Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 16



Chị hai uy vũ, hẹn gặp con mang và thủ đoạn hữu hiệu để đối phó hủ nữ

Sau khi Phong Danh Vũ thức tỉnh, bắt đầu nhìn chằm chằm mọi người cười khúc khích, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

“Chị, bọn họ không phải người nga.” Phong Tiểu Vũ nhắc nhở.

“Ừ.” Phong Danh Vũ gật đầu, “Không hề gì, đủ manh là được.”

“Khế Liêu là người sói.”

“Nga? Thật mạnh mẽ.”

“Long Tước là rồng đó nha.”

“Nga? Trời sắp đặt thật hay.”

“Bạch Lâu là quỷ nga!”

“A hay! Cực phẩm!”

“Lam Minh là…”

“Là cái gì cũng được… Vô địch công!”

“Bắc Bắc là…”

“Cực phẩm nữ vương thụ, yêu chết đi được! Phải trói lại!”

“Chị! Chị nghĩ lung tung cái gì vậy a?” Phong Tiểu Vũ túm cánh tay của cô lắc a lắc.

“Ừ.” Phong Danh Vũ nhéo nhéo cằm Phong Tiểu Vũ, “Ngoan, cưng là ngốc tự nhiên tiểu bạch.”

“Em mới không phải!” Phong Tiểu Vũ kháng nghị.

“Ừ ừ.” Phong Danh Vũ vỗ vai an ủi nó, “Tiểu thụ mà không muốn phản công thì không phải hảo tiểu thụ, chị hai hiểu mà.”

“Ngươi nghe được chúng ta không phải người, hình như cũng không giật mình.” Long Tước hỏi Phong Danh Vũ.

Phong Danh Vũ nhún nhún vai, “Này thì có sao, tôi có thể thấy được những thứ kỳ quái, cũng thường có sinh vật bất minh đến nơi này làm khách, mỹ nam thì lưu lại, sửu nam thì đuổi đi.”

“Vậy nữ nhân thì sao?” Phong Tiểu Vũ khờ dại hỏi.

Phong Danh Vũ chớp chớp mắt mấy cái, “Bồi dưỡng thành chiến hữu, cùng chung tài nguyên, muốn hủ cùng nhau hủ.”

“Quả nhiên là một người có linh lực cực mạnh.” Bạch Lâu nói.

“Các người chuẩn bị ghép thành đôi như thế nào a?” Phong Danh Vũ hiển nhiên càng quan tâm vấn đề này, “Ngô… Tiểu Vũ a, cục cưng, cưng xem bọn họ ai xứng với Tiếu Hoa?”

Phong Tiểu Vũ hít một ngụm khí lạnh, “Chị ngay cả anh rể chuẩn cũng chịu bỏ qua?”

“Chuẩn cái đầu mi, anh ta ‘ở đợ’ cho bà!” Phong Danh Vũ đè Phong Tiểu Vũ lại, “Mi chờ đi, năm nay nhất định đem mi gả ra ngoài! Hai mươi rồi mà vẫn còn non, thật hết nói!”

“Ai nha!” Phong Tiểu Vũ bị Phong Danh Vũ ấn lên sofa, dốc sức vùng vẫy, “Bắc Bắc, anh cứu mạng a!”

Miêu Tiêu Bắc đương nhiên có thể xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, chỗ nào dám đi cứu Phong Tiểu Vũ a.

“Gâu gâu.” Lúc này, Domi đi tới, hướng Phong Danh Vũ vẫy đuôi.

“Domi!” Phong Danh Vũ ném Phong Tiểu Vũ, bổ nhào tới ôm Domi, “Chừng nào cưng mới thức tỉnh a, tỉnh nhanh lên mau đem Tiểu Vũ ăn tươi đi, chị đợi không nổi!”

Tất cả mọi người kinh hãi.

Miêu Tiêu Bắc hỏi cô, “Cậu biết Domi là ai?”

“Đương nhiên biết a.” Phong Danh Vũ nói, “Đã bảo tôi có thể thấy được.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Chị, vậy mà chị còn hợp tác với tên biến thái Vệ Minh Á kia a? Chị không biết gã đó cũng không phải người sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

“A?” Phong Danh Vũ có chút khó hiểu, nói, “Vệ Minh Á chị chưa gặp, bàn công chuyện hợp tác với hắn là Tiếu Hoa.”

“Tiếu Hoa đâu?” Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn ngoài cửa, hỏi, “Anh ấy không về chung với cậu à?”

“Tiếu Hoa là ai?” Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc, ngữ khí tựa hồ có chút để bụng.

