ấn một cái nút bên tay vịn, một cái màn đen chậm rãi nâng lên, cách ly toa xe sau mở ra.

Lý Dục Long cầm lấy cái cà vạt của Lưu Vũ Hi, hướng xuống cái cổ trắng noãn bóng loáng cắn xuống một ngụm.

“Oa~~” Lưu Vũ Hi kêu lên sợ hãi.

“Còn đến 15 phút nữa mới đến nơi… chúng ta chơi trò hôn nhẹ đi” Lý Dục Long thấp giọng nói xong, thì đôi môi nhanh chóng hạ xuống ngăn chặn cái miệng đang muốn mở ra hò hét, đầu lưỡi cuốn lấy dây dưa, giao triền càn quấy trong miệng như muốn đoạt lấy hơi thở của người dưới thân.

Cứu mạng oa ~!!! Còn đến 15 phút ~ giết tôi đi ~!! Lưu Vũ Hi ở trong lòng kêu thảm.

Ở giữa sườn núi phía trên là biệt thự Lý gia đang giăng đèn kết hoa, tiếng người sôi nổi, phân chia từng vị trí đỗ xe theo chức danh, trận thế có thể so với đại hình hội chợ ô tô. Khách nhân dự tiệc cũng tạo thành một phong cảnh khó tin, có tây trang thẳng tấp, váy dài phiêu phiêu một thân thục nữ, cũng có những khách nhân bí ẩn một thân trang phục kì quái.

Một chiếc xe màu đen hiệu Rolls – Royce chậm rãi tiếng vào trong bãi đỗ xe chuyên dụng của Lý gia, dừng lại. Tài xế xuống xe, đi ra cửa phía sau, chậm rãi mở cửa xe. Lý Dục Long thần thanh khí sảng bước xuống xe, khoác lên người áo khoác tây trang.  Đi theo phía sau hắn xuống xe là một thiếu niên quần áo không chỉnh tể, tóc rối bù, một bộ dáng bị chà đạp qua, thiếu niên đó không ai khác chính là Lưu Vũ Hi.

Lưu Vũ Hi hốt hoảng chà xát mặt mình nhằm lau đi dấu vết nước miếng lưu trên mặt, thẳng đến khi cậu tiếp xúc với ánh mắt phỏng đoán của chú tài xế hướng đến trên người mình. Hai má cậu nóng lên, vội đem quần áo sửa sang lại đàng hoàng, chấn hưng tinh thần đuổi theo cước bộ của Lý Dục Long.

Yến hội được cử hành bên cạnh bể bơi, một ít cô gái dáng người nóng bỏng mặc áo tắm khêu gợi ở trong nước chơi đùa, một số ít khách nhân khác thì ngồi bên cạnh hồ bơi thưởng thức rượu cooktai nói chuyện trời đất. Nhóm đầu bếp khởi động bếp lò, đang chế biến những món ăn mĩ vị cho bữa tiệc, những đàn dương cầm sư ngồi thành hình tam giác với những cây đàn màu trắng, tấu ra những khúc nhạc du dương, tô điểm cho không khí lãng mạng sôi trào cho bữa tiệc, những phục vụ sinh đã được huấn luyện trên tay cầm những chiếc dĩa lớn chứa những thức ăn đẹp mắt, ở trong đám người xuyên qua từng nơi dâng thực (thức ăn). Bên cạnh hồ bơi là một hoa viên, trên cây treo đầy những bóng đèn nhỏ màu sắc rực rỡ, theo từng nơi mà có vị trí sáng tối khác nhau.

Khách nhân dự tiệc không hề ít là những huynh đệ hắc đạo, một bộ dáng lỗ mãng những nam nhân tiến đến ôm mỹ nữ vào lòng, trước mặt mọi người tán tỉnh, một ít nam nữ lớn mật tránh ở những gốc cây mà thân thiết, dù vậy những khách nhân khác nhìn như không thấy, chỉ có Lưu Vũ Hi lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cảnh tượng này mà trợn mắt há hốc mồm

“Cậu phát ngốc cái gì? Đi mau” đi ở phía trước Lý Dục Long nhìn thấy cậu đang đi ở phía sau dừng lại, không kiên nhẫn nắm tay kéo cậu đi, hướng về phía những người đàn ông đang đứng trên cầu thang biệt thự.

