Hạ sơn
Cuối năm, trời trở rét.
Tuyết rơi phủ trắng núi rừng Loạn Táng Cương, ấy thế mà cây ngọc lan kia vẫn vươn mình xinh đẹp.
Thời điểm Lam Vong Cơ đứng dưới gốc hoa trông thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện là vào một buổi sáng sớm tuyết bay đầy trời.
Áo choàng hắc sắc lẳng lặng nằm trên vai Ngụy Vô Tiện. Hắn khẽ xoay người, đôi mắt sáng lên như thần, môi nở nụ cười rồi vươn tay bẻ một cành hoa, sau lại khẽ vuốt cằm, hôn lên nụ hoa e ấp trên tay.
Gió nổi lên, lướt qua khoảng cách giữa hai người, ve vuốt đôi môi hơi mở, đôi lông mày của ai kia rồi mang sương tuyết đi tới xa xa những ngọn núi mờ ảo.
Thành thực mà nói, đóa ngọc lan kia thật đáng ghen tị biết mấy.
Lam Vong Cơ đã nghĩ như vậy.
Nụ hoa được Ngụy Vô Tiện hôn lên nở rộ đẹp mắt, hắn còn cố ý ngậm lấy một cánh hoa, không nhanh không chậm tiến lên mấy bước, ôm lấy Lam Vong Cơ, trao y một nụ hôn sâu.
Giữa không gian bốn bề tuyết trắng, trong mắt ta chỉ có một mình ngươi. Lam Vong Cơ ôm lấy eo hắn, đem ôn nhu một đời này nâng niu hắn trong tay, dẫn dắt nụ hôn triền miên không dứt. Rồi lại cảm nhận được hương thơm thanh đạm theo môi lưỡi Ngụy Vô Tiện, phủ lấy toàn bộ giác quan y.
“Ăn ngon không nào, thỏ nhỏ?”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, lẳng lặng ngậm lấy cánh hoa ngọc lan, đôi tay ve vuốt ái nhân ngọt ngào trong lồng ngực.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười nựng cằm Lam Vong Cơ.
Xuân tới có anh đào, hè sang có sơn chi, thu đến có hải đường, đông về có ngọc lan,…
Giờ đây, nơi núi rừng này có cây có hoa, mỗi mùa đều nở đến xinh đẹp. Tất cả là do Ngụy Vô Tiện từng ngày từng ngày trồng xuống từng gốc cây, lại chăm sóc chúng suốt hơn mười ba năm qua. Âu cũng là muốn cho thỏ con của hắn có những món ăn phong nhã.
Lam Trạm, ngươi thích cái gì, ta sẽ hái cho ngươi.
Lam Vong Cơ vuốt ve gương mặt hắn.
Ngươi.
Trước đây hay lúc này, bốn ngăn trong trái tim ta đều chỉ có một mình ngươi, bốn mùa luân chuyển cũng là ngươi.
Đêm đó, chợ Di Lăng quán đông vui kéo dài tới mười dặm, từng dòng người nối đuôi nhau đi.
Lẫn trong đó có một vị thân mặc bạch y, thắt lưng giắt một cây sáo. Hắn khẽ mở mảnh lụa trắng rủ xuống từ trên đấu lạp, nghiêng đầu thấp giọng nói với người bên cạnh: Này, này, dáng đi của ngươi ấy, có thể thả lỏng ra một chút được không, chớ có nghiêm túc như vậy, coi chừng có người nhận ra ngươi đấy.
Người bên cạnh một thân đồ đen, trong tay xách một túi đồ sắm Tết. Đôi mắt giấu phía sau tầng lụa đen khẽ chớp, mãi một lúc mới có thể cố gắng hết sức cong cong cái lưng xuống.
Hồi lâu sau, y lại không biết làm sao, bèn bỏi: Phải thả lỏng thế nào?
Ngụy Vô Tiện nín cười: Ngươi xem lúc ta còn trẻ ta đi thế nào, chưa từng đi cho đàng hoàng, cứ tùy ý mà làm thôi.
Tiếng rao hàng của tiểu thương ven đường truyền đến, Lam Vong Cơ cúi đầu suy tư, lại nhìn qua nhìn lại nhìn những người đi đường đi theo những kiểu khác nhau. Cuối cùng y cũng bắt chước theo họ nhưng là đến cùng vẫn không tạo ra được cái kiểu “tùy ý” trong từng bước chân.
