Edit: Su ???
Vu Tĩnh Lan cầm tờ truyền đơn vừa được đưa chỉ vào đồ ngọt trên đó, “Dao tỷ, cửa hàng này hình như không tồi, hôm nay khai trương, hay là lát nữa chúng ta đi ăn đi.”
Nhạc Thanh Dao nhìn lướt qua, “Sao đều là đồ lạnh?”
“Đang mùa hè mà, đồ lạnh mới thích.”
“Nhưng mà chị đang…tới cái kia.” Nhạc Thanh Dao nói.
“Kia…… Vậy thôi bỏ đi.”
Nhạc Thanh Dao cầm tờ truyền đơn, nhìn cả hai mặt, “Có đồ uống nóng không, có thức uống nóng là có thể đi.”
“Có, thức uống nóng hình như ở chỗ này……”
Hai người vừa đi vừa nói, trùng hợp gặp Ngô Vĩ Hùng. Nhạc Thanh Dao dừng bước chân, cười gượng cùng cậu chào hỏi, “Hi!”
Ngô Vĩ Hùng khinh thường, đôi tay đút túi quần, vòng qua người cô.
Vu Tĩnh Lan trợn mắt trắng với cậu ta, “Dao tỷ, chúng ta mau đi tháo trang sức, đợi lát nữa đi ăn ngon.”
“Được.”
“Rất xin lỗi.”
Sau lưng đột nhiên thình lình nghe thấy ba chữ này, Nhạc Thanh Dao quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Ngô Vĩ Hùng bước nhanh rời đi.
Vu Tĩnh Lan hỏi: “Cậu ta vừa rồi lầm bầm lầu bầu gì vậy?”
Nhạc Thanh Dao lấy lại tinh thần, cũng chỉ có cô hiểu câu thực xin lỗi là có ý tứ gì.
“Đại khái là cậu ta đã thấy rõ một số thứ.”
“Có ý gì?”
“Không có gì, nhanh đi tháo trang sức, hôm nay mệt chết.”
Buổi tối trở lại khách sạn, Nhạc Thanh Dao nhận được điện thoại của La Hương Di, đài ?muốn mời cô tham gia một show thực tế, dựkiến phát sóng vào nghỉ hè, giữa tháng sáu phải sắp xếp thời gian quay tập đầu tiên.
La Hương Di ở công ty tám năm, mấy năm gần đây mới làm người đại diện, tiếp nhận mấy nghệ sĩ đều là tuyến 3,4 giống Nhạc Thanh Dao, tuy rằng thực nỗ lực nâng đỡ nghệ sĩ, nhưng trước sau thắng không nổi các quy tắc ngầm của giới giải trí.
Hiện tại, Nhạc Thanh Dao tự mình phấn đấu từng bước đi lên, cô ấy cũng cực kì coi trọng, “Chị nói em biết, show thực tế này hiện tại rất hot, rất nhiều minh tinh không có tiếng tăm gì đều là dựa vào nó mà nổi lên, em cần phải nắm chắc.”
Nhạc Thanh Dao gật đầu, “Lãnh đạo yên tâm, em nhất định toàn lực ứng phó!”
Khi Nhạc Thanh Dao đang nói điện thoại, Lưu Mộng Kỳ cũng chen lại đây, nói vào điện thoại, “Di tỷ, sao em không được tham gia?”
La Hương Di ở trong điện thoại nói: “Lần sau nếu có cơ hội, chị sẽ tranh thủ giúp em.”
“Lần sau là ngày tháng năm nào ạ?”
Nhạc Thanh Dao nói: “Cậu yên tâm, tháng 6/2016 chính là ngày đó.”
Lưu Mộng Kỳ chu miệng, “Thế thì cũng phải chờ một năm.”
Nhạc Thanh Dao nói với La Hương Di, “Di tỷ, ngày kia em không phải diễn, đến lúc đó gặp mặt lại nói kỹ càng tỉ mỉ hơn.”
Treo điện thoại, Nhạc Thanh Dao ôm cánh tay Lưu Mộng Kỳ, cằm đặt ở trên vai cô ta, “Thật ra, cơ hội này là mình xin Tiêu tổng giúp đỡ.”
Lưu Mộng Kỳ vươn ngón tay dí cái trán cô, “Tìm được cái đùi vàng tốt như vậy, cậu lần này thật sự phúc lớn.”
Nhạc Thanh Dao cười haha, “Cậu cũng có thể.”
