Giang Yếm Ly cũng không lưu lại quá lâu trong quân trướng. Lam Vong Cơ vẫn ở đây, mà nhìn có vẻ y không muốn rời đi, nàng có chút lời muốn nói nhưng không tiện nói ra ở đây nên thôi.
Ngụy Vô Tiện rất là buồn bực vì sư tỷ rời đi. Sư tỷ này làm cho hắn cảm thấy rất thân thiết, lại có chút ỷ lại. Cho dù nói mọi chuyện rõ ràng với Lam Vong Cơ rồi, hắn vẫn cảm thấy không thích ứng được khi ở chung một mình với một người lạnh như băng vậy, luôn cảm thấy không biết nên làm cái gì. Vậy nên hắn muốn xuống giường ra ngoài đi dạo một chút, chứ ngồi đối mặt với khúc gỗ khô như Lam Vong Cơ này, hắn sẽ chán chết mất.
Thấy hắn đưa tay muốn lấy áo ngoài, Lam Vong Cơ liền đoán được hắn muốn xuống giường. Biết tính tình hắn không thể ngồi yên một chỗ được, lại nghĩ vừa rồi hắn cũng đã uống thuốc, chần chờ một lát, liền đè tay hắn lại: “Để ta.”
Tuy rằng không phải rất thuần thục, nhưng Lam nhị công tử đã bắt đầu thực hiện trách nhiệm của “cha nó”. Không chỉ tự tay đút canh đút thuốc cho Ngụy Vô Tiện, ngay cả quần áo, y cũng phải tự tay mặc cho hắn.
Ngụy Vô Tiện trong lòng mặc dù rất hưởng thụ, còn có chút cảm giác thỏa mãn ngọt ngào, nhưng hắn lại không thích ứng được việc y đột nhiên chu đáo như vậy, không được tự nhiên lắm mà giật giật, né tránh bàn tay cầm quần áo của Lam Vong Cơ: “Cái này ta tự làm được. Chúng ta bây giờ còn chưa phải là đạo lữ đâu. “
Ánh mắt Lam Vong Cơ ảm đạm xuống, cánh tay dừng một chút, vẫn đưa quần áo qua: “Hôm nay thân thể ngươi suy yếu, mặc thêm quần áo đi.”
“Thân thể ta suy yếu? Ta yếu chỗ nào chứ?” Ngụy Vô Tiện không phục, vừa mặc quần áo vừa trừng mắt với y, “Chẳng qua là trong bụng ta có một đứa nhóc thôi mà, làm sao có ảnh hưởng lớn như vậy? Thời điểm này mỗi ngày ta sẽ hơi khó chịu, nhưng mấy ngày nay đã khá hơn nhiều rồi. Lam nhị công tử, mặc dù ta là Khôn Trạch, nhưng ta cũng là một đại nam nhân, ngươi không cần đối xử với ta như một tiểu cô nương như vậy. “
Lam Vong Cơ nói, “Ta cũng không coi ngươi như nữ tử mà đối đãi. Chỉ là, nếu đã có ảnh hưởng, vậy thì cần phải chú ý một chút. “
Ngụy Vô Tiện đối với cách nghĩ nghiêm trọng hóa vấn đề của y có chút nói không nên lời: “Con người ngươi thật là… Sao lúc nào cũng nghiêm túc như vậy chứ? Theo lý thuyết mà nói, tính cách của ngươi ta và ta không hề hợp nhau chút nào. Cho dù ta đã mất trí nhớ, nhưng ta cảm thấy tính tình của mình cũng không thay đổi, lười để ý tới mấy thứ này. Ngươi lại luôn nghiêm túc như vậy, chắc không biết đùa giỡn là thế nào đâu nhỉ. Lam nhị công tử, ta nói ngươi hay trước, trong thời gian này, ta sẽ không đi theo ngươi đến nhà ngươi. Ta nghe nói gia quy Lam gia sâm nghiêm, ta không muốn bị quản thúc. “
Ngược lại, Lam Vong Cơ thực lòng muốn đưa Ngụy Vô Tiện về Vân Thâm Bất Tri Xứ để tĩnh dưỡng an thai, nhưng y biết hắn nhất định sẽ không chịu, nên y cũng không đề cập tới vấn đề này. Hiện giờ, Ngụy Vô Tiện đã tự mình nói ra lập tức nói: “Sẽ không. Ngươi muốn đi đâu cũng được, muốn làm gì đều tùy ý ngươi. “
Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi. Lam nhị công tử cũng không phải rất cứng nhắc nhỉ. “
Lam Vong Cơ mi tâm giật giật: “Không cần khách khí như thế, gọi Lam Trạm là được.”
