Lúc hôn lên, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn mở to hai mắt.
Hắn nhìn thấy hình ảnh chính mình dần dần phóng đại trong đôi mắt nhạt màu kia, cũng thấy được sự lo lắng và kinh hoảng chảy trong mắt dần dần biến mất, có xu hướng chuyển thành khiếp sợ.
Đôi môi Lam Trạm thật sự rất mềm.
Hắn bỗng nhiên không đúng lúc nghĩ vậy, sau khi hôn xong, vẫn như cũ có chút chưa thỏa mãn, lại vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Dường như bị động tác này làm cho kinh hãi, Lam Vong Cơ rốt cục phục hồi tinh thần, đẩy mạnh hắn ra.
Bị đẩy mạnh một cái như vậy, Ngụy Vô Tiện mới đột nhiên ý thức được mình vừa rồi đã làm cái gì.
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi…”
Hai người gần như đồng thời lên tiếng, sau đó lại đồng thời rơi vào trầm mặc. Trong Tàng Thư Các một mảnh yên lặng, chỉ có gió ngoài cửa sổ lướt qua, tiếng xào xạc của cành hoa mộc lan lay động. Thủ phạm gây ra một loạt tội lỗi này dường như cũng cảm giác không khí không đúng, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, cọ cọ vào chân hắn.
Ngụy Vô Tiện còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần, cứng ngắc cúi đầu nhìn về phía quả cầu nhung trắng như tuyết ủn tới ủn lui bên chân hắn. Nghe thấy tiếng bước chân di chuyển, hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Lam Vong Cơ lui về phía sau hai bước, lại giống như là tư thế xoay người chuẩn bị chạy trốn, vội vàng kéo y lại.
Trong nháy mắt kéo ống tay áo Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng ngây ngẩn cả người, hắn hoàn toàn không biết vì sao mình không muốn Lam Vong Cơ rời đi, nhưng người đã bị hắn giữ chặt, thu tay lại không còn kịp nữa rồi.
Đại não một lần nữa chuyển động nhanh chóng, hắn luôn luôn da mặt dày quen rồi, cũng không sợ mặt dày vô sỉ thêm một chút, vì thế trực tiếp làm bộ như nụ hôn vừa rồi không xảy ra, nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm… ngươi không sao chứ, có bị đập đau không?”
Lam Vong Cơ hơi cúi đầu, cũng không nhìn thẳng vào mặt hắn, trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Không sao.”
“Vừa rồi cám ơn ngươi nha.” Ngụy Vô Tiện gãi gãi tóc, cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy hiện tại nhất định phải nói cái gì đó, mới có thể hóa giải bầu không khí có chút vi diệu xấu hổ lúc này, “Thật ra ngươi không cần làm như vậy, bản thân ta bị đập một cú đó cũng sẽ không sao.”
Nhìn bộ dáng hơi xộc xệch của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện có chút không nỡ nhìn, chỉ chỉ mặt y nói: “Hay là ngươi lau mực trên mặt trước?”
Đại khái bị một loạt sự kiện vừa rồi làm cho có chút suy sụp, Lam Vong Cơ dường như vẫn không có tâm trạng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, bị Ngụy Vô Tiện nhắc nhở như vậy, mới phục hồi tinh thần lại, gật đầu về phía hắn, lấy khăn ra lau sạch mực trên mặt, rồi một lần nữa sửa sang lại mái tóc.
Đợi Lam Vong Cơ chỉnh đốn xong dáng vẻ, Ngụy Vô Tiện cũng làm như thở phào nhẹ nhõm, luôn cảm thấy đây mới là bộ dáng bình thường của Lam Vong Cơ, nếu bị Lam lão đầu nhìn thấy môn sinh đắc ý của ông bị hắn giày vò thành bộ dáng này, chắc là ý định đánh chết hắn cũng có luôn quá.
Cúi đầu nhìn con thỏ cọ tới cọ lui bên chân hắn, nhìn lướt qua những dấu chân dính mực và giấy Tuyên Thành bị nó quậy bừa bãi khắp mặt đất, lại nhìn sách vở rải rác khắp nơi, Ngụy Vô Tiện tràn đầy áy náy nói: “Thực xin lỗi nha Lam Trạm, không phải cố ý làm cho Tàng Thư Các của nhà các ngươi biến thành như vậy đâu, ta thật sự thật sự chỉ là muốn tặng hai con thỏ kia để làm bạn với ngươi thôi.”