“A u?” Phong Danh Vũ hắc hắc cười hỏi Lam Minh, “Ghen à?”

Lam Minh cũng không phủ nhận, cười, vươn tay sửa lại tóc cho Miêu Tiêu Bắc, “Phòng tai họa trước khi nó xảy ra.”

“A…” Phong Danh Vũ lăn trên sofa, “Tôi thích!”

“Ai, chị, chị gọi điện thoại bảo Tiếu Hoa trở về trước đi.” Phong Tiểu Vũ nói, “Vệ Minh Á muốn ăn thịt người, nguy hiểm lắm.”

“Tiếu Hoa là trợ lý của Danh Vũ, cũng là anh họ của cô ấy và Tiểu Vũ.” Miêu Tiêu Bắc giơ tay hất tay Lam Minh ra, nói, “Rất tài giỏi, người chân chính lo việc buôn bán kỳ thực là anh ấy.”

Lam Minh nhướng mi một cái, Phong Danh Vũ tựa vào sofa nói, “Hắc hắc, Tiếu Tiếu là băng sơn mắt kính phúc hắc thụ nga… Tôi muốn tìm cho anh ta một lưu manh niên hạ công, ưn~ nếu có thì thật mỹ mãn nha.”

“Chị lại nữa rồi.” Phong Danh Vũ từ trong túi xách của Phong Danh Vũ lấy điện thoại ra, gọi cho Tiếu Hoa… Nhưng không ai bắt máy.

“Xong xong, có thể đã gặp chuyện không may hay không a?” Phong Tiểu Vũ sốt ruột.

“Sẽ không, tên đó rất khôn khéo, ai dám đụng tới anh ta a.” Phong Danh Vũ thờ ơ đứng lên, nói, “Chị đi tắm, Tiểu Vũ, gọi thức ăn bên ngoài, một hồi chúng ta mở tiệc lớn!”

Nửa tiếng sau, Phong Danh Vũ mặc một bộ quần áo thể thao sạch sẽ nhẹ nhàng chạy xuống, hỏi, “Tiểu Vũ, hai ngày nay cưng ở chỗ nào a?”

“Trong nhà Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ nói.

“Không bằng tất cả đều ở chỗ này đi?” Phong Danh Vũ đếm số người một chút, nói với mọi người, “Tôi ở đây vừa lúc có mười gian phòng, mọi người có thể cùng nhau ở.”

“Không cần đâu.” Miêu Tiêu Bắc vội lắc đầu, tâm nói, ở nơi này quá ‘nguy hiểm’.

“Ừ, tính đến việc các bảo bảo khỏe mạnh bình an, quả thật tốt nhất phải xa nơi làm việc.” Long Tước vuốt cằm lẩm bẩm, “Có một địa điểm để tập hợp làm việc là chuyện tốt.”

“Nơi này là tụ tập linh lực mà, quả thực rất tiện.” Lam Minh cũng gật đầu.

“Hỡn nữa hoàn cảnh thanh u, dễ làm việc.” Bạch Lâu cũng tỏ ra đồng ý.

“Trong sân có thể nuôi sói không?” Khế Liêu hỏi.

Miêu Tiêu Bắc vẫn nghĩ không ổn, chợt nghe Phong Tiểu Vũ hỏi, “Cư trú và thức ăn bao toàn bộ sao?”

“Không thành vấn đề.” Phong Danh Vũ cười tủm tỉm nói, “Muốn gì tùy các người.”

Miêu Tiêu Bắc bắt đầu dao động.

“Tiêu Bắc, muốn tôi tài trợ cho nhà hát của các cậu không?” Phong Danh Vũ sấn tới, cười ha ha nói, “Tôi gần đây có liên hệ với lão Dương, bàn về chuyện tài trợ cho các cậu một nhà hát thường dùng nga.”

Miêu Tiêu Bắc triệt để dao động.

Phong Danh Vũ lửa cháy đổ thêm dầu, “Trên lầu có thể xây một phòng luyện vũ đạo siêu xa hoa!”

Miêu Tiêu Bắc cũng không chống đỡ nổi nữa, một lát mới mở miệng, “Có thể dưỡng thú cưng không?”

“Hửm?” Phong Danh Vũ nghiêng đầu.

Miêu Tiêu Bắc từ trong bao đem Cổ Lỗ Y bế ra, “Nó…”

Phong Danh Vũ và Cổ Lỗ Y nhìn nhau khoảng năm phút, Cổ Lỗ Y ưỡn bụng thật cao thật cao, “ợ” một tiếng.

“Ách…” Phong Danh Vũ vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười hạnh phúc rồi ngã xuống.