“Lam Trạm?” Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “À, lúc trước nghe ngươi nhắc qua một lần. Cái tên này rất dễ nghe. Nếu ngươi đã trực tiếp gọi tên ta, ta cũng nên gọi thẳng tên ngươi, vậy mới công bằng. “
Mấy năm trước, là Ngụy Vô Tiện quấn lấy y nhất định đòi gọi thẳng tên nhau, hiện giờ lại đổi ngược lại rồi.
Lam Vong Cơ trong lòng khẽ thở dài: “Tùy ý xưng hô là được.”
“Được, ta cũng cảm thấy gọi ngươi là Lam nhị công tử quá khách khí. Sau này ta sẽ gọi ngươi là Lam Trạm.” Ngụy Vô Tiện nói xong, đột nhiên cảm thấy đúng là nên gọi y như vậy, cái tên này mới dễ nghe làm sao, nên để người khác gọi nhiều một chút, nhưng tốt nhất chỉ có ta mới có thể gọi y như vậy. Dù sao mình nói nhiều như thế, một mình mình kêu Lam Trạm đủ bù cho phần của người khác rồi.
(Nghe chưa! Hai chữ “Lam Trạm” được Di Lăng lão tổ đăng ký bản quyền rồi nhe!!!)
Một lần nữa nghe được Ngụy Vô Tiện gọi tên của mình, Lam Vong Cơ có loại cảm giác đã rất lâu rất lâu chưa nghe lại, tựa hồ như không phải chỉ ba tháng không gặp, mà là mấy năm biệt ly.
Đối với Ngụy Anh mà nói, có lẽ thời gian qua hắn đã trải qua muôn ngàn đau khổ, lại lâm hoàn cảnh khó khăn không lối thoát, một ngày dài như một năm. Đáng tiếc, y lại không thể ở bên cạnh hắn vào khi ấy.
Sau này, nhất định phải đối xử thật tốt với hắn. Ngoài ra, hiện giờ hắn đang mang thai, có một số thuật pháp quyết không thể tu luyện.
Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn quỷ dị của Ngụy Vô Tiện lúc mới gặp lại, Lam Vong Cơ rất lo lắng, hỏi: “Ngụy Anh, lúc trước… dọc đường truy sát môn sinh Ôn thị, có phải là ngươi hay không?”
Ngụy Vô Tiện vốn còn đang vui vẻ vì có thể tùy ý xưng hô tên với Lam Vong Cơ, đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Là ta. Ngươi muốn nói cái gì?”
Lam Vong Cơ mím môi, do dự thật lâu, vẫn nói: “Ngụy Anh, tu hành tà đạo tổn hại tâm tính, vẫn là đừng tiếp tục nữa. Về sau có ta ở đây rồi. “
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không chịu nghe y nói xong, vỗ đệm lên đệm giường, giương mắt nhìn hắn: “Ý của Lam nhị công tử có phải là việc mất trí nhớ của ta là do tu tập tà đạo nên mới tổn hại tâm tính?”
