Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 23: Đình chiến sớm tinh mơ



Gằn từng tiếng rành mạch, Bode không thể tin được bản thân mình vừa nghe thấy cái gì, lập tức kêu to lên, “Ngươi điên rồi hay sao?”

Đây là lần thứ hai Vu Duy Thiển nghe thấy có người hỏi Lê Khải Liệt như vậy, tựa hồ không ai có thể biết ở bên dưới vẻ ngoài hoa lệ kia rốt cục cất giấu tâm tư gì.

Tiếng gào thét từ khe cửa truyền đến, cửa không hoàn toàn đóng lại, tiếng trò chuyện trong phòng khách loáng thoáng vang lên. Giọng nói hét to của Bode làm cho hắn bắt đầu lưu ý đến lời đối thoại ở bên ngoài, hắn không xác định Lê Khải Liệt tính làm gì, nhưng theo tình cảnh hiện tại thì xem ra nhất thời hắn sẽ chưa rơi vào tay của gia tộc Claudy.

Nhưng cho dù rơi vào tay của bọn họ thì thế nào? Đối với người bất tử như hắn mà nói thì nhiều nhất cũng chỉ là nhấm nháp thống khổ. Thanh danh của gia tộc Claudy cũng không tốt, cho dù là hắn đã sống quá mấy trăm năm cũng chỉ nghe nói một ít chuyện bên ngoài, bí mật chôn giấu càng sâu thì chứng tỏ bóng đêm bên dưới càng không thể chạm đến.

Là trực hệ của gia tộc Claudy, Lê Khải Liệt ắt hẳn là người gốc Âu, nhưng vì sao hắn lại có tên Trung Quốc, còn có thể thấy được huyết thống Trung Quốc trên người của hắn…

Nghi vấn xoay chuyển trong lòng một chút, nhưng nhanh chóng bị Vu Duy Thiển buông tha, hắn nằm trên giường chậm rãi bình ổn hết thảy dục niệm xuống đáy lòng, dựa theo một màn giao thủ mới vừa rồi thì quả thật Lê Khải Liệt dám làm như thế, cái tên nam nhân suồng sã kia.

Không biết nên bội phục đối phương hay là nên cười nhạo chính mình, Vu Duy Thiển xoa xoa mi tâm, cảm thấy có một chút phiền lòng, thân thể còn lưu lại nhiệt độ, nhắc nhở mới vừa rồi hắn đã phạm phải bao nhiêu sai lầm. Đối với việc khiêu chiến, Lê Khải Liệt nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận, mà hắn lại đem chính bản thân mình xem như lợi thế mà đặt đến trước mặt đối phương.

Vu Duy Thiển, sống lâu không có nghĩa là ngươi vĩnh viễn sẽ đúng, bất tử cũng không có nghĩa sẽ không đối mặt với thất bại. Vừa nhắc nhở chính mình, vừa làm cho bản thân quên đi chuyện vừa xảy ra, vô luận đối diện với quá khứ hay là với hiện tại mà nói thì điều này đã vượt quá giới hạn.

Đã rất nhiều năm hắn không tiếp cận với bất luận kẻ nào, ngay cả một nụ hôn cũng không có, sự xuất hiện của Lê Khải Liệt vượt quá dự tính của hắn, có thể xem như hắn đã sai lầm, đáng lý phải tránh đi nhưng sự kiêu ngạo của bản thân không cho phép hắn làm như vậy, hắn tự tin để cho mình phạm sai lầm khiến tình cảnh diễn biến đến bước này.

Hắn bị còng tay trên đầu giường của một người nam nhân, trên thân chỉ có một tấm chăn, hơn ba trăm năm qua đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh quẫn bách như vậy.

Đôi mắt dài mảnh khép kín, đến khi mở ra lại trở nên sắc bén lợi hại, Lê Khải Liệt đứng trước cửa, quan sát Vu Duy Thiển chuyển biến từ hỗn loạn đến vững vàng, hắn ở giới nghệ sĩ đã quen nhìn thấy tất cả thủ đoạn mánh khóe của cả nam lẫn nữ, thân ở trong vũng lầy, hắn đương nhiên không thể sạch sẽ là bao, bất quá hắn chỉ chạm vào nữ nhân, chưa bao giờ đùa giỡn với nam nhân.

Ngoại trừ lúc này. Người nam nhân với đủ loại bí mật đang mang đến cho hắn một cảm giác mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm.

“Muốn ăn điểm tâm gì?” Bán khỏa thân dựa vào khung cửa, dưới nắng sớm, Lê Khải Liệt hỏi hắn như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, Vu Duy Thiển kinh ngạc khi phát giác mình đang thất thần, hắn quay đầu nhìn lại.

Không biết tranh chấp bên ngoài đã đình chỉ từ khi nào, có lẽ Bode đã rời đi, Lê Khải Liệt đang đứng trước cửa, Vu Duy Thiển không thể xác định Lê Khải Liệt đã đứng đó được bao lâu, nhìn thấy hắn ảo não và hối hận được bao nhiêu phần, “Hiện tại ta còn có tư cách đưa ra yêu cầu hay sao?” Hắn nhướng mi, lay động tay trái, còng tay phát ra tiếng vang lạnh lẽo.

