“Thật sảng khoái!”
Hakumen uống một cốc trà nóng, sung sướng kêu lên.
Gin nhìn lấy bộ dáng của nàng cùng không biết nên nói như thế nào, bây giờ đánh thì đánh không lại, đuổi cũng đuổi không đi, thôi thì để mặc nàng vậy.
“Rồi tiếp đó ngươi muốn cái gì?” – Gin cảm thấy nếu hắn không mở lời thì nàng vẫn ngồi đó uống trà nóng cho đến tối mất.
“Thiếp thân đã nói bao nhiêu lần rồi, thiếp thân chỉ muốn huấn luyện để ngươi mạnh lên mà thôi.”
“Huấn luyện? Nhưng tại sao lại là ta?” – Gin vẫn có không hiểu, tại sao không phải là ai khác mà nhất quyết phải là hắn.
Hakumen có chút phiền, nàng rõ ràng có thành ý như thế tại sao tên này vẫn không tin nàng.
“Vì ngươi là quỷ, được chưa? Vì ngươi có thể thoát khỏi nguyền rủa của Muzan, được chưa?”
Thấy nàng đột nhiên lớn tiếng như vậy, Gin liền rụt lại một cái, sợ nàng bất ngờ cho hắn một trảo.
“Nhưng—–”
Nhưng Hakumen liền cắt đứt lời hắn, nàng thậm chí còn không xưng hô là “thiếp thân” như trước nữa.
“Ngươi im miệng cho ta! Do dự mãi, ngươi có phải là đàn ông hay không?”
“Ta—–”
“Ta cái gì ta?”
“Ta đồng ý không được sao? Ngươi mau buông cổ áo của ta ra!”
Trong lúc bất tri bất giác cổ áo của hắn đã bị Hakumen túm lấy nhấc lên.
Mặc dù hắn phải khom người xuống mới ngang được tầm mắt của nàng. Dù sao chiều cao của nàng cũng chỉ cao hơn Ruri một chút mà thôi.
Cạch!
“Các ngươi đang làm gì?”
Ruri mở cửa bước vào liền thấy được tình cảnh trước mắt. Hakumen tóm lấy cổ áo của Gin nắm tới trước mặt mình, mà mặt hai người lại gần như vậy.
Gin nghe tiếng của Ruri liền giật mình giơ lên hai tay, biểu thị bản thân không làm gì cả, hắn không tình nguyện bị như thế này.
Còn Hakumen vẫn nắm lấy cổ áo của hắn, mắt thì nhìn Ruri nói.
“A, Ruri đến rồi à, còn đồ ăn không?”
“Hai ngươi mau buông ra. Còn nữa, đồ ăn là không còn! Muốn ăn ngươi tự đi nấu mà ăn.”
Ruri chạy tới kéo Gin sang một bên.
Gin vô tội nói: “Ta không có làm gì a, là nàng nắm lấy ta á.”
“Chẳng phải nói là huấn luyện hắn sao? Đây là huấn luyện?”
Hakumen nói: “Ta nói huấn luyện hắn, nhưng hắn không tin a, cái này cũng không trách được ta. Ta hoài nghi hắn không phải là đàn ông.”
Đàn ông cái gì đều là nàng nhìn trong sách mà biết được, cái câu “ngươi có phải đàn ông hay không” cũng là từ trong sách lấy ra.
“Uy uy, có ngon ta với ngươi đại chiến ba trăm hiệp, xem ta có phải đàn ông không.”
“Ồ…vậy tới đi, xem sức chịu đựng của ngươi thế nào, có thoả mãn được ta không.”
“Ách, ý ta không phải loại chiến đấu này a.”
Hự!
Gin bị Hakumen một cái đuôi quất bay ra ngoài sân. Cũng may là hiện tại trời đã tối nếu không một đuôi này trực tiếp lấy mạng hắn.