Mẹ ơi, ca ca kia có phải chân có tật gì không?
Thanh âm non nớt của một đứa nhỏ chạy ngang truyền tới. Mẹ của nó vội vàng kéo lại, cau mày cảnh cáo: Đi mau, chớ nhiều lời.
Ngụy Vô Tiện nhịn hết nổi, thế là cười tới mức lụa trắng trước mặt rung lên.
Nghĩ lại thì… Dù sao bây giờ ngươi cũng mặc đồ đen, cho dù có đi đứng đoan trang một chút thì người ta cũng sẽ nghĩ là một vị ma giáo đầu lĩnh không dễ chọc gì đó, chắc chẳng ai dám liên tưởng tới Hàm Quang Quân năm xưa đâu…
Ừm…
Lam Vong Cơ gật đầu.
Hàm Quang Quân của năm xưa, một người một ngựa, một thân một mình đi vây bắt Di Lăng lão tổ. Đến khi ma đầu kia mất khống chế, hai người cùng đánh một trận lớn, cuối cùng…
Một tiếng nói hết sức khoa trương từ trong một tửu lâu vọng ra.
Ngụy Vô Tiện dừng bước, đứng cách đó không xa nhìn vào.
Trên sân khấu nhỏ dựng trong đó có hai người, một thân áo lam, một thân quần áo đen đỏ đứng đó, đấu với nhau không phân thắng bại, không một chút tách rời.
Khuôn mặt giấu sau tầng lụa đen của Lam Vong Cơ khẽ quay sang nhìn người áo trắng bên cạnh, tai vẫn nghe tiếng người cười nói bên ngoài.
Tận mắt trông thấy thế cục Bất Dạ Thiên thành lâm nguy, Hàm Quang Quân không chần chờ, quyết định thật nhanh đem Di Lăng lão tổ về Loạn Táng Cương. Rồi linh quang ngất trời xuất hiện ở đó không lâu sau. Người ta vẫn nói đó là do phản phệ, oán linh vạn quỷ cắn trả thần hồn…
Nhìn sân khấu kịch lúc sáng lúc tối, còn có mấy đứa trẻ ngồi dưới nghe đến mê mẩn, Ngụy Vô Tiện trong lòng lại thấy buồn bã: Ta tạo nghiệt quá nặng, hại ngươi chỉ có thể ăn mặc như thế này ra ngoài. Rõ ràng là một tiên môn danh sĩ, hôm nay khó khăn lắm mới trở về được lại chẳng thể thoải mái đi gặp người.
Người đi đường qua lại vai chạm vai, tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong vẫn vang lên không dứt, áo bào đen khẽ di chuyển, ánh sáng trong đôi mắt nhạt màu của kia ngưng lại, yên lặng không nói một lời.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, bỗng nhiên cảm nhận được ấm áp bao lấy lòng bàn tay. Y cầm tay y rất chặt, lại giấu nó sau cánh tay áo thật dài.
Hắn trộm nhìn người bên cạnh một cái mới biết y cũng đang nhìn hắn. Xuyên qua màn lụa đen mỏng mảnh, hắn còn có thể nhìn thấy đôi môi của y khẽ mấp máy.
Không sao đâu.
Bàn tay kia lại nắm chặt thêm một ít, tựa hồ y muốn dùng động tác này cam kết với hắn.
Chúng mình về thôi. Lam Vong Cơ nói với hắn.
Dưới núi nhạt nhẽo.
Sau khi trở lại Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện dè dặt nói: Lam Trạm, ngươi xuống núi đi.
Ngươi với ta xuống núi rồi thì về đâu. Lam Vong Cơ bình tĩnh tiếp lời.
Bóng lưng gầy gò của Ngụy Vô Tiện được ánh lửa chiếu lên vách tường Phục Ma điện, hắn yên lặng không nói nữa.
Lam Vong Cơ lại tiến thêm hai bước, từ phía sau ôm lấy hắn.
Nhiệt độ ấm áp quen thuộc từ sau lưng đánh úp khiến hắn nhớ về chuyện xưa. Người nọ ôm hắn thật chặt, xung quanh còn có mùi máu rất nồng, trong bóng đen vạn quỷ thét gào như muốn cắn xé hắn…
Ngụy Vô Tiện trở nên sợ hãi, tránh khỏi lồng ngực ấm áp của Lam Vong Cơ.
Đừng ôm ta như thế, ta sợ.
