[Vong Tiện Đồng Nhân | ABO] Đào Yêu

Chương 3



Ngụy Vô Tiện cũng không rõ hắn và Lam Vong Cơ như thế nào tiến tới cùng nhau, lúc học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hắn rất thích trêu đùa Lam Vong Cơ, luôn thích nhìn dáng vẻ biến đổi sắc mặt của y, sau khi cùng Kim Tử Hiên đánh một trận thì trở về Liên Hoa Ổ. Lúc gặp lại Lam Vong Cơ một lần nữa là ở Thanh đàm thịnh hội của Ôn thị, lúc đó hắn gỡ mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống, đó cũng là lần thứ hai Lam Vong Cơ tức giận.

Trong động Huyền Vũ, Lam Vong Cơ cắn lên tay hắn một ngụm khiến hắn cả đời khó quên được, cũng trong không gian nhỏ hẹp tối tăm đó, hắn nghe được một khúc ca vô danh do y xướng, hai người cứ như vậy mơ hồ xác định tâm ý.

Trong lúc Ngụy Vô Tiện dưỡng thương ở Liên Hoa Ổ, hơn phân nửa thời gian hắn dùng để viết thư cho Lam Vong Cơ, lúc học truyền mẩu ghi chép nhỏ, bây giờ ngàn dặm đưa thư tình, tình cảm của hai người cũng ấm áp lên, nếu sau đó không xảy ra những chuyện kia, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hắn và y nhất định sẽ là một đôi đạo lữ thật đẹp, cùng đi săn đêm, cùng ngao du thiên hạ……. Chỉ là trên đời này không có nếu như, Lam Vong Cơ, chung quy cả đời này là người hắn mong mà không được….

********

“Cha, chúng ta trở về đi, sư phụ nói người vẫn phải chờ trong trận pháp ôn dưỡng hồn thể mới được.” A Chước một tay cầm bánh ngọt, thấy cha mình lại bắt đầu thất thần liền giật giật ống tay áo Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện bế A Chước đang lôi kéo vạt áo của mình lên, vứt bỏ những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, “Được, chúng ta trở về.”

*****

“Đào Yêu”. Âu Dương Tử Chân đưa tay huơ huơ trước mặt nàng, “Ngươi phát ngốc cái gì vậy?”

Đào Yêu hoàn hồn trong nháy mắt, lúc này mới phát hiện mình đã về tới khách điếm, vừa rồi nàng nghĩ về cha, nhớ tới túi gấm màu trắng bảo bối mà cha giữ gìn nhìu năm nhưng chưa bao giờ chịu cho nàng nhìn, nhưng mà càng ngày nàng càng cảm thấy túi gấm kia cực kỳ giống…….

“Đào Yêu, ngươi đang nhìn gì?” Lam Cảnh Nghi đè mạt ngạch của mình, hắn có cảm giác Đào Yêu đang nhìn chằm chằm mạt ngạch của hắn.

Đào Yêu lắc đầu, đè xuống suy nghĩ trong lòng, “Không có gì, ta lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Đào Yêu ngoặt lên cầu thang đã thấy Giang Trừng chắp tay đứng cuối hành lang, đang nhìn về một phía hư không nào đó.

“Bái kiến Giang tông chủ.” Đào Yêu hành lễ với Giang Trừng, chuẩn bị đẩy cửa vào phòng.

“Tên ngươi không phải là Đào Yêu, đúng không?”

Tay Đào Yêu dừng lại trên khung cửa nắm chặt, may mà có mũ che lấp, Giang Trừng không thể thấy được bối rối lóe lên trên mặt nàng, “Giang tông chủ muốn nói chuyện gì với ta?”

“Không phải đúng không? A Chước.”

Đào Yêu quay người đối diện Giang Trừng, một tay chắp sau lưng, một đám lửa ở đầu ngón tay, “Giang tông chủ, lời ngài nói ta nghe không hiểu.”

Giang Trừng nghe vậy càng cong khóe môi, một thân lạnh lùng cùng nham hiểm hung ác biến mất, nhìn qua còn mang theo vài phần ôn hòa, “Ngươi đều hiểu, bởi vì ngươi là Ngụy Hoa.”