Những người đàn ông này một thân tây trang lễ phục thuần trắng, đứng ở giữa là một người con trai trẻ tuổi, đại khái là khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, dáng người khôi ngô, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất cao nhã mang theo một chút âm trầm. Cậu con trai diện mạo cùng Lý Dục Long có bảy phần tương tự, bất quá dáng người so với Lý Dục Long còn cao hơn một hai centimet.

Những người đàn ông khác thấy Lý Dục Long đều cung kính kêu “Tam thiếu gia”

“Ân” Lý Dục Long ứng phó một tiếng, liền hỏi người con trai ở giữa “Lão ba đâu”

“Ở trong phòng” Lý Dục Hào phe phẩy ly rượu trong tay, hai tròng mắt tập trung xem xét nhìn thiếu niên phía sau Lý Dục Long, cười khẽ hỏi “Lão Tam, không giới thiệu một chút sao?”

Lý Dục Long vươn một ngón tay chỉ vào Lưu Vũ Hi nói “Bà xã của em”

“Nga?” Lý Dục Hào có ý tứ hàm xúc nga một tiếng, Lý Dục Long lại chỉ vào hắn nói với Lưu Vũ Hi.

“Nhị ca tôi”

“Ách…” Lưu Vũ Hi không biết như thế nào trả lời, đành phải ngượng nghịu khom người chào “Nhĩ hảo…”

“Xin chào” Lý Dục Hào cùng cậu bắt tay, Lưu Vũ Hi đụng đến lòng bàn tay chai sạn của hắn, hơi sửng sờ, nhìn không ra bề ngoài nam nhân tuấn nhã trên tay cư nhiên có những vết chai của nhân dân hay lao động mới có.

Lý Dục Hào nhìn ra nghi vấn của cậu, hắn dùng ngón cái xoa xoa lòng bàn tay của chính mình nói “Đây là nhiều lần bị thương mà tạo thành”

“Ách… nguyên lai là như vậy…” Lưu Vũ Hi xấu hổ hai má một mạt ửng hồng chọc người yêu thích, vì cái gì anh ta cùng Lý Dục Long dường như có tâm linh cảm ứng, mình suy nghĩ cái gì đều không thể gạt được bọn họ. Lý Dục Long gặp cậu vì nam nhân khác mà đỏ mặt tía tai, trong lòng khó chịu, hắn quệt miệng nói.

“Đừng nói những cái này, đại ca đâu? Còn chưa tới?”

“Anh ấy nói có một cuộc làm ăn rất quan trọng cần phải đi, hẳn là không trở lại”

“Anh ta khi nào thì để ý đến việc làm ăn của mình như vậy? Em xem là lại cùng gã trợ lý của anh ta giận dỗi, thi nhau mà tranh hơn thua thôi”

“Đại khái đi” Lý Dục Hào từ chối cho ý kiến.

“Em đi tìm ba đã” Lý Dục Long lôi kéo Lưu Vũ Hi xoay người tránh ra, Lưu Vũ Hi luống cuống bị hắn kéo đi, lướt qua đám người trong yến hội, thuận tiện dẫn đến những ánh mắt tò mò đánh giá hướng đến.

“Tiểu Long!” Một đạo âm thanh nam bỗng dưng theo trong đám người vọt ra, Lý Dục Long dừng bước lại, Lưu Vũ Hi cũng theo tiếng dừng lại, chỉ thấy một gã đàn ông mặc đồ tây đen anh tuấn từ trong đám mỹ nữ đi tới, người đàn ông niên kỷ cùng Lý Dục Hào không sai biệt lắm, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên tóc dài xõa vai xinh đẹp.

Nhưng khi bọn họ đến gần, Lưu Vũ Hi mới phát hiện hai người này đều là con lai. Lớn tuổi chính là vị kia, ngũ quan trông như điêu khắc giống như pho tượng khéo léo, tóc cùng ánh mắt đều là nâu đậm; còn vị thiếu niên trẻ kia, ngũ quan tinh xảo, làm da trắng nõn, bộ dạng giống như búp bê, mái tóc của cậu ta là màu xám nhạt, ánh mắt lại là màu xanh thẫm. Hai người này làm cho người ta cảm giác như mở ảo (lúc ẩn lúc hiện), tựa như nhân vật từ trong bức tranh bước ra, cùng Lý gia huynh đệ cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Lưu Vũ Hi đang nhìn bọn họ xuất thần, chợt thấy ánh mắt hung ác của người thiếu niên tóc dài xinh đẹp nhìn mình lom lom, trong lòng cậu cả kinh. Cho là mình mạo phạm đến cậu ấy, cuống quít dời ánh mắt sang chỗ khác không dám nhìn nữa.

