Khi xe hỷ đến nơi cũng đã đến giờ. Ngụy Vô Tiện nắm chặt nắm tay, đúng vậy, hắn rất khẩn trương, Ngụy Vô Tiện một chút cũng không phủ nhận, hắn đúng là rất hồi hộp, hắn cư nhiên muốn lập gia đình, về sau chính là người đã có gia đình!!! Tự do không còn thì làm sao bây giờ!
Khi đến cổng thành, Hỷ Nương vén rèm lên, nhẹ nhàng đỡ Ngụy Vô Tiện xuống, trên đầu hắn phủ khăn voan, căn bản không thấy rõ đường phía trước như thế nào. Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn thảm đỏ dưới chân, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cứ như vậy, Ngụy Vô Tiện được Hỷ Nương dìu đi cả một đường, đột nhiên Ngụy Vô Tiện có cảm giác tay Hỷ Nương đang đỡ mình sao lại có một lớp chai mỏng.
Chợt bàn tay kia vẽ một chút trên lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, hắn sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Giang Trừng!”
Giang Trừng “ừ” một tiếng: “Trên đường Hỷ Nương tay ngươi cho ta, để ta dẫn ngươi đến cạnh Lam Vong Cơ.”
Ngụy Vô Tiện gật đầu cười đáp: “Được, Giang Trừng.”
Giang Trừng nắm tay Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa nói: “Lam Vong Cơ vì để ngươi nở mày nở mặt gả tới đây mà trải thảm đỏ mười dặm, phổ thiên đồng khánh*, đại xá thiên hạ, dân chúng Lam quốc rất cao hứng. Hơn nữa, Lam Vong Cơ còn tính toán dựa theo phong tục dân gian mà đến, mà phụ hoàng với mẫu hậu của Lam Vong Cơ cũng đến, hiện tại chỉ còn thiếu mỗi ngươi thôi.”
*Phổ thiên đồng khánh /pǔ tiān tóng qìng/: khắp chốn vui mừng, khắp nơi ăn mừng.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện kỳ thật đang rất kinh ngạc. Lam Trạm bây giờ đã là bậc đế vương, căn bản không cần tốn nhiều công sức như vậy. Hơn nữa còn mời phụ hoàng mẫu hậu của mình tới, tất cả đều nói lên rằng, Lam Trạm y rất để ý Ngụy Anh.
Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, thầm nghĩ: “Lam Trạm quả thật rất chu đáo.”
Lam Vong Cơ đứng trước cửa đại sảnh, Lam Hi Thần đứng cạnh y. Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện mặc hỷ phục đỏ rực đội khăn voan trước mặt, đôi mắt nhạt màu lạnh lùng không khỏi dâng lên ý cười, chờ Giang Trừng trịnh trọng đặt tay Ngụy Vô Tiện lên tay Lam Vong Cơ, y liền nắm chặt lấy tay hắn không một khẽ hở.
“Bắt được rồi.” – Lam Vong Cơ trầm giọng nói. Ngụy Vô Tiện hơi sửng sốt, lập tức nắm lại tay y thật chặt, trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên một tia kinh ngạc nhưng ngay lập tức liền biến mất, chỉ còn lại ý cười nhợt nhạt rồi cả hai tay trong tay vào trong.
Đến sảnh Lam Vong Cơ liền buông tay Ngụy Vô Tiện ra, thay bằng chiếc khăn màu đỏ hỷ nương đưa tới, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện mỗi người cầm một góc.
Ngồi trong sảnh là Lam Thanh Hành và Lam phu nhân, Lam Thành Hành nhìn đôi tân lang với nụ cười vui mừng, trong khi Lam phu nhân lại nở nụ cười ôn nhu trên gương mặt.
Khách khứa đã lần lượt vào chỗ ngồi. Lúc này, người chủ trì đứng một bên cao giọng hô:
“Nhất bái thiên địa.”
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện xoay người, cúi người xuống, bái một bái. Hai người nắm lấy dải lụa, Ngụy Vô Tiện dường như đã có được mọi thứ, trong lòng không khỏi ngọt ngào. Lam Trạm, cảm ơn ngươi đã cùng ta lớn lên, ngươi đã bằng lòng cùng trưởng thành với ta, ta cũng sẵn sàng đi cùng ngươi đến hết đời này.
