Vũ khúc chấm dứt, đèn chùm pha lê huy hoàng, mùi thơm rượu ngon, thậm chí hoa tươi cũng tự nhiên tăng thêm sự quỷ dị cho bầu không khí nơi đây. Một đợt nghị luận hoảng sợ từ những người bên cạnh chúng tôi truyền ra, tâm trạng bất an lan đến toàn hội trường.
Đáng sợ, sự việc xảy ra quá bất ngờ. Một người sống sờ sờ trong tích tắc đã biến thành một cái xác.
Sắc mặt công tước có chút đáng sợ. Hắn nhìn tôi một cái rồi khom người ôm lấy phu nhân Berry. Lúc này tôi mới phát hiện ra tay phải của thi thể đang nắm chặt một góc váy màu đỏ thẫm.
Nữ nam tước Siena, cô ta trợn to mắt nhìn chằm chằm vào cái tay đó, càng không dám kéo váy mình trở về, đôi môi tím bầm không nói ra lời.
Công tước dùng sức kéo tay phu nhân Berry ra, giải thoát nữ nam tước khỏi sự lúng túng. Tôi vội vàng đi theo hắn xuyên qua đám người, sau khi đi vào cửa phụ, phía sau lưng vang lên một đợt nghị luận ồn ã.
Đây là sảnh phụ, vừa vặn không có ai. Công tước đưa thi thể của phu nhân Berry đặt trên ghế sa lông, quay đầu nhìn tôi:
“Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
“Tôi… tôi cũng không biết.” Lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ mặt đó, tôi gấp gáp muốn chết, “Mới vừa rồi lúc khiêu vũ bà ấy đột nhiên ho khan, sau đó liền khó thở. Tôi kiểm soát miệng thì không phát hiện ra chất nhầy gây bế tắc hô hấp, nhưng nhìn dáng vẻ thì rất giống bị bệnh tim hoặc là viêm khí quản dẫn đến ngạt thở.”
“Không thể nào!” Công tước thô bạo ngắt lời tôi, “Phu nhân Berry rất khoẻ mạnh.”
Rất khỏe mạnh?
Tôi nhíu mày, không tin rằng bản thân đã phán đoán sai, nhưng công tước chắc chắn như chém đinh chặt sắt yêu cầu tôi xem lại thật kỹ càng. Mặc dù không tình nguyện như thế, tôi vẫn lại gần ghế sa lông nghiêm túc kiểm tra tường tận thi thể với vẻ mặt vặn vẹo tím bầm, một ý niệm đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ…
“Trúng độc! Đây là triệu chứng trúng độc phải không?” Công tước nhạy cảm ngay lập tức phát hiện ra tôi đang chần chừ, nói ra phỏng đoán trong lòng tôi. Tôi không chối, bầu không khí trong phòng khách rơi vào trầm mặc.
Lúc này quản gia McWebber vội vàng đi tới: “Ngài công tước, có vài vị khách đang chuẩn bị trở về.”
“Không được.” Tôi nói không chút nghĩ ngợi: “Không thể để bọn họ đi, chuyện này còn chưa rõ, công tước, có thể… có thể là…”
“Mưu sát, đúng không?” Công tước nói thay tôi, rồi lại dặn dò quản gia, “Nói với những người đó, ta lập tức ra ngoài tiễn bọn họ.”
“Chờ chút!” Tôi bắt cánh tay hắn, lớn tiếng phản đối, “Anh không thể làm thế, nếu quả thật là mưu sát thì những người có mặt tối hôm nay đều có thể là hung thủ, anh không thể để bọn họ đi.”
“Được rồi!” Hắn không nhịn được đẩy tôi ra, “Tôi sẽ có chừng mực. Lawrence, làm theo lời ta.”
Tôi vừa bực vừa gấp nhìn quản gia đi ra ngoài, thật sự không hiểu nổi hắn ta đang nghĩ gì nữa.
“Jean, tôi muốn cậu ra ngoài với tôi, nói với bọn họ: phu nhân Berry là bị bệnh tim phát tác mà qua đời.” Công tước sửa sang lại quần áo, đưa tay về phía tôi, “Đi nào, chính là lúc này.”
“Không được, tôi không thể làm thế. Anh đây là đang dung túng phạm tội!”