“Không phải như vậy!” Lam Vong Cơ vội vàng nói: “…Chỉ là, trong lòng lo lắng. “
Ngụy Vô Tiện nổi giận, không biết tại sao trong lòng nổi lên chút ủy khuất cùng khó chịu, trong mắt hiện ra hắc khí nhàn nhạt, che đi chút ẩm ướt không rõ ràng trong mắt, quả quyết nói: “Không cần! Thân thể của ta tự ta rõ ràng, tâm tính của ta tự ta hiểu rõ, không cần người ngoài quan tâm!”
Người ngoài?
Lam Vong Cơ trong lòng đau đớn, nắm đấm siết chặt, môi giật giật, gian nan nói: “Ngươi nói ta là… người ngoài?”
Ngụy Vô Tiện vừa nói xong là đã hối hận. Hắn không phải là người không biết tốt xấu, cha nó cũng chỉ là lo lắng cho mình thôi. Truyện được cập nhật sớm nhất tại www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Hơn nữa giữa hai người đều có một đứa nhỏ rồi, quả thật không thể tính là người ngoài.
“Khụ, vừa rồi là ta nói sai, ngươi không phải người ngoài. Nhưng Lam nhị công tử, ngươi thật không cần lo lắng cho ta. Nếu đã tu đạo này, ta tất nhiên có đủ tự tin sẽ không để xảy ra chuyện gì. “
Thấy hắn rối rít thanh minh về câu người khác, mặc dù lại bị gọi là “Lam công tử”, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chỉ nói: “Ngụy Anh, để ta giúp ngươi.”
“Giúp gì?” Ngụy Vô Tiện vẻ mặt cảnh giác, “Ta đang rất tốt, sao cần phải hỗ trợ?”
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện lại chuẩn bị xù lông, y không dám vọng động, không thể đối nghịch với hắn, cũng không tiện nói cứng rắn, đành nòi quanh co một chút: “Cũng không phải trợ giúp, chỉ là chiếu cố.”
Ngụy Vô Tiện cảm thấy cái này có thể chấp nhận được, nói: “Ta vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Ta sẽ cho ngươi chăm sóc, nhưng chỉ giới hạn ở đứa nhỏ này thôi, những thứ khác miễn bàn. “
Thấy hắn tựa hồ vô cùng kháng cự về đề tài liên quan đến quỷ đạo này, Lam Vong Cơ không còn cách nào, chỉ đành tạm thời đè nén lo lắng lại, cũng không dám nhắc tới việc vì sao Ngụy Vô Tiện không thể ngự kiếm. Y cảm thấy việc này so với việc quỷ đạo càng không thể nhắc tới.
Thấy y không mở miệng, Ngụy Vô Tiện cũng không biết nói gì tiếp với nam nhân mặt lạnh này, dứt khoát ra ngoài đi dạo một chút: “Chúng ta ra ngoài một chút đi. Trong quân trướng ngột ngạt quá. “
Lam Vong Cơ nói, “Ngươi còn cần phải nghỉ ngơi.”
Ngụy Vô Tiện lườm y một cái: “Hiện tại ta rất tốt. Ngươi có đi cùng không? Nếu không thì ta tự đi một mình. “
Lam Vong Cơ tất nhiên sẽ không cho phép hắn ra ngoài một mình, cẩn thận bắt mạch lại cho hắn, phát hiện quả thật không có gì đáng ngại. Thấy Ngụy Vô Tiện đã có chút không kiên nhẫn, sợ hắn thật sự tự mình chạy loạn, nên y truyền cho hắn chút linh lực, lúc này mới cùng hắn ra ngoài quân trướng.
Trước đây bởi vì Giang Trừng và Lam Vong Cơ dẫn người ra ngoài chặn đánh Ôn Triều, gã ta đã bị Ngụy Vô Tiện giết chết, nên mấy ngày nay liên quân mới có thể có thời gian nghỉ ngơi. Xạ Nhật chi chinh vừa mới bắt đầu, các tu sĩ lại phần lớn thuộc nhiều nhà, tán tu cũng có, tuy rằng cắm trại, thế nhưng không được quy luật, cho nên có chút loạn. Trong doanh địa tu sĩ đi loạn khắp nơi, càng chẳng có quy củ gì cả, thoạt nhìn có chút luộm thuộm, còn kém hơn cả binh sĩ trong quân đội bình thường của bá tánh.