“Nhị bái cao đường.”
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện xoay người, quỳ xuống trước Lam Thanh Hành và Lam phu nhân dập đầu một cái.
Lam Thanh Hành gật đầu, mắt Lam phu nhân sớm đã đã ướt ướt, nhưng trên mặt vẫn cười hạnh phúc.
“Phu thê giao bái.”
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện mặt đối mặt, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy dải lụa đỏ phía đối diện nhẹ nhàng run rẩy, vô cùng nhỏ, nhưng Ngụy Vô Tiện lại để ý, “Lam Trạm đây là…căng thẳng!!” – Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện không nhịn được cười, lụa đỏ khẽ run lên.
Hai người đồng thời cúi người bái một bái, Ngụy Vô Tiện thậm chí còn nhẹ nhàng chạm vào đầu Lam Vong Cơ: “Đừng nháo.”
Thanh âm Ngụy Vô Tiện mang theo ý cười nhẹ nhàng truyền đến: “Được a, Nhị ca ca, ta không nháo.”
May mà những người khác bên cạnh không nghe thấy, nhưng Lam Hi Thần và Giang Trừng là người tập võ chắc chắn nghe được.
Giang Trừng “phốc” một tiếng, nhỏ giọng nói với Lam Hi Thần: “Lúc này rồi mà Ngụy Vô Tiện cũng không thành thật.”
Lam Hi Thần nhìn hai người Vong Tiện: “Chỉ có Vô Tiện mới có thể áp chế Vong Cơ thôi.”
Giang Trừng ôm cánh tay đáp: “Cũng đúng thật.”
Giọng của người chủ trì lại vang lên:
“Lễ thành, đưa vào động phòng.”
Ngụy Vô Tiện được dìu đến tĩnh thất của Lam Vong Cơ.
Tất cả đều đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ, cũng không phát hiện Ngụy Tử Hy phía sau cửa đại sảnh. Hắn cười khổ một tiếng, tự nhủ, đây là lần cuối cùng rồi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện rồi, phỏng chừng sau này đến một cơ hội thế này cũng không còn nữa.
Bả vai vẫn còn ẩn ẩn đau, có điều nếu so ra thì vẫn không bằng đau đớn trong tim, đau đến muốn khóc, cuối cùng nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện đã được đỡ đến phòng tân hôn, hắn thật sự không còn cơ hội nữa. Cảm xúc chua xót, đôi mắt hẹp dài cũng không còn ý cười lúc đầu, cuối cùng ảm đạm rời đi. Về sau trong sinh mệnh của hắn, người kia sẽ không còn tồn tại nữa.
oOo
Đến tối Lam Vong Cơ trở lại tĩnh thất, khách khứa bên ngoài đều đang được Lam Hi Thần ứng phó. Lam gia không thể đụng tới rượu nên có rất nhiều trà hoa quả. Lam Vong Cơ không say.
Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường nhàm chán đùa bỡn tay áo, nghĩ bụng: “Lam Trạm sao còn chưa về a, ta chán muốn chết đây nè.”
Đúng lúc này, có tiếng bên ngoài vọng tới: “Tham kiến Hoàng thượng.”
Ngụy Vô Tiện lập tức lấy lại tinh thần: “Lam Trạm tới rồi.”
Chỉ nghe Lam Vong Cơ nói: “Bình thân, các ngươi lui xuống đi!”
Lam Vong Cơ đẩy cửa ra đã nhìn thấy người trên giường. Ngụy Vô Tiện kỳ thật khẩn trương muốn chết, nhưng vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh. Lam Vong Cơ bước tới, y nhẹ nhàng vén khăn voan trên đầu Ngụy Vô Tiện lên, nhan sắc xinh đẹp của Ngụy Vô Tiện toàn bộ phơi bày trước mắt Lam Vong Cơ.
Hô hấp Lam Vong Cơ ngưng lại. Người trước mặt có nước da trắng nõn, mi mục như họa, đôi mắt hoa đào câu người dập dờn ý cười, đôi môi đỏ mọng cong cong, hoa điền giữa mày lại khiến Ngụy Vô Tiện thêm một tia mị hoặc làm Lam Vong Cơ không khỏi ngẩn người.
