Lý Thiên Thành mạnh bạo tát y một bạt, khuôn mặt giận dữ quát lớn: “Dẫu biết bản thân là phi tần của trẫm, vậy mà nhân lúc trẫm không có ở đây lại muốn làm trò đê hèn?”
Hắn vừa nói vừa nghiến răng, tức giận túm lấy cổ áo Sở Diên, hất mạnh y xuống đất.
Một tiếng phịch lớn, Sở Diên như không còn sức lực, hai mắt đờ đẫn dần mất ý thức.
Sở Diên còn chưa kịp giải thích, vừa quay trở về đã bị hắn mạnh bạo hành hạ, y cái gì cũng chưa kịp nói, y chuyện gì cũng chưa kịp làm.
Sở Diên đau đớn chống tay xuống đất, mày chau lại, mí mắt nặng trĩu cố gắng nhìn hắn.
“Không… có, ta chưa từng… phản bội người…” Sở Diên thở dốc, hì hục nói.
Nơi lục phủ ngũ tạng như bị dập nát, không thể nào hô hấp nổi. Tầm mắt cũng đã mờ nhạt, giờ phút này y rất muốn biến thành một con chim nhỏ, chắp cánh thoát khỏi lòng giam này.
Hắn đối xử với y như vậy, đem y vùi dập như thế, bản tính của hắn, trước giờ đều chẳng thay đổi.
“Sở Diên, ngươi trách trẫm sao? Ngươi trách trẫm không đủ thỏa mãn ngươi sao? Cho nên mới ngang nhiên rời khỏi?” Hắn bóp mạnh cằm y, nâng khuôn mặt y hướng về phía hắn đối xứng.
Nhìn nhan sắc xinh đẹp, đường nét thanh tú, hắn lại càng tức giận, y vậy mà dám đem khuôn mặt câu dẫn này, ngang nhiên đi khắp nơi trong cung, còn chẳng phải muốn tìm nam nhân sao?
Rõ ràng biết dung mạo khác thường, nhưng cứ muốn đứng trước mặt những tên khác, là muốn hắn tức đến điên sao?
“Trẫm đã nói rất rất nhiều lần, trẫm nói ngoài trẫm ra, tốt nhất không được đi đến nơi khác khi không có trẫm… tại sao ngươi lại không nghe?” Hắn kéo y quăng mạnh lên giường.
Do lực quá mạnh, Sở Diên bị ép mạnh vào tường tới thổ huyết, máu từ khóe miệng chảy xuống khớp hàm, từ từ chảy dài xuống, loang lổ trên y phục trắng xóa.
Sở Diên nhếch miệng cười, thân thể cũng run rẩy kịch liệt, y đẩy hắn ra, dùng hết sức lực bình sinh, chạy thật nhanh ra ngoài.
Dưới làn tuyết trắng, khuôn mặt y càng bi ai, thương tổn tột độ: “Người nhìn xem,… nhìn xem?”
Y bật cười nói: “Ta đã đến chỗ nào chứ? Đã đến nơi nào chứ? Ta chỉ… chỉ cảm thấy rất cô đơn, lạc lõng, trong vô thức đến chỗ Dương Xuân, vậy mà… người vừa trở về đã không nói một lời chà đạp trái tim ta?”1
“Người đúng là không tim không phổi!” Sở Diên hét lớn rồi chạy thật nhanh dưới nền tuyết, mặc cho thân xác điêu tàn, hơi thở gấp gáp, y vẫn chạy, vẫn chạy.
Nhìn Sở Diên kích động như thế, lúc bấy giờ Lý Thiên Thành mới nhìn lại, cảm thấy bản thân đúng thật rất quá đáng, hắn hoảng loạn chạy theo sau y, không ngừng gọi: “Sở Diên…”
Nhưng người phía trước vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại, y càng chạy càng nhanh, cho đến mặt tuyệt đã nhuộm màu đỏ rực.
Sở Diên không mang giày, y chạy chân trần trên nền tuyết, từng hạt tuyết cắt sâu vào da thịt.
Máu ở khắp nơi mà y lui tới, khắp nơi đều có máu, tựa như từng cánh hoa đang lụi tàn.
Lý Thiên Thành càng chạy nhanh hơn, hắn hoảng đến độ run rẩy.
“Sở Diên, mau đứng lại, đứng lại!” Hắn gọi tên y, không ngừng gọi.
Mặc dù nghe thấy, nhưng Sở Diên quyết không dừng lại, lòng ngực lúc này càng đau nhói. Sở Diên cố gắng gượng ép chạy nhanh, lúc sau đã không còn sức lực.
Tầm mắt ngày càng nhoè đi, trong phút chốc đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Sở Diên ngã khuỵu xuống mặt đất, sắc mặt đã tái nhợt không còn huyết sắc, y co người lại không ngừng nôn ra máu.
“Đừng… qua đây!” Sở Diên thều thào nói, ngăn không cho hắn đến gần.
Lý Thiên Thành nào có nghe, hắn lo lắng kéo mạnh y vào lòng, cúi đầu xuống nói: “Trẫm liền gọi thái y…”
Nhưng người trong lòng lại vùng vẫy không muốn, Sở Diên kích động đẩy hắn, y yếu đến mức không còn trụ vững.
Sở Diên nhắm mắt lại, một dòng lệ ấm tuôn ra, y bất lực đến độ không thể nào ngăn được giọt lệ rơi rớt.
“Tránh ra… tránh ra đi, khụ… khụ…” Sở Diên ôm lòng ngực không ngừng ho ra máu, y muốn tránh khỏi hắn nhưng không tài nào thoát ra được.