Hakumen đương nhiên sẽ không cố ý giết hắn, nàng đã biết trời tối nên mới làm như vậy.
Hắn đứng lên, rút ra Tsurugi, chiến ý dâng cao, hừ lạnh một tiếng.
“Hừ! Muốn chiến thì chiến, ai sợ ai!”
“Các ngươi!!! Đi nơi khác mà đánh!!!”
Ruri bước ra ngoài giận dữ nói, lúc nảy Hakumen đánh bay Gin đã làm đổ nát một cánh cửa, nếu để bọn hắn trong này chiến đấu chắc đình viện này sẽ triệt để bị huỷ.
…
Keng keng!
— QUẢNG CÁO —
Tại khu vực cách khá xa nhà, trong bóng đêm loé lên từng tia lửa.
Đây là do đao của Gin cùng móng vuốt của Hakumen chạm vào nhau.
“Hắc, còn chậm lắm đâu.”
Một trảo vạch phá bụng của Gin, Hakumen cười nói.
“Hơi Thở Của Quỷ Thức Thứ Nhất❃ Quỷ Sát!”
Hắn dùng tốc độ cực nhanh lao tới, nhưng trong mắt Hakumen thì rất dễ dàng bắt kịp.
Từng đạo dây xích màu cam xuất hiện, phóng về phía hắn.
Gin chuyển thân mình chém về chúng.
Keng!
“Cắt không đứt?”
Mặc dù động tác chỉ dừng lại trong chốc lát, nhưng trong ngang cấp đối chiến thì cũng là cơ hội quyết định thắng bại, chứ đừng nói cùng hắn chiến đấu là Hakumen.
Oanh!
Hắn bị đánh bay ra gần 20m mới dừng lại.
“Chậc chậc, ngươi như vậy mà muốn cùng ta đại chiến ba trăm hiệp, từ lúc bắt đầu tới giờ còn chưa tới 3 hiệp đâu!”
Gin một lần nữa đứng dậy, hắn thật muốn nói ý của hắn không phải là đại chiến kiểu này a.
Đây thuần tuỳ là bạo hành, là đánh đập.
Nhưng mà trong đoạn thời gian ngắn hắn cùng nàng tiếp xúc “thân mật” với nhau, máu cùng thịt hoà quyện vào nhau, thì hắn phát hiện một vấn đề.
Nàng cái miệng quá mẹ nó độc, từ lúc bắt đầu đánh nhau tới hiện tại, miệng nàng liên tục mắng lấy hắn, liên tục hỏi hắn có phải đàn ông hay không.
Như thế này thì nói hắn làm sao nhịn được. Thế là hắn càng kích phát ra đấu chí…để bị đánh nhiều hơn.
“Này này, đứng lên đến đây với thiếp thân, thiếp thân sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.” – Vẻ mặt của Hakumen biểu hiện có chút bệnh trạng, gò má đỏ rực liếm lấy máu của hắn.
“Con mẹ nó, nữ nhân này là biến thái sao? S run? Chẳng lẽ ta làm nàng thức tỉnh ẩn thuộc tính rồi?
Gin biến sắc nói.
Trong lúc Gin đang hoài nghi nàng thức tỉnh thuộc tính mới, thì sau lưng Hakumen xuất hiện, một, hai,… tổng cộng 10 khoả linh cầu bay tới.
“Đệt! Ác như vậy?”
Ầm ầm…
Hàng loạt nổ tung chôn vùi lấy Gin.
“Hahahaha”
Hakumen tiếng cười vang vọng khắp cánh rừng.
“Đúng là điên rồi mà…”
Thân thể Gin trong đống đổ nát từ từ phục hồi, cả người hắn y phục hầu như đã bị rách hết lộ ra mảng lớn da thịt.
Cũng may hắn kịp thời ném bảo đao của mình ra ngoài, mặc dù được đảm bảo nó rất cứng rắn không dễ dàng bị phá huỷ, nhưng hắn hay là không dám thử.