Ngụy Vô Tiện cũng nhìn Lam Vong Cơ một thân hồng y, trường mi ngọc tấn*, ngọc quan buộc tóc, đôi mắt nhạt màu sâu thẳm mang theo ôn nhu đoạt lòng người. Ngụy Vô Tiện cứ vậy nhìn Lam Vong Cơ rồi đột nhiên bật cười.
长眉入鬓 /cháng méi rù bìn/ → Trường mi ngọc tấn → đại khái chính là đẹp đó.
Ngụy Vô Tiện đứng lên: “Lam Trạm, ngươi mặc hồng y đúng là siêu cấp đẹp a.”
Lam Vong Cơ cũng nhìn Ngụy Vô Tiện đáp: “Ngươi cũng đẹp.” Sau đó vươn tay cởi mũ phượng trên đầu Ngụy Vô Tiện xuống. Ngụy Vô Tiện cảm thấy trên đầu nhẹ đi không khỏi oán giận vài câu: “Cái mũ này quá nặng rồi, ta không bao giờ muốn đội nó lần thứ hai nữa đâu.”
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: “Còn một lần nữa.”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt “A” một tiếng.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng tiếp tục: “Còn phong hậu đại điển.”
Ngụy Vô Tiện ỉu xìu đáp “Được”.
Lam Vong Cơ gật đầu “Ừm” một tiếng.
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ dưới ánh đèn ngày càng tuấn mỹ, đột nhiên bước tới, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Lam Vong Cơ một cái. Lam Vong Cơ trong nháy mắt liền sửng sốt, mà Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ Lam Vong Cơ ở tai y thì thầm nói: “Lam Trạm, ta nói cho ngươi biết một chuyện nha.”
Lam Vong Cơ dừng lại, thấp giọng đáp: “Sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện cười trả lời: “Lam Trạm, thật ra ta thích ngươi a, siêu siêu thích, thích muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi, thậm chí muốn cùng ngươi lên giường. Lam Trạm, ngươi có nghe thấy không?”
Lam Vong Cơ đột nhiên vươn tay ôm Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, Ngụy Vô Tiện ôm lại Lam Vong Cơ, thanh âm Lam Vong Cơ có chút run rẩy: “Ngươi nói…là thật?”
Ngụy Vô Tiện cọ cọ trên người Lam Vong Cơ, ngửi thấy mùi đàn hương mà hắn quen thuộc cười đáp: “Đương nhiên là thật, Lam Trạm, ta thích ngươi, thật sự rất thích ngươi.”
Hai tay Lam Vong Cơ lập tức ôm chặt Ngụy Vô Tiện, đột nhiên lên tiếng: “Ta cũng vậy… còn tưởng, ngươi không” Lời còn chưa nói xong đã bị Ngụy Vô Tiện dùng cánh môi chặn lại.
Lam Vong Cơ hơi mở to mắt, đôi mắt hoa đào của Ngụy Vô Tiện khẽ nhếch lên, cứ vậy tung hoành trên môi Lam Vong Cơ, dùng đầu lưỡi miêu tả đôi môi xinh đẹp của y.
Ngụy Vô Tiện thả nhẹ giọng: “Lam Trạm, đây là đáp án ta cho ngươi. Lam Trạm, ngươi đã cùng ta lớn lên, ta sẽ cùng ngươi già đi.”
Lam Vong Cơ ngẩn người, sau đó tức khắc liền nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa hoa mai bất chợt nở rộ giữa mùa đông lạnh lẽo, động lòng người.
Một lâu sau, Lam Vong Cơ trịnh trọng nói: “Được.”
Ngươi cùng ta lớn lên, vậy ta sẽ bồi ngươi cùng nhau già đi, dù sao tuổi thơ của ta đều là ngươi, không bằng quãng đời còn lại đều là ngươi.
————————————————————
Editor: Kết thúc rồi /tung bông tung bông/
Truyện còn hai phiên ngoại nữa nhưng vì một số lý do nên mình sẽ không dịch. Các bạn có thể đọc bản qt ở nhà bạn @lien_hoa nha hoặc có thể lên trang của tác giả đọc luôn cũng được.
Lời cuối cùng, cảm ơn các bạn ☆(⌒▽⌒)☆