“Chị!” Phong Tiểu Vũ vội tiến lên đỡ, “Ai nha, lại ngất nữa rồi!”

Mọi người quay về làm việc của mình, chợt nghe Phong Danh Vũ hạnh phúc nói, “Hảo khả ái, manh muốn chết, ta muốn ngươi làm người đầu tiên trong danh sách thừa kế tài sản.”

.

Tới chạng vạng, thức ăn đưa tới, mọi người bắt đầu ăn, cùng lúc đó, một nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài tiến vào, mở cửa đi vào trong. Ngước mắt… thấy được mọi người tụ tập bên bàn ăn, ngây ngẩn cả người.

“Tiếu ca!” Phong Tiểu Vũ kích động, đứng lên, “Anh chưa bị ăn a?! Thật tốt quá!”

Namtử đi vào xấp xỉ hai lăm hai sáu tuổi, tướng mạo rất tinh anh, mặc một bộ tây trang ôm sát theo vóc người, tóc đen hơi rối, đeo một cặp mắt kính không có khuôn. Màu da trắng, mặt gầy mũi cao, phi thường dễ nhìn, chỉ là mặt mày lạnh lùng, cảm giác rất nghiêm túc. Theo Phong Danh Vũ hình dung, cái này gọi là cấm dục, dụ hoặc băng sơn!

“Quả nhiên là ở đây.” Tiếu Hoa ấn mi tâm đi vào, nói với Phong Danh Vũ, “Cô để lại hỗn loạn rồi bỏ đi, hiện tại rối loạn lắm có biết không?”

“Cứ để công ty giải trí kia bồi thường tổn thất đi.” Phong Danh Vũ gác chân ăn mì xào, rất mất hình tượng nói, “Ai bảo bọn họ diễn đến phân nữa, diễn viên chạy, hứ!”

Tiếu Hoa cởi áo khoác tây trang, ném lên sofa, nhưng thấy được Vương Khải Suất đang nằm trên sofa… Nhíu mày, “Sao lại ở đây?”

“Là vậy nga.” Phong Tiểu Vũ đem sự tình kể lại cho Tiếu Hoa nghe, Tiếu Hoa tựa hồ không tin, vỗ vỗ đầu nó, cũng không nói thêm cái gì.

“Anh không thấy Vệ Minh Á có chỗ nào bất thường sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

Tiếu Hoa châm lửa hút thuốc, “Đừng nói nữa, lão bản đó ghê tởm muốn chết.” Nói xong, đi tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, vỗ vỗ vai cậu, “Tiêu Bắc, đã lâu không gặp.”

Tiêu Bắc gật đầu, giới thiệu mọi người với Tiếu Hoa, Tiếu Hoa lịch sự theo từng người gật đầu chào hỏi, là một người tương đối dễ gần.

“Sao vậy?” Phong Danh Vũ cảm thấy rất hứng thú hỏi Tiếu Hoa, “Hắn quấy rối anh nha?”

Tiếu Hoa sắc mặt khó coi, “Anh nghĩ hắn càng giống như đang nhìn thức ăn.”

“Thực sự quấy rối a.” Phong Danh Vũ vẻ mặt đáng tiếc, “Sớm biết vậy phải đi rình!”

Tiếu Hoa bất đắc dĩ tiếp nhận đồ uống Phong Tiểu Vũ đưa qua.

“Loài Mang tương đối thích người đẹp.” Khế Liêu hời hợt nói, “Cái đó cũng giống như người bình thường thích thức ăn đẹp mắt vậy.”

Tiếu Hoa xoay mặt nhìn nhìn hắn, chỉ chỉ một khay thịt gà, hỏi, “Cậu có thể nhận ra miếng nào đẹp hơn miếng nào không?”

Khế Liêu hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn nhìn Tiếu Hoa, cong khóe miệng cười, nói, “Ta nói là… Nếu thức ăn là con người.”

Tiếu Hoa nhíu mày.

Phong Danh Vũ một bên thì cầm chai bia đứng đứng lên, nói, “Tới! Vì các manh vật quanh bàn và vì các manh vật sẽ sống chung, cụng ly!”

Mọi người ăn.

Miêu Tiêu Bắc cúi đầu, thì thấy trên đùi, Cổ Lỗ Y ôm ly cocacola cô đô cô đô uống một hớp, sau đó, ợ một cái phà ra hơi coca, thoải mái mà tựa trên người cậu.

Miêu Tiêu Bắc cười xé vụn đùi gà cho nó ăn, Cổ Lỗ Y hạnh phúc liên tục kêu cô kỷ cô kỷ.