“Vội vội vàng vàng như vậy, muốn đi đâu thế?” Người nam nhân hỗn huyết dễ nhìn kia, mang theo một chút quốc ngữ không được thông thạo nói.

“Tìm ba tôi, làm sao?” Lý Dục Long không có tính nhẫn nại nói.

“Chậc chậc, thật sự là không đáng yêu, chúng tôi thật vất vả mới trở về một lần, chẳng qua lên tiếng gọi lại chào hỏi một tí.” Lý Dục Hàm nâu nhãn vừa chuyển, cười híp mắt nhìn Lưu Vũ Hi, chìa một tay “Nhĩ hảo, tôi gọi là Lý Dục Hàm, là đường ca của Tiểu Long, gọi tôi là Jerome là được rồi.”

“Nhĩ hảo, em là Lưu Vũ Hi” Lưu Vũ Hi thuận theo bắt tay anh ta.

“Rất hân hạnh được biết cậu, Vũ Hi” Lý Dục Hàm xuất ra một nụ cười sáng lạn, hắn nhìn người thiếu niên bên cạnh “Colin, giới thiệu một chút đi.”

Nam hài được gọi là Colin với khuôn mặt điêu khắc hừ lạnh một tiếng, thái độ có thể nói là khiếm nhã. Lưu Vũ Hi khó xử nhìn Lý Dục Long, mình không biết như thế nào đắc tội đối phương.

“Không biết…” Lưu Vũ Hi hảo tính tình đáp, nghĩ thầm bọn hắn nguyên lai là huynh đệ a, xem bề ngoài tuyệt không giống.

“Rất hân hạnh được biết cậu, nhĩ hảo…” Lưu Vũ Hi chủ động vươn tay, Lý Dục Đình cũng không thèm nhìn cậu một cái, khiến cho tay của cậu treo ở giữa không trung. Lưu Vũ Hi xấu hổ không thôi, Lý Dục Long nhanh chóng kéo tay của cậu xuống, lạnh lùng nhìn Lý Dục Đình, khẩu khí không tốt nói “Muốn bày ra khuôn mặt thối đó thì đi về nhà” Lý Dục Đình cắn môi dưới phấn nộn, vừa bực vừa hận trừng mắt nhìn hắn, một bộ dáng sắp sửa bùng nổ. Lý Dục Hàm thấy tình huống không ổn, nhanh chóng hòa giải nói “Ai, mọi người đều là đại nhân (người lớn), cũng đừng có tính trẻ con như thế. Tiểu Long cậu cũng biết tiểu đường ca chính là cá tính khó chịu, cũng đừng cùng em ấy tính toán vậy.”

Lý Dục Long đương nhiên không có khả năng bị hắn nói vài lời liền nguôi giận, hắn cao ngạo hất càm lên “Muốn giận dỗi hướng tôi thì được, đừng đem tính khí đó rơi trên người Vũ Hi.”

Kia Lý Dục Đình bắt đầu mở miệng, mang theo cơn tức mười phần nói “Tôi muốn phát cáo đó! Mắc mớ gì đến cậu!”

“Cậu lăn về nhà mà phát cho đủ, tôi mới lười quản cậu” Lý Dục Long đổ dầu vào lửa.

Lý Dục Đình đôi mắt đỏ lên, giận dỗi xoay người chạy đi. Lý Dục Hàm đuổi theo cậu ta, trước khi đi còn buông một câu “Thực không hiểu nổi hai người, không cãi nhau thì không thể sống yên sao?”

Kỳ thật Lưu Vũ Hi cũng không hiểu nổi, cậu nghi hoặc nhìn bọn họ, Lý Dục Long không đem hai huynh đệ để vào mắt, hắn nắm tay Lưu Vũ Hi tiếp tục bước đi.

“Ách…cái kia…bọn họ như vậy không sao chứ?” Lưu Vũ Hi lo lắng hỏi.

“Cái gì?”

“Cái vị tiểu đường ca… giống như thực tức giận…”

“Quản hắn nhiều như vậy.” Lý Dục Long quay lại phía sau nhìn cậu “Hắn đối với cậu như vậy, cậu cũng không tức giận?”

“Sẽ không … nói không chừng cậu ta có nỗi khổ gì đó…”

“Cậu a…” Lý Dục Long nhìn lại, sủng nịnh vuốt tóc cậu “Cũng bởi vì cậu luôn như vậy, người khác mới luôn khi dễ cậu.”