Im lặng một hồi, Lam Vong Cơ mới thấp giọng đáp lại: “Không sao.” Nói xong, liền cúi người xuống bắt đầu thu dọn sách vở rải rác trên mặt đất.
Ngụy Vô Tiện đương nhiên cũng sẽ không đứng yên, vội vàng nói: “Ta giúp ngươi cùng thu dọn nhé.”
Lam Vong Cơ không đáp lời hắn, chỉ tiếp tục im lặng nhặt sách. Tuy rằng y không trả lời, nhưng cũng không đuổi hắn đi, Ngụy Vô Tiện liền cùng nhau hỗ trợ thu dọn Tàng Thư Các bị hắn làm cho bừa bộn.
Hắn vừa lơ đãng nhặt sách lên, vừa cố gắng nhớ lại vừa rồi rốt cuộc là mình bị cái gì che mắt, mới trực tiếp hôn lên như vậy. Hôn lên thì thôi, sau đó còn liếm một miếng, đây thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Đặt sách lên kệ ngay ngắn, Ngụy Vô Tiện vô thức liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, thấy thần sắc trên mặt y cũng không có gì khác thường, như thể hoàn toàn không để ý vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đang nhìn về phía bên kia, Lam Vong Cơ đột nhiên xoay người nhìn về phía hắn, Ngụy Vô Tiện vội vàng cúi đầu, làm bộ tiếp tục bận rộn chuyện trong tay. Nhưng Lam Vong Cơ hình như cũng không định nói chuyện với hắn, chỉ là đặt đồ đạc xuống, rồi lại xoay người trở về.
Tuy rằng không bị phát hiện mình đang lén nhìn y, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn có chút tâm thần không yên. Lam Vong Cơ thoạt nhìn sắc mặt tự nhiên, phảng phất cũng không quá để ý nụ hôn kia, nhưng tại sao lại đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra như vậy, thật sự chán ghét hắn đến thế sao? Nhưng lần trước Lam Vong Cơ hôn hắn để giải cấm ngôn thuật, chính hắn cũng không có phản ứng quá khích như vậy mà. Nghĩ tới đây, trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên có chút mất cân bằng.
Đến tột cùng bởi vì hắn là nam nhân, hay chỉ bởi vì là hắn, Lam Vong Cơ mới đối với hắn như vậy hả. Rõ ràng lúc trước Lam Vong Cơ đã đồng ý làm bằng hữu với hắn, tại sao đối với hắn vẫn là thái độ này chứ…
Chờ một chút, hình như vẫn có chỗ nào đó không giống nhau, nếu như là Lam Vong Cơ trước kia, sau khi bị hắn hôn bậy bạ như vậy, khẳng định sẽ tức giận đến mức trực tiếp phất tay áo rời đi, hoặc là trực tiếp kêu hắn cút, còn lâu mới chỉ đẩy hắn ra, sau đó hiện giờ còn có thể ở trong Tàng Thư Các cùng hắn thu dọn đồ đạc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì!
Càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn còn chưa nghĩ rõ ràng, đã thấy Lam Vong Cơ sửa sang xong tất cả sách vở bị hắn làm đổ xuống, chuẩn bị rời đi. Vì thế Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bước nhanh đến trước mặt Lam Vong Cơ, ngăn đường đi của y: “Lam Trạm, ngươi chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy Ngụy Vô Tiện như vậy chắc chắn không có chuyện tốt, nhịp tim không khỏi rối loạn trong nháy mắt, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì.”
Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, hỏi: “Lam Trạm, có phải ngươi thật sự rất chán ghét ta không?”
Thân hình Lam Vong Cơ khựng lại, các ngón tay để bên hông hơi cuộn lên, trong một tích tắc vô tình giao nhau với đôi mắt trong veo kia, lại lập tức bị đốt nóng đến mức dời mắt đi. Y theo bản năng muốn nói là không phải, nhưng lại khó có thể nói ra miệng, càng không cách nào trái lòng nói ra chữ PHẢI, vì thế chỉ đành giữ im lặng.
