Kịch bản và ứng cử viên của tiết mục biểu diễn văn nghệ Đêm hội Nguyên Đán đã được thông qua, Vu Tuệ Tuệ khối mười hai đảm nhiệm nữ chính Juliet, còn Khúc Dĩ Phồn vang danh cả trường đảm nhiệm vai nam chính Romeo hợp tác diễn với Vu Tuệ Tuệ, một số vai phụ khác đều ở khối mười và khối mười một được chọn bù vào, còn giáo viên đặc biệt đóng vai ba mẹ của bọn họ.
Đối với Khúc Dĩ Phồn mà nói thì biểu diễn chẳng khó chút nào, nhưng mà với người không có bất cứ kinh nghiệm gì như Vu Tuệ Tuệ thì không đơn giản, hơn nữa cô ấy cứ luôn đứng tít trên cao, không nhiễm khói bụi trần gian, lúc này phải biễu diễn chuyện yêu đương trước bao nhiêu người như thế, quả thực có chút không ổn.
Khúc Dĩ Phồn nhìn cặp lông mày nhíu lại của Vu Tuệ Tuệ thì khóe miệng bất giác cong lên, sau đó cậu nhấc ghế ngồi đối diện với Vu Tuệ Tuệ, cơ thể lắc qua lắc lại theo cái ghế, Vu Tuệ Tuệ vươn tay kéo cổ áo cậu để cậu ngồi vững: “Đứng lắc nữa, trong lòng tớ rối lắm.”
Khúc Dĩ Phồn cười vỗ ngực mình: “Không sao đâu, không phải có tớ đây sao, cảm thấy chỗ nào không ổn thì cậu cứ nói cho tớ biết, tớ giúp cậu.”
Vu Tuệ Tuệ đỏ mặt, không để ý nụ cười của Khúc Dĩ Phồn, nghiêng mặt qua: “Tớ còn chưa đồng ý đóng cùng cậu đâu, cậu đừng lấy lòng vội, có vẻ phù phiếm quá đó.”
Khúc Dĩ Phồn làm động tác đứng nghiêm của quân đội ngay lập tức, lùi về phía sau hai bước, nghiêm túc và kiên định nói: “Đã rõ! Không thi đỗ trường đại học tốt thì không cưới được vợ hiền, lúc nào tốt nghiệp cấp ba thì lúc đó ở bên nhau, ta chắc chắn không nói bậy viển vông.”
Vu Tuệ Tuệ nghe cậu nói vậy thì bật cười, khí chất của cô ấy tự nhiên ở đó, mỉm cười cũng là khuôn mẫu của một tiểu thư khuê các, toát lên phong thái văn nghệ sĩ, Khúc Dĩ Phồn nhìn cô ấy hơi say mê, sau đó vội vàng ho một tiếng hắng giọng: “Nhè nhẹ chứ nào! Ánh sáng nào vừa lóe lên trong cánh cửa sổ kia? Đó là Đông Phương, Juliet là mặt trời! Hãy dậy đi, mặt trời rực rỡ tươi đẹp! Đó là người ta yêu; A! Đó là tình yêu của ta; Ôi, chỉ mong nàng biết ta yêu nàng!”
Vu Tuệ Tuệ giương mắt nhìn Khúc Dĩ Phồn, nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch thình thịch, còn nhanh hơn cả tiếng trống, Vu Tuệ Tuệ cảm thấy có hơi không chân thực, đó là Khúc Dĩ Phồn, cho dù cô ấy không yêu thích vây xung quanh Khúc Dĩ Phồn như những cô gái khác, nhưng nói cô ấy không rung động là nói dối.
Khúc Dĩ Phồn giỏi về mọi thứ, không chỉ gia thế tốt mà khuôn mặt, nhân phẩm điểm nào cũng là hiếm thấy một trong hàng chục nghìn người, Vu Tuệ Tuệ luôn cảm thấy thật ra bản thân rất may mắn, nếu như nhất định phải nói ra lúc cô ấy thích Khúc Dĩ Phồn thì chính là lúc ở trung tâm bơi lội, cậu chẳng ngại dạy cô ấy hơi hai tuần liền.
Cậu chưa bao giờ nổi nóng, trên khuôn mặt ấy luôn nở một nụ cười nhã nhặn, kiên nhẫn chỉ bảo chỗ nào chưa đủ tốt, chưa hết… Khúc Dĩ Phồn còn có một đôi tay rất đẹp, đôi tay đó sẽ nâng eo cô ấy; Khúc Dĩ Phồn có chất giọng rất dễ nghe, giọng nói ấy sẽ nhắc cô ấy cẩn thận bên tai cô ấy; Khúc Dĩ Phồn có một đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi mắt ấy nhìn cô ấy khắc hẳn với khi nhìn người khác.
Sau khi học hết lớp mười một, Khúc Dĩ Phồn hẹn cô ấy ra ngoài nhiều lần, hỏi cô ấy: “Vu Tuệ Tuệ, thực ra tớ thích cậu, cậu có thể ở bên tớ không?”
Khi đó, Vu Tuệ Tuệ nói với Khúc Dĩ Phồn: “Chúng ta sắp lên lớp mười hai rồi, tớ không muốn hoang phí thời gian vào chuyện yêu đương, nếu như cậu thích tớ thì sau khi tốt nghiệp trung học, chúng ta ở bên nhau đi.”
Khúc Dĩ Phồn không vượt quá giới hạn, cậu không làm mấy việc ái muội như tặng hoa, tặng chocolate gì đó với cô ấy, cậu cũng không suốt ngày quanh quẩn trước mặt cô ấy nói mấy lời bày tỏ yêu thương, nhưng Khúc Dĩ Phồn như thế lại khiến Vu Tuệ Tuệ cảm thấy mình là một người may mắn.
Khúc Dĩ Phồn thấy Vu Tuệ Tuệ không nói gì thì bật cười khúc khích, đứng lên không trêu cô nữa, trở lại vị trí của mình, dựa lưng vào bàn phía sau, mượn ánh mặt trời buổi chiều, mở danh sách diễn viên ra, bỗng chốc trợn tròn hai mắt, sau đó hơi híp mắt, lông mày chậm rãi nhíu vào nhau.
Trong số học sinh lớp 10-1, cái tên Ôn Phi nhảy ra, cột diễn viên biểu diễn viết “một cái cây trong vườn hoa nhà Capulet”.