“Còn không phải…” Lưu Vũ Hi trong lòng nóng lên, muốn nói người luôn khi dễ tôi không phải là cậu sao?

Lý Dục Long dường như hiểu được cậu muốn nói cái gì, ôm cậu cười hì hì nói “Yên tâm, khi dễ cậu là độc quyền của tôi, chỉ cần có tôi, người khác đừng nghĩ ức hiếp cậu.”

Cậu đây là ban ân hay là hãm hại a… Lưu Vũ Hi ai oán nhìn hắn. Đang nghĩ ngợi, một gã trung niên nam tử thoạt nhìn trung trực thẳng thắng dẫn theo một người bàn tử (béo, mập mạp) đầu trọc, hướng bọn hắn đi tới.

“Tam thiếu gia” Trần Tân hướng Lý Dục Long cúi đầu, giới thiệu với hắn “Vị này chính là Hà Huy tiên sinh.”

Đầu bóng lưỡng Hà Huy thần tình a dua nịnh hót tươi cười, xoa xoa tay hướng Lý Dục Long hành lễ “Ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Lý thiếu gia, thực vinh hạnh và may mắn hôm nay có thể được ngài mời đến dự tiệc.”

Lý Dục Long cười lạnh, dù không thoải mái vẫn thong thả nói “ ‘món quà’ của tôi, ông đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đều đã chuẩn bị xong, chuyện thiếu gia phân phó, tôi sao dám chậm trễ”.

“Vậy thì tốt” Lý Dục Long hướng Lưu Vũ Hi nói “Quà của cậu, lấy ra”

Lưu Vũ Hi ngoan ngoãn đem gói quà đưa lên, Lý Dục Long tiếp nhận, chuyển qua cho Trần Tân “Giữ lấy”.

“Dạ”

Lưu Vũ Hi lôi kéo tay áo của hắn, nghi hoặc hỏi “Như vậy… có tốt không?”

“Như thế nào không tốt? Quà cáp đều nhất trí lưu giữ trong phòng chứa”

“Như vậy a…” Lưu Vũ Hi buông lỏng một hơi, biết sớm như vậy, chính mình cũng không cần khẩn trương chuẩn bị, ai…

Lý Dục Long lại hỏi Trần Tân “Ba của tôi đâu?” “Thưa thiếu gia, lão gia sẽ sớm ra…” Trần Tân vừa dứt lời, phía sau truyền đến một trận xôn xao, các tân khách sôi nổi nhìn lại___________

Một người đàn ông to lớn khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện, ở giữa đám người vây quanh, giống như một vương giả đi vào trong đại tràng. Ông ta mặc một bộ âu phục màu xám đậm, dáng người thon dài, khí lực tuyệt đối không kém các chàng trai trẻ. Trừ bỏ tuổi ở ngoài ra, người đàn ông bộ dạng cùng Lý Dục Long có chút tương tự, cùng Lý Dục Hào lại không có sai biệt, nói vậy người này chính là diễn viên chính của buổi tiệc hôm nay.

Theo sự xuất hiện của ông, trong tràng không khí nhất thời phát sinh biến hóa. Trên thân người đàn ông kia tản mát ra không khí hắc ám đủ để cho người ta ngạt thở, Lưu Vũ Hi lần đầu tiên biết cái gì gọi là “Người giống hắc động”, tựa hồ năng lượng nhiệt độ chung quang đều bị ông ta hấp thụ, làm cho người ta có một loại… lòng bàn chân có cảm giác lạnh cả người.

Thừa dịp các tân khách khác tiến lên trước chúc mừng, Lưu Vũ Hi theo bản năng rúc vào sau lưng Lý Dục Long.(ủa, seo hem rúc vào trong lòng anh í, như thế thì sẽ ấm ngay thôi hắc hắc)

“Cậu làm gì thế?” Lý Dục Long hướng Vũ Hi lôi ra, quan sát cậu một phen, bỗng dưng cười nói “Như thế nào? Sợ?”

“Ách…” Lưu Vũ Hi lúc này mới ý thức được hành vi của mình, lập tức ngượng ngùng gục đầu xuống.

“Không cần thẹn thùng thế, cậu sợ chứng minh cậu cảm giác được nguy hiểm” Lý Dục Long nói một câu thâm ảo.

“Nguy hiểm?”