“Vào trong rồi nói.” Giang Trừng nhìn Đào Yêu, trong lòng tràn đầy vui mừng, còn biết đề phòng với người khác, rất không tệ, bất luận như thế nào, tên đan tu Vô Nhai Tử kia sẽ không đem đứa nhỏ này nuôi phế, cũng không đến mức trăm năm sau đến mặt mũi đi gặp Ngụy Vô Tiện cũng không có.

Đào Yêu nhẹ gật đầu, nghiêng người để Giang Trừng đi vào, sau đó đóng cửa phòng, hỏa diễm trên tay xoay tròn hướng Giang Trừng mà đi, được Giang Trừng tránh né dễ như trở bàn tay, phủi phủi nếp nhăn trên y phục, “Ha, ngươi chào hỏi cữu cữu mình như thế sao?”

Đào Yêu nghe vậy trừng lớn mắt, thu hồi hỏa diễm, ngón tay như ngọc chỉ vào Giang Trừng, “Ngài nói bậy bạ gì đó?”

“Ta nói bậy?” Giang Trừng nhíu mày, “Trên cổ ngươi còn mang theo khóa trường mệnh là tự tay ta làm, là pháp khí nhận chủ, nếu ngươi không phải A Chước, thì lúc ở Vân Sơn nó sẽ thay ngươi ngăn lại dây leo chui lên từ khe đất sao?”

Đào Yêu lấy từ trên cổ xuống một khối ngọc khóa trường mệnh, màu tím nhạt, mặt trước khắc hình hoa sen, mặt sau khắc ngày sinh tháng đẻ của nàng.

“Lấy mũ của ngươi xuống, ở đây không có người khác.” Giang Trừng ngồi xuống, rót hai chén trà, nói với Đào Yêu.

Đào Yêu nghe lời lấy mũ xuống, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp, con ngươi màu trà nhìn Giang Trừng, “Ngài…. Thật sự là cữu cữu?”

“Là ta.” Giang Trừng vươn tay sờ đỉnh đầu Đào Yêu, “Lúc ngươi còn nhỏ ta từng bế ngươi đó.”

*********

Giang Trừng mãi mãi cũng không thể quên được một đêm kia, ngày đó hắn vốn muốn thương lượng với Ngụy Vô Tiện một chút việc liên quan tới vấn đề công thủ, kết quả chờ Ngụy Vô Tiện đến hơn nửa đêm, trên người Ngụy Vô Tiện mang theo mùi đàn hương nồng đậm, Giang Trừng là Càn Nguyên, đối với tin hương Càn Nguyên của Lam Vong Cơ có bản năng bài xích, “Ngụy Vô Tiện, ngươi đã làm gì?”

“Không có gì, ta và Lam Trạm, chia tay.” Ngụy Vô Tiện ngồi phịch trên giường, vùi mặt trong chăn, truyền đến giọng buồn buồn.

“Rốt cuộc các ngươi đã xảy ra chuyện gì, tình cảm không phải trò đùa, các ngươi nói chia liền chia?” Chuyện Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng một chỗ hắn cũng biết, lúc trước ở Liên Hoa Ổ bị hắn phát hiện được còn chọc ghẹo Ngụy Vô Tiện suốt mấy ngày.

“Vậy ngươi cảm thấy ta và Lam Trạm có thể đi bao xa?” Ngụy Vô Tiện từ trên giường ngồi dậy nhìn Giang Trừng, “Ngươi cũng không phải không biết quy củ của Lam gia có bao nhiêu nghiêm ngặt, bây giờ mười người nhà họ Lam thì có chín người nhìn ta là dựng râu trừng mắt, người còn lại là Lam Trạm thì muốn bắt ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ……”

“Vậy ngươi còn cùng y……” Giang Trừng không nói hết, nhìn khí tức trên người Ngụy Vô Tiện, hắn biết hai người đã ký khế ước (đánh dấu hoàn toàn).