Đột nhiên Hakumen bắt đầu động, lao thẳng tới Gin.
“Aaaa, ngươi không được tới đây…”
Lúc này ở nhà, dưới căn hầm.
Ruri đang chuẩn bị chỗ ngủ thì đột nhiên ngẩng đầu.
“Hả, hình như ta nghe thấy tiếng kêu của Gin.”
Nói xong nàng liền lắc đầu phủ định. Bọn hắn chiến đấu cách nơi này rất xa, nàng làm sao có thể nghe thấy tiếng của hắn chứ.
Ban đầu nàng cũng rất muốn đi theo, nhưng Gin cùng Hakumen lúc đó lại đồng thời không cho nàng theo.
Lúc đó Gin nói.
“Ruri, ngươi yên tâm ta về nhanh thôi, ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi.”
— QUẢNG CÁO —
Còn Hakumen thì.
“Không được, lỡ ngươi có nguy hiểm thì ta sau này phải ăn gì, trong chiến đấu ta có thể sẽ không bảo vệ được ngươi a.”
Thế là dẫn tới hiện tại nàng ở nhà đi ngủ sớm.
…
“Hah hah….”
Tiếng hô hấp dồn dập của Hakumen truyền tới.
Phốc phốc…
Nàng không biết lấy từ đâu ra một cái roi da, liên tục quất vào người Gin.
Gin lúc này bộ dạng phải nói là thê thảm, cả người hắn trần như nhộng bị treo lên cây, ánh mắt hoài nghi nhân sinh.
Mặc dù nhìn lấy toàn thân không một mảnh vải Gin, Hakumen vẫn không có cảm xúc gì khác lạ.
Hoặc là nói nàng hoàn toàn không rõ cái cây gậy đang đung đưa kia có tác dụng gì. Nàng tu luyện gần một ngàn năm nhưng phần lớn đều ở trên núi một mình.
Chỉ có khoảng thời gian 20 năm trước nàng bắt đầu xuống núi tiếp xúc với con người.
Nhưng lúc đó lại bị một nhân loại gọi Abe no Seimei đánh trọng thương, không thể không bỏ lại thân xác cũ bắt đầu trọng sinh đời thứ 8 với hình dạng là con người.
Mà do đây cũng là lần đầu tiên sống trong dạng người nên có một số thứ trên cơ thể nàng cũng không biết dùng để làm gì. Nói trắng ra nàng chỉ là mới tập làm người không lâu mà thôi.
Trong mấy tháng vừa mới trùng sinh này nàng cũng hay đi tới xã hội loài người để tìm hiểu thêm, nàng thậm chí còn mua sách để đọc, nhất là mấy quyển tìm hiểu về cơ thể người.
“Uy, ngươi chơi đủ chưa?” – Gin nhìn nàng hô to một tiếng.
“Hửm…”
Như bị tiếng gọi của Gin đánh thức, Hakumen sửng sốt một chút, ánh mắt bệnh hoạn cũng từ từ biến mất thay vào đó là ánh mắt có chút ngây thơ.
“Hả? Lại xuất hiện nữa sao?” – Nàng nhìn lấy bộ dạng của Gin cùng nàng liền biết chuyện gì đang diễn ra, mỗi lúc nàng chiến đấu là nó lại xuất hiện.
“Cái kia…ta không cố ý làm như vậy với ngươi đâu.”
Lập tức Gin như nhìn thấy một kì quan, Hakumen vứt lấy roi da chạy tới xoa xoa vết thương của hắn với vẻ mặt vô tội.
Hở, vẻ mặt dễ thương này là gì đây?
Nội tâm của hắn như có ngàn vạn con ngựa chạy loạn.
“Uy, chỗ đó không cần sờ. Được rồi, ta đã hồi phục, ngươi không nên sờ loạn cầm nắm lung tung.”