Ngụy Vô Tiện đảo qua một vòng, khinh bỉ nói: “Cứ như vậy, còn muốn đánh Ôn gia?”
Lam Vong Cơ nói: “Giữa các tu sĩ, mặc dù có mâu thuẫn, nhưng cũng chỉ vài người, mà dạo này ít có chiến sự, cho nên như thế.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta biết, nhưng đừng để ta hành động cùng bọn họ, nếu không ta sợ ta sẽ không nhịn được mà mắng người.”
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, nắm lấy tay hắn: “Ngụy Anh, Ôn thị thế lớn, không thể tự tiện hành động.”
Ngụy Vô Tiện thần bí cười cười, xoay xoay cây sáo màu đen trên tay: “Cái này không cần Lam nhị công tử quan tâm. Hơn nữa, ta cũng không nói chỉ có một mình ta. “
Lam Vong Cơ trong lòng hơi trầm xuống, nhịn một lúc, vẫn mở miệng hỏi: “Ngươi. Vẫn luôn kết bạn với người khác?”
Lam Vong Cơ như vậy khiến Ngụy Vô Tiện kinh ngạc một chút: “Lam Trạm, ngươi đang ghen sao? Sợ ta suốt ngày ở bên người khác à?”
Cổ họng Lam Vong Cơ giật giật, nghiêng đầu né tránh tầm mắt của hắn.
“Ha ha, ngươi xấu hổ rồi kìa.” Ngụy Vô Tiện vui vẻ nhìn, vòng sang bên kia nhìn thẳng vào mặt y: “Oa, còn không dám nhìn ta. Xem ra là thật rồi. Ta nói nè Lam nhị công tử, ngươi nghĩ nhiều rồi. Con của ngươi đang nằm trong bụng ta, ta còn có thể cùng những người khác làm gì chứ? Dù ta là người tùy ý đến thế nào, cũng biết phải tòng nhất nhi chung *.”
*从一而终 Tòng nhất nhi chung: giữ lòng chung thủy đến cùng. Tui cảm thấy câu thành ngữ này khá hay nên giữ lại nguyên văn. Nhà văn Vũ Trọng Phụng từng viết:
Chữ rằng tòng nhất nhi chung
Gái hiền thờ chỉ một chồng chẳng hai.
Tiện Tiện nhà ta rất giữ phụ (phu?) đạo nha!!!
“Tòng… nhất nhi chung?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đương nhiên rồi. Ta nói có thể chấp nhận ngươi ở bên cạnh ta, chính là muốn xem chúng ta rốt cuộc có thích hợp hay không. Nhưng cho dù tạm thời bây giờ nhìn không ra là hợp hay không hợp, ta cũng sẽ không tìm người khác nha. Ngươi coi Ngụy Vô Tiện này là ai chứ?”
Trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng ấm áp, lại cảm thấy tội lỗi khi lợi dụng người khác gặp nguy nan, nhưng vẫn thành thật nói: “Ngươi trước nay luôn khiến người khác yêu thích. Ta quả thực… sợ hãi. “
Lời này vừa nói ra, trong lòng y lại dấy lên một đau đớn khiến y không thở nổi. Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay luôn đào hoa trêu ghẹo người khác, y thật sự không có tự tin, đứa nhỏ trong bụng hắn, là của mình.
Ngụy Vô Tiện có chút nói không nên lời: “Hàm Quang Quân, Lam nhị công tử, ngươi còn không biết đứa nhỏ trong bụng ta là của ai sao? Đã như vậy ngươi còn sợ cái gì chứ? Trước kia ta không đáng tin như vậy à?”
Lam Vong Cơ câm lặng.
Y thực sự không biết. Nếu biết, có thể y sẽ không sợ hãi như vậy.