“Thật đáng yêu.” Tiếu Hoa một bên cũng có chút giật mình, vươn tay sờ sờ Cổ Lỗ Y, hỏi, “Đây là loài gì?”

Miêu Tiêu Bắc rất muốn nói cho anh biết đây là rồng con, có điều Tiếu Hoa từ nhỏ đến lớn đối với loại quái lực loạn thần này nọ vô cùng phản cảm, cho nên cũng không dám nói.

Lam Minh vừa ăn, vừa lật xem quyển tri thức chuyên nghiệp phổ biến của hủ mà Phong Danh Vũ kín đáo đưa cho hắn.

Lam Minh nhìn đến say sưa, Miêu Tiêu Bắc vừa lén liếc qua, trong nháy mắt máu xộc lên não, muốn giật cuốn sách bậy bạ này đem đi đốt!

.

Ăn xong bữa tối, mọi người lại làm việc riêng, Phong Tiểu Vũ ôm Domi, ngồi xem một bộ phim truyền hình lãng mạn sến chảy nước.

Lam Minh như trước ngồi trên sofa chăm chỉ ‘học tập’.

Miêu Tiêu Bắc tựa vào thảm bông trên sofa, gập đôi cặp chân thon dài ngồi trên ghế, đùa giỡn với Cổ Lỗ Y đang ghé vào trên bụng mình.

Miêu Tiêu Bắc lắc lắc đuôi Cổ Lỗ Y, bị Cổ Lỗ Y nhìn thấy, vì vậy Cổ Lỗ Y bắt đầu xoay quanh đuổi theo chiếc đuôi của mình.

Tiếu Hoa ngồi bên bàn trà, xem một chồng báo cáo dày.

Khế Liêu không biết từ chỗ nào mang đến hai chú sói con, đang chơi đùa với chúng.

Long Tước thì ở trong sân, đang lần lượt nấu cháo điện thoại với từng bé rồng nhỏ.

Phong Danh Vũ cầm một cái chén tựa trên lan can lầu hai, thưởng thức các mỹ nam trong phòng khách, nghĩ cuộc đời mình từ nay trở đi sắp đạt đến thời kỳ điên loạn.

Miêu Tiêu Bắc thấy Vương Khải Suất trên sofa còn chưa tỉnh, liền hỏi Lam Minh, “Vệ Minh Á còn chưa có hành động, nếu hắn không đến thì sao?”

“Vậy đi tìm hắn.” Lam Minh hời hợt nói vừa lật xem mạn họa, nói, “Nói chung đêm nay nhất định phải giải quyết hắn, ngày mai đi núi Lạc Hoán.”

“Núi Lạc Hoán?” Tiếu Hoa ngay bên cạnh, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, ngẩng đầu hỏi, “Các cậu muốn đi núi Lạc Hoán?”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Vốn dự định hôm nay đi, nhưng mà đã trễ.”

“May mà hôm nay các cậu không đi.” Tiếu Hoa nói, “Vừa nãy núi lở, các cậu không biết à?”

“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc cùng mọi người đều kinh hãi.

“Thật sao?” Phong Tiểu Vũ cầm remote chuyển sang kênh tin tức.

“Mấy ngày nay trời không mưa, sao lại có chuyện núi lở?” Long Tước đi đến, hỏi, “Hơn nữa địa chất nơi đó hình như cũng không quá xốp.”

“Có thể là có người nhanh chân tới trước không?” Bạch Lâu cau mày hỏi, “Ma lực cực mạnh có thể biến đổi kết cấu sơn thể.”

“Có thể!” Lam Minh nhíu mày, “Còn có kẻ khác muốn Vũ Dạ tập?”

“Đúng rồi!” Bạch Lâu hỏi Khế Liêu đang ngồi ngáp, “Có manh mối gì về Đọa Tử Thần truy sát người trong tộc của ngươi lần trước không?”

Khế Liêu bất đắc dĩ nhún vai, “Ta đã phái người đi tìm, nhưng hoàn toàn không có manh mối nào.”

“Các người đang nói gì vậy?” Tiếu Hoa khó hiểu ngẩng đầu nhìn mọi người.

Khế Liêu vừa lúc đứng bên cạnh anh, cúi đầu nhìn nhìn anh, cười nói, “Hmm… Ngươi hoàn toàn là một con người.”

Tiếu Hoa khẽ nhíu mày, Khế Liêu là loại hình mà anh không ưa nhất, thoạt nhìn có chút bạo lực băng nhóm, giống như một sinh viên ăn chơi sa đọa, là loại hình mà vừa nhìn đã thấy rất vô trách nhiệm, hơn nữa nói chuyện thì kỳ kỳ lạ lạ.