Gin nhìn lấy động tác kế tiếp của nàng liền hốt hoảng hô lên. Vội vàng nhẩm lấy quốc ca.
“Ách, được rồi!” – Hakumen lui lại một bước, nhưng ánh mắt lại không rời vật kia, bởi vì khi nảy lúc định sờ vào, nàng đột nhiên thấy nó hơi nhúc nhích một chút gây nên nàng hiếu kì.
Tạm thời trấn an huynh đệ, Gin liền đối nàng nói: “Mau thu hồi dây xích a.”
“X-xin lỗi, ta quên.”
Hakumen rụt một cái nói.
Nhìn lấy vẻ mặt ngốc manh chả nàng, Gin không thể tin được mới vừa mấy phút trước chính nàng đã điên cuồng tra tấn hắn, điệu cười rất đáng sợ, rất khủng bố.
“Chẳng lẽ là thật bị tinh thần phân liệt?” – Gin nghĩ thầm trong lòng.
Lúc trước hắn có đoán bừa một chút, không ngờ bây giờ lại trở thành sự thật.
Thấy hắn đột nhiên quay người rời đi, Hakumen liền hô lên.
“N-ngươi đi đâu, không huấn luyện nữa sao?”
“Ngươi đánh ta cả đêm rồi có được hay không, hiện tại trời sắp sáng rồi, phải trở về trước khi mặt trời mọc.
Gin muốn cấp tốc trở về, hiện tại toàn thân trần như nhộng, công thêm hắn cảm thấy bụng dưới rất nóng hắn không muốn ở cùng với Hakumen nữa.
“Ai da, vẫn là Ruri đáng yêu.”
Thấy hắn vội vàng như vậy chạy mất, ngây thơ Hakumen có chút phản ứng không kịp.
“Tại sao lại chạy nhanh như vậy? Mà lại, cái kia làm sao thẳng ra rồi.”
Vấn đề này có chút nằm ngoài lý giải của nàng. Cuốn sách duy nhất mà nàng đọc không có đề cập tới vấn đề này a.
— QUẢNG CÁO —
…
Bảy ngày trôi qua, hôm nay là ngày thành hôn của Gin.
Hôm nay Ruri ăn mặc rất trang trọng, nàng khoác lên mình một bộ Kimono 20 lớp áo, dành cho những ngày trọng đại.
Hai người bọn hắn thực hiện các nghi lễ dưới sự chứng kiến của các khách mời.
Mà khách mời chính là…Hakumen Kinmou.
Cũng bởi vì có Gin nên hôn lễ được cử hành vào buổi tối.
Trừ bọn họ ba người thì chỉ có Hakumen tham dự mà thôi. Dù sao mấy năm gần đây hắn rất ít giao tiếp với người trong làng, nên dẫn tới từ từ có chút xa cách. Với lại hắn cũng không thể mời người lạ đến đây được a, nhà hắn có con quỷ đâu.
Hiện tại bọn hắn đã hoàn thành các nghi thức và đang đứng trước mộ của mẹ Ruri.
Thật ra Gin cũng muốn cử hành một hôn lễ hoành tráng cho mình cùng Ruri, chỉ là hắn là quỷ không thể ra ngoài vào buổi sáng.
Vả lại hắn cũng sợ nếu người khác biết thì bọn họ sẽ xa lánh Ruri, dù sao nàng cũng rất hay đi vào làng để mua vật phẩm.
Ở thời đại này, giai cấp bình dân khi thành hôn thường họ sẽ không cử hành hôn lễ rầm rộ, mà chỉ là tổ chức nghi lễ bái kiến phụ mẫu là được.
Thế là hôn lễ chỉ diễn ra âm thầm và kết thúc bằng một bữa cơm cực kì phong phú do Ruri làm.