Thấy y không nói gì, Ngụy Vô Tiện vốn có chút sốt ruột, liền tiếp tục hỏi: “Vậy có phải ngươi rất ghét hôn ta không?”
Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, quả thực không cách nào tin rằng hắn lại hỏi trực tiếp như vậy, càng không biết nên trả lời như thế nào.
Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy cách hỏi của mình có gì kỳ quái, xưa nay hắn nghĩ cái gì thì làm cái đó, có cái gì không rõ liền trực tiếp tìm hiểu cho rõ, nhìn đôi mắt Lam Vong Cơ cứ mở thật to, làm như bị hắn dọa sợ, suy nghĩ một chút, lại đổi cách nói khác, tiếp tục hỏi: “Vậy hoặc nói là, ngươi có ghét bị ta hôn hay không?”
Ánh mắt Lam Vong Cơ mở càng to hơn, theo bản năng lui về sau một bước.
Ngụy Vô Tiện đuổi theo không rời, tiến lên phía trước một bước theo bước chân lùi về phía sau của y: “Nè, ngươi đừng chạy, ta chỉ là nghĩ không ra, cho nên muốn hỏi ngươi một chút, ngươi thông minh như vậy, có lẽ nghĩ rõ ràng hơn ta.”
Lam Vong Cơ trầm mặc lại lui về phía sau một bước, Ngụy Vô Tiện cũng đi theo y một bước: “Mấy ngày trước ta có chút buồn phiền chuyện này, nhưng ta cũng không có cách nào tìm người khác để nói, chỉ có thể tìm ngươi nghiên cứu thảo luận một chút.”
Lam Vong Cơ tiếp tục lui về phía sau, giọng nói dường như đang run rẩy: “… Nghiên cứu thảo luận cái gì.” Y đã lui đến góc tường, không còn chỗ nào có thể lui, Ngụy Vô Tiện rốt cục cũng dừng bước.
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt có chút né tránh của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mở miệng nói: “Trước hết ta xin lỗi ngươi, vừa rồi không cẩn thận lại hôn ngươi… Nhưng ta không biết tại sao… ta lại cũng không ghét việc hôn ngươi, thật sự, từ lần đầu tiên ở Suối nước lạnh đã là như vậy, lần trước ngươi hôn ta để giải trừ cấm ngôn thuật, ta cũng không thấy phản cảm, nhưng hình như ta chỉ như thế đối với ngươi, đối với người khác thì ta không làm được, nghĩ đến người cùng với ta hôn nhau nếu là Nhiếp Hoài Tang hoặc là Giang Trừng thì ta sẽ không thoải mái…”
Bực bội cào cào tóc, Ngụy Vô Tiện nói: “Ta cũng không biết nói với ngươi như thế nào, Lam Trạm, ngươi có thể hiểu ý của ta không? Ta chỉ muốn hỏi ngươi… ngươi cũng như thế giống ta phải không?”
Lam Vong Cơ dường như đã khiếp sợ đến đỉnh điểm, nửa ngày cũng không nói được một chữ nào.
Đối phương hồi lâu không có phản ứng, Ngụy Vô Tiện bắt đầu hoài nghi có phải y bị câu hỏi đường đột của mình dọa cho choáng váng rồi hay không, thử gọi y: “Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ vẫn trầm mặc như cũ, một lúc lâu sau mới gian nan mở miệng: “Ta…”
Thấy y ấp úng như thế, không tức giận đẩy hắn ra, cũng không lớn tiếng kêu hắn cút, không hiểu sao lại tiếp thêm một chút sức lực cho Ngụy Vô Tiện, vì thế hắn lại tiến thêm một bước nhỏ.
Lam Vong Cơ bị hắn chặn ở góc tường, không có chỗ trốn, chỉ đành nhìn Ngụy Vô Tiện càng lúc càng đến gần, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi y một cái, lại nghe hắn hỏi: “Như thế này, ngươi có ghét bỏ không?”
Xiềng xích trói buộc trái tim dường như bỗng nhiên được cắm vào một chiếc chìa khóa, Lam Vong Cơ xoay người đè Ngụy Vô Tiện lên tường, lấp kín miệng hắn lại.