Khế Liêu cảm thấy ánh mắt Tiếu Hoa nhìn mình có chút chán ghét, tròng mắt hắn đột nhiên hơi phiếm đỏ.

Trên mặt Tiếu Hoa xuất hiện chút kinh ngạc, anh vội nhắm mắt lắc lắc đầu, sau đó nhìn lại, Khế Liêu đã che giấu con ngươi màu máu.

“Tiếu Tiếu.”

Lúc này, Phong Danh Vũ nói, “Đừng nhìn nữa, coi chừng bị ăn tươi nga.”

Tiếu Hoa mờ mịt quay đầu lại nhìn cô.

Đột nhiên, điện thoại di động trong tây trang của Vương Khải Suất vang lên.

Bạch Lâu đi đến cầm lên nhìn, đối mọi người nháy mắt —— Là Vệ Minh Á!

Long Tước từ tay hắn nhận lấy điện thoại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bấm nút nghe, “Uy?”

Mọi người sửng sốt, thanh âm giống hệt Vương Khải Suất.

“Cậuđangởđâu?”VệMinhÁhỏi,“Bỏđối tác mà chạy nhưvậy sao, cậu còn cóđạođức nghềnghiệp không?”

Long Tước nhướng mi một cái, con Mang này giả rất giống.

“Bây giờtôiđang nói chuyện vớiđối tác, cậu lập tứcđến xin lỗi người ta, trừphi cậu không muốn tiếp tục làm việc.”VệMinhÁuy hiếp.

Long Tước nhìn nhìn Lam Minh, Lam Minh gật đầu.

Long Tước liền hỏi rõ địa chỉ, đáp ứng lập tức đến.

Cúp điện thoại, Long Tước nhìn Lam Minh, “Đêm nay sẽ giải quyết hắn.”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Tiếu Hoa cũng vang lên.

Lấy ra vừa nhìn… Cũng là Vệ Minh Á.

Miêu Tiêu Bắc thấy Tiếu Hoa có chút khó hiểu nhìn mọi người, bèn nói, “Bắt máy đi, để xem hắn muốn làm gì.”

Tiếu Hoa đành phải bắt điện thoại, “Uy?”

“Ngài Tiếu, tối nay córảnh không?”VệMinhÁhỏi,“Chúng ta bàn bạc một chút vềvấnđềbồi thường hoạtđộng hôm nayđược không?”

“Hmm… Khi nào?” Tiếu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay.

“Nửa tiếng sauđược không?”Vệ Minh Á nói, báo địa chỉ của một nhà hàng.

“Được.” Tiếu Hoa cúp điện thoại, đối chiếu địa chỉ với Long Tước —— Như nhau.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, con Mang này ham muốn không nhỏ a đêm nay chẳng lẽ muốn ăn tươi hai người?

Khế Liêu nhướng mi, “Đây là một cơ hội tốt, trực tiếp xử lý hắn.”

“Mau chóng giải quyết đi.” Lam Minh đứng dậy, “Nhìn chướng quá.”

“Hừm hừm.” Phong Danh Vũ đột nhiên tiến tới, lôi kéo Lam Minh, cười hỏi, “Biết lái xe không?”

Lam Minh nhìn nhìn cô, nói, “Ta có thể học.”

“Ừ, tiểu công chính là phải có tinh thần thực hành a… Đến ga ra của tôi đi.” Nói, cô dẫn mọi người xuống ga ra.

.

Mở đèn ga ra lên, Phong Danh Vũ chỉ chỉ một chiếc xe Jeep, nói với Lam Minh, “Chiếc này khá hợp với anh.”

Lam Minh nhướng mi một cái, ánh mắt lộ ra một tia thưởng thức.

“Quên đi.” Miêu Tiêu Bắc vội ngăn cản Lam Minh, “Bầu trời sẽ không rơi bánh có nhân xuống đâu, sẽ thất thân đó!”

Lam Minh nghe xong, mỉm cười, ôm chầm Miêu Tiêu Bắc, nói, “Ta thật sự không ngại trao thân cho ngươi!”

“Nga a…” Phong Danh Vũ một bên nắm cánh tay Phong Tiểu Vũ cọ tới cọ lui, “Manh quá manh quá, xe tặng cho anh!” Nói xong, đem chìa khóa nhét vào tay Lam Minh.

Lam Minh cầm cái chìa khóa, hướng Miêu Tiêu Bắc nhướng mi một cái, “Ăn cơm chùa cũng phải có kỹ xảo, cái này danh từ chuyên nghiệp gọi là bán hủ.”

Miêu Tiêu Bắc thật sự muốn đập đầu vào tường.

.

.

_____________________

________________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.