Mà lúc này có chút liếc mắt nhìn thần sắc lạnh lùng Hakumen, nhưng tốc độ ăn lại như gió cuốn. Hay là nói dù có là nhân cách nào thì nàng đều thích ăn.
Mấy ngày qua hắn có chút chú ý đến nàng, cuối cùng thì cũng biết được Hakumen tổng cộng có 7 nhân cách.
Có lúc thì ngốc manh, có lúc lại lạnh như băng, có lúc thì trở thành nữ nhân hiền thục tiêu chuẩn vợ quốc dân, có khi lại thành thiếu nữ xấu tính.
Mà hắn cũng phát hiện càng về đêm thì tính cách của nàng thay đổi dần theo hướng xấu a. Chẳng hạn buổi chiều thì xấu bụng, tối thì thành S run, càng về khuya thì biến thành có chút hung ác.
Lúc huấn luyện vào giữa đêm, nàng thật sự ra tay rất tàn ác a, phải nói là phanh thây hắn ra thành từng mảnh. Cũng may hắn là quỷ nên còn bình an vô sự.
Mà lại mặc dù tính cách thay đổi nhưng cũng không làm nàng mất đi kí ức cùng lý trí. Dù là ở nhân cách nào thì nàng luôn biết phải làm gì.
Cũng may Ruri cùng Hideyoshi cũng không thấy được bộ mặt của nàng lúc ban đêm, nếu không bọn hắn khẳng định sẽ rất tan vỡ a.
“Nhìn ta làm gì?” – Giọng nói Hakumen có chút lạnh lùng vang lên gây ra Hideyoshi cùng Ruri chú ý.
Ruri nhìn lên liền lập tức phình má hừ một tiếng.
Hideyoshi cũng nhìn hắn bằng đôi mắt sắc bén.
“Ây, ta chỉ là thấy ngươi ăn nhanh quá nên lấy lạ mà thôi, haha.”
Gin lập tức liền tìm ra một lý do thoái thác.
“Ta ăn nhanh lắm sao? Đây chỉ là tốc độ bình thường mà thôi.”
Tuy là đang nói chuyện nhưng cũng không cản trở nàng gắp đồ ăn.
“Haha…không có gì ngươi cứ tiếp tục ăn đi.”
Ruri thấy như vậy liền để xuống chén đũa đứng dậy rời đi.
Gin thấy nàng rời đi cũng không có suy nghĩ cái gì, mấy ngày vừa rồi hắn cũng có chú ý tới nàng cũng cảm giác nàng là lạ, nhưng nghĩ mãi lại không thấu.
Trước đây hắn không có một chút kinh nghiệm về yêu đương, nên cuối cùng quy cho nàng là đang đến ngày đi. Nghe nói đến những ngày đó nữ nhân thường sẽ rất khó tính hay cáu gắt. Thời gian hắn cùng nàng ra ngoài cũng thấy được một chút.
Hideyoshi nhìn con gái như vậy cũng không nói gì, hắn cũng không muốn xen vào, để cho bọn hắn tự giải quyết đi.
Lúc này ở ngoài sân, trước ao cá.
“Gin là đồ ngốc, đồ đáng ghét…”
Ruri ngồi gục xuống, giọng nói có chút nức nở.
Hiện tại nàng có chút sợ sệt, Hakumen tỷ tỷ xinh đẹp như vậy nàng thật sự có chút mặc cảm.
Nhất là mấy ngày nay nàng thấy Gin có vẻ rất chú ý tới Hakumen, nên nội tâm cỗ lo lắng kia càng ngày càng lớn.
Điều đáng nói là hắn vậy mà cũng không để ý đến biểu hiện của nàng, nàng đã cố gắng để lộ manh mối trước mặt hắn như vậy rồi mà hắn vẫn không biết gì.
Đang lúc Ruri uất ức thầm mắng lấy Gin, thì một hình bóng xuất hiện dưới mặt nước.
“Ngươi làm sao đột nhiên chạy ra đây rồi?”