Sợ một lần nữa mở mắt ra không thấy ngươi ở bên cạnh ta nữa.
Lam Vong Cơ yên lặng trong chốc lát, bàn tay ấm áp một lần nữa đặt lên vai Ngụy Vô Tiện.
Nếu để ta đưa ngươi xuống núi, ta cũng sợ lắm.
Sợ dưới núi người ra người vào, dễ động bình đao, ta chỉ có một thân một mình, sợ rằng không thể bảo vệ ngươi chu toàn.
Khẽ xoay lưng, Ngụy Vô Tiện cười nói.
Ngươi là Hàm Quang Quân, sống lại không dễ, nên xuống núi đi. Trở lại bên cạnh thúc phụ cùng anh trai ngươi, không nên ở nơi này cùng ta sống như một con hoạt thi ở bãi tha ma.
Vậy còn ngươi thì sao.
Ta á? Mười ba năm trước người ta nghĩ ta đã chết rồi, anh ngươi vẫn định kì đến thăm ta, ngươi cũng có thể làm như vậy.
Hắn cố hết sức làm lơ đôi mắt chứa đầy đau đớn cùng khổ sở của Lam Vong Cơ, hai tay duỗi ra, đem chính mình khảm vào trong ngực hắn.
Nghiêu nghiêu giả dịch khuyết, kiểu kiểu giả dịch ô (QT dịch câu này với đại ý: vật nhọn thì dễ gãy, đồ trắng dễ bị nhiễm bẩn)
Đó chính là ta cùng ngươi.
Cho nên chỉ cần ta và ngươi trong mắt người đời không có chút liên quan, cuộc đời về sau của ngươi vẫn có thể mãi mãi bình an.
Hai họ cứ như thế mà tách nhau ra…
Ban đêm, Ngụy Vô Tiện lại sốt.
Lò lửa đặt trên nền đất Phục Ma điện kêu lách tách, Lam Vong Cơ không có ở đây, Ngụy Vô Tiện một mình cuộn trong tấm chăn mỏng, đầu váng mắt hoa nhìn lên bóng mình in trên vách đá. Hắn đưa tay ra tạo thành hình một con thỏ.
Bóng con thỏ trên vách tường như giật mình, nhảy tới nhảy lui cứ như thể đang đứng trên thảm cỏ xanh mướt rộng vô cùng.
Mười ba năm qua, hắn không có kim đan, thân thể bây giờ đã yếu hơn lúc trước rất nhiều, tinh lực cùng thần trí đều đã đem toàn bộ dồn vào công việc độ hóa mỗi ngày, an dưỡng hồn phách Lam Vong Cơ, giờ tính ra chắc chẳng còn nhiều nữa.
Ngụy Vô Tiện nhìn bóng thỏ, môi bất giác nở nụ cười.
Lam Trạm xuống núi rồi liệu có thể giống như con thỏ chạy nhảy vui vẻ như vậy không nhỉ? Y sẽ được gặp người nhà, trở lại làm một vị Hàm Quang Quân tôn quý… như vậy là tốt nhất rồi.
Bỗng nhiên, trên vách tường Phục Ma điện xuất hiện thêm một bóng thỏ nữa.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại.
Lam Vong Cơ đầu vai còn dính tuyết ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, rất chuyên tâm dùng tay tạo cái bóng con thỏ trên tường.
Bóng thỏ của Lam Vong Cơ lớn hơn một chút, nó từng bước từng bước nhảy về phía con thỏ trước mặt, hai lỗ tai dựng cao rồi mũi nó chạm tới khuôn mặt con thỏ của Ngụy Vô Tiện.
Ngươi không đi.
Khoảnh khắc ấy, hai mắt Ngụy Vô Tiện bị bao phủ bởi từng giọt nước ấm áp.
Ừm.
Lam Vong Cơ cúi đầu xuống, trên đầu gối hắn còn đặt hai tấm da ảnh.
Là một bạch y Hàm Quang Quân, còn có hắc bào Di Lăng lão tổ.
Ta xuống núi mang chúng ta về đây.
Lam Vong Cơ nhìn thật sâu vào đôi mắt Ngụy Vô Tiện rồi hôn lên đôi môi ấm áp của hắn. Một nụ hôn hết sức dịu dàng, không một tia dục vọng.
Thành thật mà nói, kẻ tĩnh lĩnh cô yên trên núi là ngươi, người vạn dặm hồng trần dưới núi cũng là ngươi.
Lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trên giường đá trong Phục Ma điện. Mái tóc dài của Lam Vong Cơ buông xuống bên trung y, mà chính y thì đang dịu dàng hôn lên khóe mắt hắn.
Lại thấy ác mộng sao?
Lam Vong cơ rỉ tai nói nhỏ.
Nhiều năm trôi qua, mỗi ngày tỉnh lại khi nước mắt rơi lã chã đã sớm trở thành thói quen của Ngụy Vô Tiện. Trong đôi mắt vẫn còn mờ mịt vì lệ quang, hắn thấy được gương mặt đẹp đẽ của Lam Vong Cơ. Nhìn chằm chằm y hồi lâu rồi bỗng nhiên nở nụ cười ôm lấy người trước mắt. Hắn cười đến hài lòng vô cùng, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ cong cong, giọt nước mắt ấm áp còn lưu lại theo gò má trượt xuống, rơi ướt xương quai xanh Lam Vong Cơ.
Không phải ác mộng đâu, là một giấc mơ rất đẹp.
Ngụy Vô Tiện thầm thì thật khẽ bên đôi tai đỏ ửng của Lam Vong Cơ, âm cuối còn cố ý nâng lên một chút.
Rất đẹp, rất đẹp, một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ.
Lam Vong Cơ vuốt ve hắn rồi đem cả người khóa chặt trong lòng.
Vậy tại sao ngươi lại rơi lệ?
Mừng đến phát khóc đó.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, cả người vẫn chìm trong cái ôm của Lam Vong Cơ.
Mười mấy năm qua, lúc nào tỉnh dậy ta cũng khóc, bây giờ rốt cuộc có thể cười tỉnh rồi. Chỉ là không nghĩ tới bản thân vẫn rơi lệ.
Biết không, dục niệm sân si trong ta là ngươi, mộng mơ của ta cũng là ngươi đó.
Trong đôi mắt Lam Vong Cơ chỉ còn hình ảnh người kia lau đi giọt nước mắt, môi vẽ lên nụ cười thật tươi. Người này chính là kẻ mà y có thể không tiếc bất kì cái gì, thật lòng thật dạ muốn bảo vệ nâng niu.
Từ từ sẽ tốt. Lam Vong Cơ tựa như dỗ dành một đứa bé con, bàn tay vuốt nhẹ lên lưng hắn.
Đúng rồi, thỏ con của ta vẫn ở đây, vẫn giống như trước kia mỗi khi ta tỉnh lại với gương mặt đầm đìa nước mắt, thỏ sẽ an ủi, sẽ giúp ta liếm đi nước mắt nha. Vận khí tốt như vậy cầu cũng khó được. Đến nằm mơ cũng có thể cười tỉnh đó.
Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng “con thỏ” cọ tới cọ lui, mãi tới khi Lam Vong Cơ không nhịn nổi nữa, vùi đầu chặn cứng đôi môi hắn, hôn hắn đến ý loạn tình mê mới chịu ngừng tay.
Ngụy Anh, chúng ta đừng xuống núi, sống mai danh ẩn tích, làm bạn với đất trời.
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói.
Ta không muốn người đời biết đến chúng ta.
Về phía huynh trưởng, qua một thời gian ta sẽ xử lý tốt.
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ trong chốc lát, thanh âm mềm mại ấm áp giấu kĩ trong lồng ngực Lam Vong Cơ.
Được thôi, vậy tương lai về sau ta nếu có mơ thấy ngươi, lúc tỉnh lại sẽ chẳng còn đau lòng nữa.
Lam Vong Cơ hộn nhẹ lên trán hắn, lời y nói nhẹ nhàng ôn nhu.
Ngươi cũng không cần sợ hãi tỉnh mộng nữa.
Vậy ngươi phải dùng quãng đời còn lại bồi thường những gì ngươi thiếu ta trước đây.
Ngụy Vô Tiện cười nói.
Nhưng mà ngươi phải sống lâu thật là lâu đó, nếu không là bồi thường không nổi đâu.
Thiếu nợ mười ba năm nhung nhớ cùng một lòng son tình thiêu nóng cháy, cả vốn lẫn lãi phải trả đủ, không cho thiếu.
Sau này, đôi mắt ta chỉ hướng về ngươi, quãng đời còn lại cũng là của ngươi.
Năm tháng trôi đi, đến tận cuối cùng của cuối cùng, vẫn mãi là của ngươi.
– HOÀN –