Lý Dục Long liếc mắt nhìn phụ thận hắn đang cùng những người khác hàn huyên “Ân, lão quỷ này, rất nguy hiểm…”

Như thế nào lại hình dung ba của mình như vậy a… Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nghe hắn nói như vậy, khả nhường Lưu Vũ Hi vẫn không có quen được. Nhưng nói cho cùng, phụ thân hắn là hắc đạo lão đại, nói ông ấy nguy hiểm cũng là hợp lý…

Đang nghĩ ngợi, Lý Dục Long đã muốn lôi kéo cậu đi lên phía trước. Chờ Lưu Vũ Hi phục hồi tinh thần lại, hai người đã đứng trước mặt phụ thân của Lý Dục Long, nhị ca của Lý Dục Long cũng theo sau đi vào. Hai anh em rất có ăn ý cùng nhau mở miệng “Ba, sinh nhật vui vẻ.” Bất quá thanh âm của Lý Dục Long mang chút nói cho có lệ.

“Ngoan” Lý Tuấn Hồng thanh âm trầm thấp mạnh mẽ, cùng bên ngoài của ông thập phần tương xứng. Ông thản nhiên quét mắt nhìn Lưu Vũ Hi một cái, trong mắt tinh quang chợt lóe, Lưu Vũ Hi lại là một trận sợ hãi.

“Tại sao cậu luôn gọi ông ấy là lão ba… ông ấy thoạt nhìn so với ba ba của tôi còn trẻ hơn…” Lưu Vũ Hi khó hiểu nói thầm.

“Đã thành quen, miệng không đổi được” Lý Dục Long không sao cả nhún vai.

“Đúng rồi, ba của cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bốn mươi ba”

“Thật sự trẻ tuổi a…” Lưu Vũ Hi nhìn thấy hai cha con ở trong đám khách mời như cá gặp nước “Đúng rồi… cậu không cần cùng ba và nhị ca cậu chào hỏi khách khứa sao?”

“Không cần, không có hứng thú” Lý Dục Long xem như việc không liên quan đến mình nói, tùy tay cầm lấy một ly cocktail trên khay người phục vụ uống.

Lưu Vũ Hi nhìn động tác hắn uống rượu, lại nhìn vị phụ thân cùng nhị ca bị mấy người khách mời vây quanh. Chẳng hiểu tại sao, cậu có thể cảm nhận trên thân của Lý Dục Long có một loại phi thường tịch mịch cùng cảm giác cô độc.

Cậu không tự giác dùng hai tay nhẹ nhàng kéo cánh tay Lý Dục Long, giống như đang đang cố an ủi hắn. Lý Dục Long đặt chén rượu xuống, buồn cười ngắm nhìn cậu.

“Làm gì dùng ánh mắt buồn nôn như thế nhìn chằm chằm tôi?”

“Ách…không có…” Lưu Vũ Hi vội vàng buông tay ra.

Lý Dục Long tâm bỗng nhiên nổi lên ý muốn đùa dai, cố ý kề sát vào cậu, dùng giọng điệu sinh khí hỏi “Uy…Cậu này sẽ không phải là cảm thấy được tôi thật đáng thương đi?”

Ô oa ~~ lại bị hắn nhìn thấu ~~ Lưu Vũ Hi thà chết lắc đầu. “Không…Không có oa…”

“Hừ…Không có? Tôi chán ghét tiểu hài tử nói dối, mau nói sự thật!” Lý Dục Long mói xong, một tay nắm mở miệng của cậu, một tay cầm lấy một cái ly chứa đầy rượu hướng đến miệng của cậu mà chuốc.

“Ô ô…Khụ khụ…Khụ khụ…” Lưu Vũ Hi bị rót vài ngụm rượu mạnh, bị ngẹn thẳng ho khan.

“Ha ha ha…” Lý Dục Long thực hiện được ý đồ cười lớn, nói “Tôi thấy phương pháp này tốt, uống rượu xong cậu sẽ nói ra sự thật”

Lưu Vũ Hi khuôn mặt trướng thành quả hồng, ho đến mức nước mắt đều ứa ra, cậu lại vừa khó chịu vừa chán nản trừng hắn______ cậu lại có thể đi đồng tình với cái tên hư hỏng này! Thật là đồ ngốc, ngu ngốc ngu ngốc!

