“Nùng tự tửu, hương hãn tí văn tiêu, kỷ phiên vi thấu. Doanh khốn phong tình, xà song mi, họa dã họa ứng nan tựu”
Qua mùng tám, Lam Vong Cơ chọn ngày lành tháng tốt rồi cùng Ngụy Vô Tiện thành thân ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bọn họ không để chuyện này bị lộ ra, cũng không mời người bên ngoài, họ chỉ mời những người họ hàng gần với mấy vị trưởng bối cùng tiểu bối để cùng làm lễ ra mắt tổ tiên. Mọi chuyện diễn ra theo đúng tiến trình sau đó thì có tiệc rượu trong Tĩnh thất.
Hai người vẫn sinh hoạt như thường. Duy chỉ có một điều thay đổi, chuyện là từ nay về sau Ngụy Vô Tiện không cần phải che mặt lẩn tránh như trước nữa mà hắn có thể nghênh ngang ra vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hắn không còn lo lắng thân phận của mình bị bại lộ cũng như không còn để ý đến những lời đồn đại bên ngoài nữa, mà thay vào đó thì khi nào trời ấm áp thì hắn sẽ ra ngoài tản bộ, Nguyên Tiêu thì xuống núi chơi với bọn tiểu bối, đến tối thì vui vẻ tay trong tay về Tĩnh thất với Tiên đốc. Mấy ngày sau lại nghe phong thanh là Giang Trừng đưa hơn hai mươi cái rương đỏ đến Cô Tô, từng cái từng cái trải dài từ Vân Mộng đến Cô Tô, còn Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ thì chịu không ít sự thăm dò của các thế gia khác.
Ngụy Vô Tiện biết vậy thì đều cười cho qua, thậm chí hắn còn tự trêu đùa để an ủi phu quân bận bịu của mình “Phu quân, hôn thêm hai cái nè”. Đảo mắt một cái là đông qua xuân đến, tuy ba tháng này vẫn còn lạnh nhưng cũng đã khá hơn một chút. Vừa qua khỏi mùa đông, Ngụy Vô Tiện vẫn còn bị tỉnh giấc nửa đêm vì lạnh, cho nên trong ba tháng này, chờ cho thời tiết ấm hơn, Lam Hi Thần để cho Lam Vong Cơ dẫn Ngụy Vô Tiện đi đến Lạc Ấp để tìm vị danh y mà lúc trước hắn ta đã nói đến. Lúc đầu hai người họ tính không đi, dù sao thì bây giờ vẫn còn đang là đầu xuân. Nhưng Lam Hi Thần kiên quyết bảo họ đi, hắn ta nói “Tính cách vị danh y kia rất là kỳ quái, một năm thì vị này chỉ ở nhà vào cuối đông đầu xuân, nếu như trễ một chút thì vị danh y này sẽ thu dọn hành lý đi đến mấy nơi hoang vu để chữa bệnh, đến lúc ấy lại khó tìm…” Hơn nữa, Lam Hi Thần nói rằng, một năm trước kia, vào lúc hắn ta đang bế quan thì chính Vong Cơ đã đứng ra nhận chức gia chủ, mà bây giờ, nhiều nhất cũng là một hai tháng, đơn nhiên là hắn có thể giải quyết sự vụ Tiên đốc ngày thường của đệ đệ rồi. Sự kiên quyết của Lam Hi Thần khiến Lam Vong Cơ không thể chối từ, y nhanh chóng thu dọn hành lý rồi hai người cùng xuống núi. Thật ra thì Ngụy Vô Tiện cũng chẳng có chút chờ mong gì với vị thần y này, thứ hắn trông mong chính là chuyến đi du ngoạn đầu tiên của họ sau khi đã thành thân kìa, vừa bước ra cửa là hắn mơ mộng đến việc cùng y ngắm cảnh, cùng nhau ăn những món ngon… Nhưng không ngờ Lam Vong Cơ lại quá năng suất, y lo lắng cho cái thân thể dễ cảm lạnh này của hắn, cũng như lo vị danh y kia thu dọn hành lý rồi rời khỏi Lạc Ấp thì bọn họ sẽ khó tìm tung tích, vậy nên trong chuyến đi thì bọn họ đều ngự kiếm. Ngụy Vô Tiện chỉ có thể ủ rũ trong ngực Lam Vong Cơ nhìn mây trắng xóa cả ngày, còn ước mơ ngắm cảnh, ăn ngon kia thì đã tan thành mây khói. Đến lúc tới Lạc Ấp thì đầu nặng chân nhẹ, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy. Sau khi vị danh y kia xem bệnh xong thì Ngụy Vô Tiện phải nghỉ chân vài ngày ở khách điếm để lấy lại chút tinh thần. Vị danh y kia bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện khoảng một canh giờ, nguyên nhân bệnh chủ yếu là do thân thể lạnh, kinh mạch tắc nghẽn.