Lê Khải Liệt không thể tìm thấy một chút dấu vết mê loạn trên khuôn mặt cân đối xinh đẹp kia, chuyện vừa rồi tựa như chưa từng xảy ra, vì thế cảm thấy rất thú vị, hắn gật đầu, “Ngươi rất xứng với nó.”

“Sở thích của ngươi làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.” Trải qua tình cảnh xấu hổ mới vừa rồi, Vu Duy Thiển tạm thời không muốn so đo với Lê Khải Liệt, bởi vì bất cứ lúc này cũng có thể dẫn đến tứ chi xung đột, tiện đà trở thành một loại dây dưa khác.

“Bất quá chỉ là đạo cụ đóng phim mà thôi.” Có lẽ Lê Khải Liệt cũng có lo lắng giống như hắn, cho nên không tiếp tục lên tiếng, trực tiếp cởi bỏ còng tay rồi xoay người bước đi, Vu Duy Thiển xuống giường, nhìn đến bộ quần áo mà hắn mặc ban đầu bị ném bên giường, khiến hắn cảm thấy châm chọc chính là chủ nhân của bộ đồ này cũng là Lê Khải Liệt.

Từ tủ áo lấy ra một bộ đồ sạch sẽ khác, nếu đã là của người khác thì hắn sẽ chọn một bộ thoải mái sạch sẽ để mặc, sau đó đến phòng tắm để rửa mặt, trong phòng tắm chỉ có duy nhất một hàng đồ dùng cần thiết được xếp ngay ngắn, Vu Duy Thiển cảm thấy kinh ngạc, tựa hồ ngay cả Lê Khải Liệt cũng không đặt dụng cụ tẩy rửa của mình ở trong này.

Đây chính là một trong những nơi mà Lê Khải Liệt nghỉ phép hoặc khi làm việc tại Mahattan sẽ ở lại. Rút ra kết luận, khi Vu Duy Thiển đang tự hỏi kế tiếp Lê Khải Liệt sẽ làm gì, thì một phần sandwich và sữa xuất hiện trước mặt Vu Duy Thiển.

“Điểm tâm của ngươi, đừng hy vọng xa vời sẽ có thứ khác, trong tủ lạnh chỉ có nhiêu đây.”

Vu Duy Thiển nhìn vào chiếc khay, đây là lần đầu tiên hắn không biết nên mở miệng nói cái gì.

Ở trước mặt hắn là siêu sao nhạc rock, là cả ngày cùng với rượu, phụ nữ, âm nhạc, các loại xa hoa sẽ xuất hiện bên cạnh Lê Khải Liệt. Mặc chiếc quần jean bạc màu có kiểu dáng hầm hố, nửa thân trần, cánh tay và bả vai còn có vết thương chưa lành lặn, mái tóc hơi gợn sóng. Suy đồi, đẹp trai, dã tính, những từ này đều có thể tìm thấy trên người của Lê Khải Liệt, nhưng vô luận như thế nào cũng không có ai có thể đem hắn liên hệ với kiểu đàn ông nội trợ cùng với sandwich và sữa.

Nhưng hiện tại, chúng nó đang ở ngay trên tay Lê Khải Liệt.

Tầm mắt của Vu Duy Thiển tạm dừng vài giây, làm cho tư duy của mình khôi phục lại bình thường, sau đó cầm lấy những thứ trong khay.

Bánh mì bởi vì để lâu mà trở nên hơi khô, may mà nướng quá lửa làm cho nó khôi phục độ xốp, thịt chân giò hun khói và rau xà lách đặt vào rất tùy ý, nước sốt hơi nhiều một chút, khẩu vị thiên về đậm đà, tổng thể mà nói xem như có thể cho vào miệng.

Tốc độ ăn của Vu Duy Thiển cũng không chậm nhưng khi hắn cắn đến miếng thứ ba thì Lê Khải Liệt đã dùng gần xong điểm tâm của mình, có lẽ là vì lĩnh vực hành nghề nên Lê Khải Liệt tương đối lơ là. Vu Duy Thiển há mồm cắn xuống, chậm rãi nhấm nuốt, rèm che được kéo lên, Lê Khải Liệt đứng bên cửa sổ, một tay chống lên lớp kính thủy tinh, khẽ nheo mắt nhìn ra ngoài.

Vu Duy Thiển cũng nhìn ra ngoài, nơi này là phía Đông Thượng Manhattan, được người ta xem là bờ biển hoàng kim, cho dù có tiền cũng khó có thể mua được, nơi này đa phần là của những người chán ghét cuộc sống trong làng giải trí. Trong mắt rất nhiều người bảo thủ, những ngôi sao này nọ vẫn không thể đánh đồng với giới thượng lưu chân chính trong xã hội, một ca sĩ như Lê Khải Liệt làm sao có thể mua được biệt thự ở nơi này, đây lại trở thành một câu đố bí ẩn.

“Ăn xong rồi? Chúng ta lại đây nói chuyện.” Tựa hồ luôn luôn lưu ý tốc độ ăn của Vu Duy Thiển, khi hắn nuốt xuống một ngụm sandwich cuối cùng thì cũng là lúc Lê Khải liệt xoay người lại.