“Mình thì thôi bỏ đi, không phải người giàu nào cũng tốt giống như Tiêu tổng nhà cậu, nếu vớ phải kẻ khiến chính mình nhìn đến ăn cũng không ngon, mỗi ngày đều buồn nôn ghê tởm, làm khổ chính mình.”
Nhạc Thanh Dao ôm bả vai cô nàng, “Nói những cái đó làm cái gì, muốn bám thì phải bám cao phú soái.”
“Cao phú soái, nằm mơ thì có thể.” Lưu Mộng Kỳ nghiêng đầu nhìn nhìn cô, “Mình nói cho cậu biết, sau này có nổi tiếng cũng đừng quên mình nha.”
“Còn không có nổi đâu.”
“Cũng không xa nữa.” Lưu Mộng Kỳ dùng đầu nhẹ nhàng chạm chạm đầu cô, “Nếu sau khi cậu nổi tiếng dám xa cách mình, mình sẽ công khai hết chuyện riêng tư của cậu!”
Nhạc Thanh Dao ôm cô lắc lắc, “Nếu mình xa cách cậu, vậy nhất định là do mình mất trí nhớ quên đi cậu.”
Tham gia chương trình tổng cộng có tám minh tinh, sáu nam hai nữ. Phân hai tổ tiến hành cạnh tranh, nội dung trò chơi là xé bảng tên, tìm kho báu, làm gián điệp.
Nhạc Thanh Dao nhìn danh sách, có diễn viên, có ca sĩ, tuyến 1,2,3 đều có, mà cô chính là thuộc về tuyến 3.
Trở lại công ty, cùng người đại diện La Hương Di thương lượng về chương trình, nhìn thấy vẫn còn thời gian, Nhạc Thanh Dao gọi điện thoại cho Tiêu Chính Vũ, nói mình ở thành phố G, muốn mời anh ăn một bữa cơm.
Đi đến dưới công ty, Vu Tĩnh Lan nói: “Dao tỷ, em về nhà trước nha, sáng ngày mai gặp lại ở công ty.”
Nhạc Thanh Dao nói: “Em cùng chị đi ăn cơm đi.”
“Thôi bỏ đi.” Vu Tĩnh Lan nhưng không muốn làm bóng đèn, “Chị cùng Tiêu tổng gần đây chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hai người nên ở bên nhau nhiều hơn.”
Nhạc Thanh Dao đưa chìa khóa xe cho cô ấy, “Vậy em đi xe chị mà về đi, tiện hơn.”
“Vậy còn chị?”
“Tiêu tổng có xe.”
Vu Tĩnh Lan nhận chìa khóa, “Em đi trước nha, tạm biệt.”
Nhạc Thanh Dao đứng ở cửa công ty chờ Tiêu Chính Vũ, có người ở phía sau gọi cô một tiếng.
Thanh âm rất quen thuộc.
Nhạc Thanh Dao quay đầu lại, là Viên Hàng.
“Nghe nói chương trình của đài ?mời cô, chúc mừng.” Viên Hàng mặt tươi cười.
Nhạc Thanh Dao khô khan mà cười, “Cảm ơn.”
“Hai chúng ta hình như lâu rồi không gặp, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm? Tán gẫu một chút.”
“Không cần.” Nhạc Thanh Dao cự tuyệt, “Tôi hẹn bạn trai ăn cơm.”
“Cô đừng ngốc nữa.” Viên Hàng mang vẻ mặt nhìn rõ mọi chuyện, “Tiêu Chính Vũ không có khả năng thật lòng với cô đâu, kẻ có tiền đều thích chơi nữ minh tinh, hiện tại hắn đối với cô tốt, cũng không có nghĩa sau này cũng vậy.”
“Anh ấy thật lòng hay không thì sao, tôi chính là nguyện ý cho anh ấychơi.” Nhạc Thanh Dao giương cằm, nhìn Viên Hàng xanh mặt.
Xe Tiêu Chính Vũ dừng lại ở công ty, Nhạc Thanh Dao phất phất tay, “Anh ấy tới rồi, tạm biệt.”
Nhạc Thanh Dao mở cửa BMW, ngồi trên ghế phụ.
“Dây an toàn.” Tiêu Chính Vũ nhắc nhở.
“À.” Nhạc Thanh Dao nhanh chóng thắt đai an toàn.
Xe khởi động, Tiêu Chính Vũ hỏi: “Đi đâu ăn?”
“Anh có ăn được đồ Nhật Bản không?”
“Đều có thể.”
“Vậy đi ăn đồ Nhật Bản đi.”