“Không nói chuyện này nữa, đêm nay ngươi tới chẳng lẽ là tra cương vị?” Ngụy Vô Tiện cách túi áo sờ lên mạt ngạch, chuyển chủ đề.

Giang Trừng vô số lần thầm mắng Lam Vong Cơ không chịu trách nhiệm, rõ ràng không có ý định cùng chung quãng đời còn lại thế nhưng lại đánh dấu hoàn toàn Ngụy Vô Tiện, một khi bị đánh dấu hoàn toàn, tám chín phần Khôn Trạch sẽ mang thai.

Trong lúc Khôn Trạch mang thai không thể không có tin hương của Càn Nguyên trấn an, mà Ngụy Vô Tiện bởi vì tu quỷ đạo nên thân thể ít nhiều bị ảnh hưởng, đứa bé này nếu bỏ đi, thì cả đời này có khả năng sẽ không thể có con được nữa, bởi vậy sau khi chiến sự toàn thắng, Ngụy Vô Tiện liền bị cưỡng chế dưỡng thai ở Liên Hoa Ổ, thân thể lăn lộn nhiều năm gầy đi một vòng, dường như một trận gió thổi qua cũng có thể thổi bay.

Lúc A Chước được sinh ra cũng gầy gò nhỏ xíu, bởi vì thiếu đi tin hương trấn an của vị phụ thân còn lại, thân thể cũng không được tốt.

Sau đó đối với bên ngoài Ngụy Vô Tiện quyết liệt cắt đứt quan hệ với Giang gia, mang A Chước lên Loạn Tán Cương, bởi vì việc này Giang Trừng cố ý đến Loạn Tán Cương một chuyến.

“Ngụy Vô Tiện, ngươi điên rồi, Loạn Tán Cương là nơi như thế nào, cháu gái ta chịu được sao?” Giang Trừng bắt bẻ đủ kiểu, ôm A Chước đang ngủ trong ngực, hận không thể đem người về lại Liên Hoa Ổ.

“Không thì có thể làm sao, bây giờ nó không thể rời khỏi tin hương trấn an của ta, ta cũng không thể về Liên Hoa Ổ.” Ngụy Vô Tiện đối với việc cứu tỷ đệ Ôn Tình không có gì phải hối hận, hắn chỉ áy náy với nữ nhi của mình, nếu không phải vì hắn, nữ nhi của hắn cũng không phải chịu tội như vậy.

“A, ai bảo ngươi phát bệnh anh hùng. Loạn Tán Cương không phải nơi A Chước ở được, ta đem nó về, đợi nó lớn một chút. Ngươi nữa, tìm cách thiết lập trận pháp vây những hung thi này lại, sau đó trở về cùng ta, vốn đã không có mấy lượng thịt, ở nơi quỷ quái này sớm tối đợi nạp mạng sao.” Giang Trừng đem khóa trường mệnh nhét vào nắm tay của A Chước, để nàng nắm chặt.

*********

Giang Trừng uống cạn nước trà đã nguội lạnh, “Cha ngươi là người có bệnh anh hùng, ta cũng không cản được hắn.”

“Giang….. cữu….. cữu cữu.” Thấy ánh mắt của Giang Trừng, Đào Yêu đem hai chữ “Tông chủ” đổi thành “cữu cữu”, nhìn thấy sắc mặt Giang Trừng tốt hơn mấy phần, “Cha chưa từng nói với ta những việc này, người chỉ nói khóa trường mệnh của ta là cữu cữu cho, hỏi lại người cũng không nói, người chỉ nói chẳng qua tên người là bị trùng với tên của Di Lăng Lão Tổ kia thôi.”

“Vậy hắn có nói cho ngươi biết vị phụ thân còn lại không?” Giang Trừng nghe xong từ đầu đến cuối, trong lòng thầm mắng Ngụy Vô Tiện một trận, gia hỏa này xem mình là mãnh thú hồng thủy sao, nửa chữ cũng không chịu tiết lộ cho A Chước.

Đào Yêu lắc đầu, “Cha chỉ nói người kia là người mà cả đời này cha mong mà không được.”