Vị này phải kê một thang thuốc để chữa cho các triệu chứng bệnh của hắn sau đó lại châm cứu một lát rồi ghi đơn thuốc ra giấy. Ngụy Vô Tiện vừa thấy cái đơn thuốc kia thì cảm thấy đầu lưỡi của mình đắng ngắt, hắn nhíu mày không muốn tiếp tục nữa. Tất cả đều do Lam Vong Cơ cẩn thận hỏi han về thời gian dùng thuốc trong ngày cũng như một vài điều cần lưu ý. Trong đó có một dược liệu rất khó tìm, nhưng Lam Vong Cơ nghĩ “Cứ thử tìm thôi, dù sao việc xem bệnh uống thuốc cũng là một chuyện bình thường với Ngụy Vô Tiện”
Ai cũng nhìn vào hiệu quả chứ ít nhìn vào quá trình, cứ thử đi thì biết đâu sẽ có chút kỳ vọng. Sau khi xem bệnh cho Ngụy Vô Tiện thì hai ngày sau vị danh y này đã thu dọn rời đi trong khi hai bọn họ vẫn còn đang ở Lạc Ấp. Ngụy Vô Tiện dựa vào đầu giường nhận lấy chén thuốc từ tay Lam Vong Cơ rồi nhíu mày uống ngụm thuốc đầu tiên. Vốn dĩ vị giác của hắn đã khá hơn nhờ các dược liệu y sư Lam thị, chỉ là chưa nếm được mùi vị của mấy món ngon thôi, nhưng tất cả đã bị sụp đổ bới chén thuốc đắng ngắt này. Hắn uống hết thuốc thì cố nhịn cơn buồn nôn của mình lại, sau đó ngẩng đầu với vẻ mặt đáng thương rồi hỏi Lam Vong Cơ “Chúng ta…phải trở về liền sao?”. Lam Vong Cơ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, y nói khẽ “Không vội”, đến lúc này thì Ngụy Vô Tiện mới có thể yên lòng. Mấy ngày sau, khi hắn đã ổn hơn thì hai người cũng chuẩn bị rời khỏi Lạc Ấp, nhưng điều bất ngờ là Lam Vong Cơ không ngự kiếm hay thuê xe ngựa.
Thay vào đó, y dẫn hắn đến một bến đò ở Lạc Ấp. Từ xa Ngụy Vô Tiện có thể nhìn thấy một thuyền có họa tiết được chạm khắc rất đẹp ở ngay bến đò. Hóa ra là Lam Vong Cơ đã lên kế hoạch sẽ cùng Ngụy Vô Tiện quay về Cô Tô bằng thuyền. So với đi ngựa thì đi thuyền đỡ xóc hơn với cũng nhanh hơn nữa, cả hai bọn họ đều quen đi thuyền nên cả hai đều rất nhàn nhã và không ai bị say sóng. Đi thuyền chính là sự lựa chọn tốt để du sơn ngoạn thủy. Mái của thuyền cong vút, được chạm khắc tinh tế, xuôi dòng thì có thể câu cá, ăn cơm, nghỉ ngơi, so với đi ngựa thì còn thú vị hơn nhiều.
Điều này rất đúng ý Ngụy Vô Tiện, hắn vừa thấy cái thuyền này vui vẻ đến mức nói lắp, hắn nhanh nhẹn ôm lấy cổ người kia rồi hôn một cái lên má, sau đó hắn vui vẻ chạy vọt lên thuyền bắt đầu quan sát trái phải. Bên trong cũng rất rộng rãi, có một cái giường ngủ giản dị, bên cạnh cửa sổ thì có bàn gỗ với nệm rất êm. Làn gió nhẹ thổi qua khiến tấm rèm tung lên, hai bên tai là tiếng sóng đập vào con thuyền. Lam Vong Cơ thuê một người chèo thuyền ở bến thuyền để đưa hai bọn họ tới chỗ bến thuyền của nơi kế tiếp. Vừa vào thuyền thì Ngụy Vô Tiện đã phấn khởi chạy đến bên bàn và lấy bộ ấm trà ra, để lấy nước pha trà. Lam Vong Cơ ngồi xuống ở phía đối diện, y nói với hắn “Nếu gió như vậy thì ước chừng tháng sau có thể đến Cô Tô”. Ngụy Vô Tiện để bình trà xuống, hắn hơi suy tư, vươn người về phía trước rồi vỗ vỗ tay y “Về quá trễ cũng không tốt, không thể để huynh trưởng vất vả như vậy…nếu không có việc gì thì chúng ta chơi mấy ngày rồi ngự kiếm quay về thôi”. Lam Vong Cơ nói “Không sao” sau đó y an ủi hắn “Ta đã truyền thư cho huynh trưởng, huynh trưởng muốn chúng ta chơi vui vẻ rồi mới về…còn nếu ngược chiều gió thì chúng ta có thể dùng linh lực để điều khiển thuyền, sẽ không mất quá lâu” Ngụy Vô Tiện nhìn y, trước giờ hắn luôn thích cách đạo lữ của mình lo liệu mọi chuyện như vậy, hắn vuốt tay y rồi lại hôn một cái ngay môi để trộm lấy một tia đàn hương nhàn nhạt, hắn mềm giọng “Ngươi thật tốt nha”. Sắc mặt Lam Vong Cơ không đổi nhưng tai thì đã đỏ một mảng.
13/04/2022