Vào một nhà phong cách đồ ăn Nhật, Tiêu Chính Vũ định vào phòng riêng, Nhạc Thanh Dao lôi kéo anh ngồi ngoài, “Chúng ta ngồi ở đây.”
Tiêu Chính Vũ bị Nhạc Thanh Dao lôi kéo ngồi xuống, trước mặt băng chuyền có sushi giống dây chuyền sản xuất sản phẩm đang ở trước mắt chậm rì rì dời qua, băng chuyền làm thành vòng tròn, cách một khối pha lê, có đầu bếp trẻ tuổi đang làm sushi.
Tiêu Chính Vũ không có quen, nhàn nhạt nói: “Vào phòng riêng đi.”
Nhạc Thanh Dao ngăn lại, “Đừng, ngồi ở chỗ này càng có cảm giác một chút, lấy sushi lại càng tiện.”
Tiêu Chính Vũ thỏa hiệp.
Nhạc Thanh Dao nhìn sushi ngon mắt trên băng chuyền, trong mắt lóe sáng, khi thấy sushi cá hồi, cô duỗi tay lấy xuống, động tác hết sức quen thuộc. Tiếp theo, lại bưng mấy đĩa, sushi bắc cực bối và sushi cá chình.
Vịtrí chỗ ngồi quanh băng chuyền khá gần nhau, ngồi ở cạnh bọn họ chính là hai nữ sinh, chụm đầu ghé tai mà bàn luận về Tiêu Chính Vũ, “Cực kì đẹp trai, trên người anh hình như còn có một chút mùi hương nhàn nhạt.”
“Đừng hoa si, bị người ta phát hiện liền xấu hổ.”
Tuy rằng nhỏ giọng, nhưng Tiêu Chính Vũ nghe được, ngồi ở chỗ này cực kì ảnh hưởng tới khẩu vị của anh. Nhưng nhìn Nhạc Thanh Dao thích thú, cũng đành nhịn.
Nhạc Thanh Dao lấy hai cái ly, xé mở trà đóng gói, pha hai ly trà. Lại lấy thêm nước tương, thêm chút mù tạc, trộn đều, một đĩa cho Tiêu Chính Vũ, một đĩa cho mình.
Tiêu Chính Vũ hỏi: “Em thường xuyên tới?”
“Ừ.” Nhạc Thanh Dao kẹp một cái sushi cá hồi chấm nước tương, “Tần suất đại khái một tháng hai đến ba lần.”
Sushi nhét vào trong miệng, vị mù tạt ở đầu lưỡi tản ra, kích thích đại não, Nhạc Thanh Dao nhăn mi nheo đôi mắt, bàn tay vỗ đầu, thoạt nhìn tựa hồ rất thống khổ, ai ngờ lại nói một câu, “Tuyệt vời.”
Tiêu Chính Vũ: “……”
Ăn xong một cái sushi, Nhạc Thanh Dao cũng không vội vã ăn cái thứ hai, “Vào đại học rồi mới thích ăn sushi, khi đó tôi còn là học sinh gia đình bình thường, có thể ăn đồ ăn Nhật một lần đã cảm thấy đặc biệt xa xỉ.”
Cô chỉ vào một loạt con số màu sắc rực rỡ dưới đĩa, “Kia là giá cả, trước kia tôi nghèo, luôn nhìn màu sắc không dám lấy ăn, loại màu đen là đắt nhất, 38 tệ một đĩa, màu tím tiếp theo, 32 tệ, hai loại này khi tôi học đại học chưa từng ăn.”
Nhạc Thanh Dao kẹp một cái sushi cá chình, “Khi đó mơ ước của tôi chính là có một ngày, vào nhà hàng đồ Nhật, ăn sushi có thể không cần nhìn màu sắc cái đĩa.”
Tiêu Chính Vũ nhìn cô, “Mơ ước thành thực hiện chưa?”
“Không, hiện tại tôi cũng nghèo.” Khi cô mới xuất đạo, quanh quẩn mãi mới thành diễn viên tuyến 3, thu nhập cũng không cao, sống ở thành phố hàng đầu, phải trả tiền thuê nhà, mua xe, gửi về nhà, dư lại cũng không nhiều.
Băng chuyền vừa lúc có một đĩa là màu đen, Tiêu Chính Vũ thuận tay lấy xuống, tiếp theo, lại lấy thêm mấy đĩa màu đen.
“……” Nhạc Thanh Dao nhìn bốn đĩa sushimàu đen, “Anh đừng như vậy chứ, bữa này tôi mời đó.”
Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói: “Để tôi mời.”
________
Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi. Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc. Nhớ nhấn ? cho mình nha❤