“Jean…”
“Ngài Pontona!” Một âm thanh trong trẻo đột nghiên xen ngang vào, “Tốt nhất là ngài nên làm theo lời ngài công tước.”
“Linh mục.” Tôi ngoài ý muốn nhìn người.
“Thật xin lỗi, tôi từ lúc nãy vẫn đứng ở cửa.” Người đi đến bên cạnh tôi, “Có lẽ ngài cho là tôi cũng muốn che giấu chuyện này phải không? Nhưng hãy suy nghĩ một chút, nếu quả thật có người mưu sát phu nhân Berry, thì hắn hay là cô ta nhất định đã trốn đi rồi. Ngài lấy thân phận là bác sĩ tuyên bố phu nhân chết vì bệnh có thể khiến cho hung thủ không đề phòng.”
Tôi quay đầu nhìn công tước, cuối cùng cũng phải thừa nhận mình quá xúc động và không chín chắn: “Được rồi, có lẽ là anh đúng.”
Ba người chúng tôi cùng nhau trở về đại sảnh, một số quý ông quý bà đang phân phó người làm cầm áo khoác đến, thậm chí còn có người không từ biệt chủ nhà đã đi ra phía cửa, thật là một đám nhà quê không có phép tắc. Công tước xuât hiện kịp thời ngăn gã lại ở cửa, những thứ kia không biết làm sao nam nam nữ nữ liên tục áp sát hắn.
Tôi theo dặn dò của công tước đứng ra tuyên bố, dùng lời nói dối để khiến những người ở nơi đây thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù dạ vũ không thể không kết thúc, nhưng bọn họ đều có thể tạm thời cả người ‘sạch sẽ’ rời khỏi nơi này. Cho nên vừa dứt lời, tôi lập tức nhìn rõ được vẻ mặt vui mừng của một số người.
Công tước ứng phó sự bày tỏ tiếc nuối và đau buồn của những vị khách kia, để McWebber đưa bọn họ ra ngoài. Trong đại sảnh chợt trống vắng đi nhiều, dàn nhạc cũng giải tán, những ly rượu nghiêng ngả cùng thức ăn trên bàn khiến buổi dạ vũ mừng sinh nhật này trông rất hiu quạnh. Người làm bắt đầu thu thập tàn cuộc, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người không thể đi là chúng tôi.
Công tước muốn chúng tôi đi theo hắn vào sảnh phụ. Mặt hắn lạnh như băng, hoàn toàn không bận tâm ở nơi đó còn một cái thi thể, thứ kích thích không nhỏ đối với tiểu thư yểu điệu Bernstein và nữ nam tước Siena. Nhưng tất cả mọi người đều làm theo, tôi cũng không phản đối mà chỉ trầm mặc ngồi trên ghế sa lông dài.
Không khí nơi này lạnh lẽo hơn nhiều so với đại sảnh, có thể do ánh nến quá ảm đạm, từng đầu ngón tay của tôi đã bắt đầu lạnh cóng. Phu nhân Berry nằm cách tôi không đến một thước, đôi mắt kia lồi ra, đôi mắt vô thần mà kinh hoàng, da mặt chuyển sang màu tím, tôi biết mình đứng gần thêm chút nữa là có thể thấy trên người bà đã bắt đầu hình thành hoen thi thể.
(một thước Anh = 0.91m)
Công tước ngồi trên ghế dựa cao đối diện tôi, bắt chéo chân, đan chéo hai tay, ánh mắt tử la lan đang đặt trên người tôi từ từ dời về phía những người khác.
Tiểu thư Bernstein bị loại không khí này doạ sợ không biết làm sao, trên mặt toàn là nước mắt, lớp trang điểm vì nước mắt mà bị lau nhoè đi, thút tha thút thít dựa vào linh mục đang đứng bên cạnh, khăn tay trắng tinh sắp bị cô giằng rách.
Mà nữ nam tước Siena cũng không khá hơn chút nào, từ lúc cô ta phát hiện váy của mình bị phu nhân Berry nắm chặt, dù dũng cảm không thét chói tai rồi té xỉu, nhưng gương mặt hoảng hốt đã nói lên cô ta sợ hãi đến thế nào. Xảy ra chuyện này công tước không chú ý trấn an cô, ngược lại là linh mục ở bên cạnh bày tỏ quan tâm.