“Ngươi muốn nói chuyện gì?” Đây có thể là không khí bình thản nhất kể từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cho đến bây gườ.

Sữa vẫn còn nguyên trong hộp, ngay cả nắp cũng chưa được mở, hắn mặc chiếc quần jean màu đen của Lê Khải Liệt, chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, để chân trần ngồi bên giường, tầm mắt của Lê Khải Liệt đảo qua một vòng, nhìn Vu Duy Thiển đặt hộp sữa sang một bên.

“Ngươi không thích uống sữa.”

Động tác trong tay dừng lại một chút, Vu Duy Thiển hờ hững ném hộp sữa vào tay của chủ nhà, “Ta không thích uống sữa quá hạn.” (o_o)

Lê Khải Liệt chụp được, hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn trực tiếp ném nó vào thùng rắc, sau đó nhún vai với Vu Duy Thiển, “Ta không thường xuyên ở nơi này.”

Sau khi nói mấy câu thì không khí trở nên cứng đờ, Lê Khải Liệt dường như có một chút đăm chiêu. Là khách, Vu Duy Thiển cũng không sốt ruột, hắn hiện tại có đầy đủ tính nhẫn nại để chờ Lê Khải Liệt mở miệng. Sau khi Bode đến nhưng không thể thành công đem hắn đi thì hắn đã có thể đoán được tình hình hiện tại.

“Bode đến đòi người, ta bảo hắn quay về truyền lời, ta sẽ không giao ngươi cho bọn họ.” Mặc dù Vu Duy Thiển đã sớm nghĩ đến đủ loại khả năng nhưng vẫn không ngờ Lê Khải Liệt lại dùng những lời này để mở đầu. Ánh mắt mạnh mẽ mà nghị lực, lại một lần nữa phóng ra điện năng làm cho người ta trở tay không kịp.

“Ngươi vẫn muốn tìm được bất tử từ chỗ của ta?” Vu Duy Thiển tìm kiếm đáp án trên biểu tình bí hiểm của Lê Khải Liệt.

“Ta không có hứng thú đối với nó.” Tiến đến gần vài bước, Lê Khải Liệt khoanh tay đứng bên giường, cúi người xuống, “Nói thật, hứng thú của ta đối với nó không nhiều bằng đối với ngươi, ngươi thú vị hơn so với cái thứ hư ảo mờ mịt kia, rất đáng giá để nghiên cứu.”

“Trước khi chưa xảy ra thì quả thật là hư ảo mờ mịt, nhưng đến khi nó phát sinh….” Mở ra lòng bàn tay, Vu Duy Thiển hạ xuống khóe miệng, hắn chỉ ra ngoài cửa sổ, “Ngay tại nơi này, chính là bây giờ ngươi không thể xác định trên thế giới có bao nhiêu thứ bị người ta phân loại là không phải hiện thực nhưng vẫn đang xảy ra, chúng ta đều sống ở mặt ngoài, có ai biết một mặt khác còn có thứ gì?”

Hắn tạm dừng một chút, nhìn lên khay thức ăn, ngữ điệu ôn hòa, “Tựa như fan hâm mộ của ngươi cũng không thể tưởng tượng được thần tượng của bọn họ lại là thủ phạm bắt cóc, ngay mới vừa rồi còn vào nhà bếp để làm một chút điểm tâm cho con tin của hắn.”

Lý luận một cách nghiêm túc khiến người ta không thể cãi lại. Ngồi trên giường, Vu Duy Thiển tựa như là chủ nhân nơi này. Kiêu căng, trầm ổn, xinh đẹp, lại khó có thể phục tùng, khi thì lạnh lùng, khi thì đùa cợt, bạo lực một cách tao nhã….

Tầm mắt bất giác dừng trên người Vu Duy Thiển….Lê Khải Liệt bỗng nhiên nhíu mày, nâng mặt của Vu Duy Thiển lên, đầu ngón tay cọ xát vài cái, đổi lấy ánh mắt chăm chú sắc bén của Vu Duy Thiển, hắn lại đột ngột thối lui, hỏi một cách điềm nhiên, “Tổ chức muốn giết ngươi có tên gì?”

“Ngươi có tính toán gì hay không?” Lê Khải Liệt vừa hỏi thì Vu Duy Thiển lập tức nghĩ đến rất nhiều, tạm thời không bận tâm động tác vừa rồi của Lê Khải Liệt mang hàm nghĩa gì, “Người giống như ngươi sẽ không cam tâm bán mạng vì gia tộc Claudy, ngươi tính lợi dụng ta để phản kích bọn họ?”

“Ngươi có kẻ thù của ngươi, ta cũng có của ta, trong tình huống như vậy thì chúng ta ngoại trừ trở thành kẻ thù, còn có một loại lựa chọn khác.” Lại một lần nữa đôi mắt màu tro lục có cái gì đó xôn xao náo động lóe lên, ánh mắt của Lê Khải Liệt suồng sã xuyên thấu vào đồng tử màu đen thần bí trước mặt.

————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.