Cậu không biết, bộ dạng cậu trừng mắt nhìn hắn một chút uy hiếp cũng không có ngược lại càng làm khơi màu dục vọng của Lý Dục Long. Lý Dục Long thấy trong lòng loạn chiến, trong mắt nổi lên hai đốm lửa. Hắn mạnh uống một ngụm rượu, đưa đến bên miệng Lưu Vũ Hi, miệng đối miệng, mớm rượu cho cậu.

“Ô ô ô…” Trong cổ họng vừa nóng vừa khô, trong bụng như có ngọn lửa cháy hừng hực, Lưu Vũ Hi cảm giác như mình sắp bị nổ tung!

Sau khi đem một ngụm rượu toàn bộ rót vào miệng của Vũ Hi, Lý Dục Long rốt cuộc buông cậu ra, thỏa nguyện ước mong liếm lấy dấu vết còn lưu lại bên môi. Lưu Vũ Hi thở gấp mạnh, đầu choáng váng não như trướng lên vịn lấy mép bàn bên cạnh, đứng cũng không vững.

Lý Dục Long một tay đem cậu ngăn đón tiến vào trong lòng ôm chặt lấy, ghé vào lỗ tai cậu phun ra hơi thở nóng rực “Tiểu quai quai, lúc này nên nói thật rồi chứ?”

Không chỉ nói là “nói thật” Lưu Vũ Hi hiện tại ngay cả “nói” cũng nói không được, cậu hôn mê tựa vào lòng Lý Dục Long.

Bởi vì ánh mắt đại đa số đều tập trung ở trên người hai cha con Lý Tuấn Hồng, nên đối với hình ảnh thân mật của đôi tiểu tình nhân bên này cũng không đưa tới cái chú ý gì, chính là, ở cách đó không xa trong rừng cây, một đôi mắt hắc lục đang nhìn chăm chú vào bọn họ, phóng ra tia phẫn nộ âm lãnh.

Trong tràng ngọn đèn dần dần chuyển ám (tối), âm nhạc cũng tùy theo chuyển biến thành khúc ca sinh nhật, đèn tựu lại một chỗ đưa đến trên người của Lý Tuấn Hồng đang đứng. Yến hội cũng đến hồi cao trào, khách khứa đều tập trung lại đây, sôi nổi buông chén rượu trong tay cùng dĩa ăn, đi theo nhịp vỗ tay.

Trần Tân cùng hai gã người hầu đẩy một cái bánh sinh nhật thật to đi vào trong đại sảnh, bánh gồm có năm tầng, độ cao đủ bằng một nam tử trưởng thành. Bạn họ đem bánh ngọt đến trước mặt Lý Tuấn Hồng, tất cả mọi người đồng loạt reo hò, trong tràng không khí nhất thời tăng vọt.

Khi người hầu hướng ngọn nến trên cái bánh châm lửa, Lý Tuấn Hồng bên cạnh Lý Dục Hào hướng Lý Dục Long ngoắc, ý bảo hắn lại đây. Lý Dục Long bĩu môi, lôi kéo Lưu Vũ Hi đầu óc còn choáng váng đi qua.

Người điều khiển chương trình của buổi tiệc chỉ huy mọi người hát bài ca mừng sinh nhật, Lưu Vũ Hi giữ vững tinh thần cũng hát theo. Lý Tuấn Hồng vẫn luôn luôn duy trì mỉm cười đi theo chỉ huy của dàn nhạc. Sau khi xướng ca, vài vị tiểu thư hô “Mau cầu nguyện mau cầu nguyện!”

Lý Tuấn Hồng hợp tác ở trước bánh sinh nhật vỗ tay, bộ dáng như đang cầu nguyện, tiếp theo mở mắt ra, đem ngọn nến thổi tắt, mọi người bộc phát đồng loạt vỗ tay.

“Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người nể mặt” Lý Tuấn Hồng khí phái mười phần phất tay đáp tạ.

Lưu Vũ Hi ở bên này nhìn thấy, nghĩ thầm kỳ thật ba của Lý Dục Long tịnh không đáng sợ như hắn nói, xem chừng còn rất ôn hòa. Lúc này, Lý Tuấn Hồng đang tiếp nhận cây dao nhỏ từ người hầu hai tay dâng lên, dùng để cắt bánh.

Ở trong tiếng vỗ tay của mọi người, Lý Tuấn Hồng cắt ra cái bánh ngọt ở tầng cao nhất. Nhưng vào lúc này, bánh ngọt đột nhiên ở giữa vỡ ra hai nửa, một người phụ nữ xinh đẹp xông ra!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.