Nhớ lại lúc vừa nãy, y cố gắng giải thích, nhưng hắn lại cố gắng phủ nhận, không cho y nói.
Sở Diên đau muốn chết, trái tim y đang bị hắn bóp nghẹn, đến không thể nào thở được.
Hắn mấy ngày không ngó ngàng tới y, đến khi trở về lại nóng giận chà đạp y. Rốt cuộc hắn xem y là gì đây?
Sở Diên không hiểu, y càng không muốn hiểu, lúc này đây chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, chẳng muốn bận tâm tới hắn.
Lý Thiên Thành mặc kệ vừa nãy rốt cuộc là ai đúng, ai sai, hiện tại tính mạng Sở Diên mới là quan trọng nhất.
Hắn không thể chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà mãi mãi mất y, Lý Thiên Thành bế Sở Diên trở về tẩm cung.
Hắn vội quát thị vệ gọi thái y, sau đó thay giúp Sở Diên một bộ y phục khác.
Cẩn trọng lau đi vệt máu còn vươn ở khóe môi, kéo y vào lòng, sưởi ấm giúp y, nhìn người đang an ổn ngủ say, y không nháo, hắn lại rất vui.
Vuốt ve khuôn mặt y, hắn thầm nhủ: “Thái y sắp đến rồi, từ lúc ngươi nhập cung đến nay, đây là lần thứ hai ngươi bất tỉnh!”
Cả hai lần suýt chết cũng là do hắn gây ra.
Lý Thiên Thành tự cười một mình, cảm thấy thật quá mức lạ lùng, hắn đang làm gì chứ?
Hắn đã làm mọi thứ rối tung lên, việc gì phải nổi giận với y?
Hắn chỉ biết, lúc đó không thấy y, hắn còn tưởng Sở Diên chỉ vì hắn chăm sóc Diệp Vân Âm, mà đi tìm nam nhân khác.
Suy nghĩ trong đầu hắn ngày một lấn át tâm trí hắn, hắn bị nó vây lấy, Lý Thiên Thành trong lúc vô ý đã làm những chuyện khiến y tổn thương.
Hắn như kẻ điên vậy, lúc nóng, lúc lạnh, ra tay tổn thương y một cách y tàn nhẫn.
Lý Thiên Thành chợt nhận ra mình đã quá tay rồi, nhưng y thì đã triệt để chết tâm, y phản kháng hắn, vùng vẫy thoát khỏi hắn…
Lúc đó hắn như chết lặng mà nhìn y thoát khỏi hắn, Sở Diên mang thân thể tàn tạ, chạy khỏi hắn, dưới nền tuyết trắng hòa cùng máu của y, tạo nên một cảnh sắc bi ai…
Hắn đã biết, hắn lại càng sai rồi!
Trong lúc vô ý, hắn đã làm tổn thương y, để bây giờ nhìn y nằm đây, hơi thở yếu ớt, y có lẽ rất hận hắn!
“Trẫm không hiểu, trẫm hoàn toàn không phải cố ý như vậy!” Lý Thiên Thành hôn nhẹ trán y, giọng nói nhẹ nhàng.
Hắn vốn không cố ý, hắn hoàn toàn không có cố ý!
Lý Thiên Thành nhìn y, mong chờ đến lạ thường, mong chờ giây phút này, người kia mở mắt ra nói với hắn, y không trách hắn.
“Bẩm hoàng thượng, Lưu thái y đã đến!” Thị vệ quỳ rạp trên đất, kéo theo Lưu thái y đến hành lễ.
Lý Thiên Thành phất tay, hắn nói: “Không cần hành lễ, mau xem giúp trẫm!”
Lưu thái y rất nhanh liền đến, nhìn sắc mặt Sở Diên có lẽ là kinh hãi tột độ. Trong lòng đột nhiên bị kích động mới như thế.
Vội lấy ra bảo vật, Lưu thái y chăm chú nhìn Sở Diên, bắt đầu tiến hành phương pháp châm cứu.
Lý Thiên Thành ở một bên nhìn lại thấy rất đau, hắn vội hỏi: “Đau lắm không?”
Lưu thái y chỉ biết cười khẩy trong lòng, nếu hoàng thượng đã biết thương hoa tiếc ngọc thì tại sao lại để y chịu đả kích như thế.
Không chỉ kích động quá độ, trên người cũng không ít vết thương, ở xương sườn cũng bị tác động đến gãy.
Ở tay, hông, chân, mặt, tất cả đều do hắn làm ra, vậy mà bây giờ chỉ vỏn vẹn vài cái kim châm, cũng khiến y đau đớn hơn vừa rồi sao?
“Bẩm hoàng thượng, châm cứu hoàn toàn không đau!” Lưu thái y cung kính nói, nhưng nội tâm đã lên đến đỉnh điểm, thật khiến người khác phải cười khẩy mà khen ngợi mà.
“Vậy thì cứ làm đi, đừng quá mạnh tay!” Lý Thiên Thành nhẹ nhàng nói, hướng mắt nhìn Sở Diên, là lo lắng, là ân cần.
“Nếu vậy hạ thần sẽ tiến hành, trong quá trình này không được có sơ sót, chỉ mong hoàng thượng có thể di chuyển sang hướng khác?” Lưu thái y dời tầm mắt đến bên bàn trà, ý muốn hắn có thể qua đó.
Lý Thiên Thành tất nhiên không chịu, hắn lắc đầu nói: “Trẫm sẽ ở đây, tất nhiên sẽ không làm phiền ngươi!”
Nói đến đây Lưu thái y liền lập tức tiến hành châm cứu, không thể để một giây phút nào, làm chậm trễ ông cứu người.