Cũng may có vị giáo sĩ tận tuỵ và hai nữ sĩ giúp đưa thi thể ra ngoài, trong sảnh phụ xuất hiện một khoảng trống lớn. Warren tà tà dựa lưng vào ghế sa lông ở phía bên kia, trong tay vân vê điếu xì gà.
“Các vị.” Công tước cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự yên lặng buồn bực, “Ta phải nói xin lỗi với mọi người, đặc biệt là nữ nam tước. Chuyện này e rằng là một buổi tiệc sinh nhật bết bát nhất, ta cũng không hy vọng phát sinh chuyện bất hạnh như vậy.”
Nhưng nữ nhân vật chính tối nay chỉ cúi đầu, tựa như căn bản không nghe được lời hắn. Tôi nhìn thấy hai tay của cô ta trong bóng tối run lẩy bẩy, ngón tay nắm chật chặt trên tấm nệm.
“Bác sĩ vừa rồi đã nói cho mọi người tình trạng bệnh của phu nhân Berry, nhưng ta cảm thấy đáp án này không thể khiến cho các thân nhân của bà ở London xa xôi có thể hài lòng, bởi vì không có ai sẽ vô duyên vô cớ phát bệnh. Ta muốn mọi người cẩn thận nhớ lại một chút, trước lúc đó trông bà ấy có chỗ nào không thoải mái, hoặc là đứng cùng người kỳ lạ nào không?
Công tước nói lời này không thể coi là uyển chuyển, kết quả là ý hắn muốn nói gì mọi người không hiểu hết được, mùi máu tanh như lởn vởn trên trái tim của mỗi người, thiếu chút nữa là chạm tới. Trong lúc nhất thời không có ai chủ động lên tiếng, trong đại sảnh lại yên lặng đến khó chịu.
Tôi dũng cảm ho khan hai tiếng, quyết định bắt đầu trước.
“Cậu muốn nói gì, ngài Pontona.”
“À, vâng. Tôi muốn nói về một số chuyện mà tôi thấy tối nay. Thật ra thì anh cũng biết rồi, tôi và phu nhân Berry trò chuyện một lúc, trông bà ấy vẫn rất ổn, tôi không phát hiện được chỗ nào kỳ lạ, cho đến khi vũ khúc thứ ba nổi lên bà ấy mới đột nhiên phát tác… À, tiểu thư Bernstein cũng đứng cùng chúng tôi, cô ấy cũng thấy, quả thật là lúc ấy phu nhân Berry không có chuyện gì cả.”
Công tước hướng mắt về phía vị tiểu thư đáng thương, lộ ra vẻ mặt hỏi thăm. Thiếu nữ tóc vàng mở to đôi mắt sưng đỏ, hai tay đè ngực nặng nề gật đầu.
“Ồ, đủ rồi!” Một âm thanh thô lỗ không nhịn được vang lên, “Anh đây là đang thẩm vấn chúng ta sao, ngài công tước? Anh cho là chúng ta giết bà ấy?”
Là Warren. Tôi sớm đã thấy kỳ lạ tại sao anh ta không nói gì, tôi cảm thấy từ lúc vừa bắt đầu, trên mặt anh ta đã treo một loại – nếu không tính là lời này quá độc ác – cười trên sự đau khổ của người khác.
Anh ta đem cây xì gà Ai Cập đẹp đẽ kia để lại vào túi, không khách khí mà than phiền: “Tôi nghĩ anh đã quên rồi, ngài công tước, là anh quyết định cử hành sinh nhật cho nữ nam tước Siena, chúng tôi chẳng qua là tham dự vì lịch sự. Chẳng lẽ chúng tôi có thể dự đoán được phu nhân Berry sẽ xảy ra chuyện sao? Chúng tôi với bà ấy không thù không oán, tại sao phải hại bà? Anh không cảm thấy đối đãi với khách như vậy là quá thất lễ à?”
Anh ta không thích vị công tước Cernando trước mặt này, tôi nhìn thấy rõ ràng, hoặc giả có thể nói rằng căn bản là anh ta chán ghét hắn. Chẳng lẽ là vì tiểu thư Bernstein?