Giang Trừng cười nhạo một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đừng tin cha ngươi, người kia chính là một tên hỗn trướng.”

*********

Lam Vong Cơ ngồi trong phòng, cầm dây cột tóc màu đỏ trong tay đã phai màu, nhắm mắt lại, trong đầu không thể ngăn lại nhớ tới thân ảnh nhìn thấy ở Vân Sơn, mặc dù kia chỉ là một khí linh, nhưng lại là khí linh có tướng mạo giống hệt Ngụy Vô Tiện, trong lúc nhất thời làm y có chút thất thần.

Năm đó trong động Huyền Vũ y đã từng vì lạc ấn trên ngực Ngụy Vô Tiện mà nhất thời khó ở cắn Ngụy Vô Tiện một ngụm, sau khi biết được Ngụy Vô Tiện là Khôn Trạch, lại không phẫn uất hay trách mắng y, đại khái đó là một lần thất lễ trong đời y, ỷ vào Ngụy Vô Tiện sốt cao người yếu, nghe được lời nói từ hắn, khoảnh khắc biết Ngụy Vô Tiện cũng có tâm ý này, y chỉ cảm thấy như mình được sinh ra một lần nữa.

Về sau Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo, hai người bởi vì quan niệm không hợp, mỗi lần gặp nhau đều tan rã trong không vui.

******

“Lam Vong Cơ, ngươi nhất định phải níu lấy chuyện quỷ đạo này không buông tha sao?” Lồng ngực Ngụy Vô Tiện phập phồng kịch liệt, vỗ một chưởng lên cây, lá cây lả tả rơi xuống.

Sắc mặt Ngụy Vô Tiện tái nhợt, môi cũng trắng, Lam Vong Cơ tiến lên phía trước một bước muốn nắm cánh tay Ngụy Vô Tiện, “Quỷ đạo hại thân, càng hại tâm tính. Ngươi không thể tiếp tục nữa.”

“Tiếp tục thì như thế nào?” Đột nhiên Ngụy Vô Tiện bắt lấy vạt áo Lam Vong Cơ, hô hấp mang theo nhiệt khí đánh vào mặt Lam Vong Cơ, “Ta nhớ tổ tiên Lam gia là cao tăng, Hàm Quang Quân muốn độ một cái vực sâu vạn trượng như ta sao?”

“Cùng ta trở về.” Lam Vong Cơ động cánh môi, vẫn là lặp lại mấy câu nói đó.

Bên môi Ngụy Vô Tiện câu lên ý cười trào phúng, buông lỏng tay, hắn biết Lam Vong Cơ sẽ nói câu này, chợt lui hai bước, tựa lên cây hô hấp, cực kỳ giống cá thiếu nước, “Lam Trạm, chúng ta không nên cùng một chỗ.”

“Ngụy Anh, ngươi…….” Đột nhiên Lam Vong Cơ không nói. Y ngửi được mùi hoa sen dần trở nên nồng đậm, là tin hương của Ngụy Vô Tiện, “Thanh Ninh Đan đâu?”

“Không có.” Ngụy Vô Tiện vịn thân cây, cắn chặt môi dưới, muốn đè xuống thanh âm ngọt ngào trong cổ họng, từ lúc hắn tu quỷ đạo, tình triều đã không còn quy luật, Thanh Ninh Đan được hắn xem như đường mà ăn, ăn nhiều rồi đương nhiên sẽ không còn tác dụng gì.

Lam Vong Cơ nắm chặt quyền, cố gắng ngăn chặn tin hương trên người mình, đi về phía trước mấy bước, “Trước tiên ta mang ngươi trở về.”

“Ta không về.” Hai chân Ngụy Vô Tiện nhũn ra, cả người đều quỳ trên mặt đất, nghe thấy Lam Vong Cơ nói mới buông người ngã sấp xuống, ngoại trừ người Giang gia và Lam Vong Cơ, không có ai biết hắn là Khôn Trạch, bây giờ chiến sự không yên, Giang gia chưa khôi phục, lúc này thân phận Khôn Trạch của hắn tuyệt đối không thể để cho người khác biết.

Ngụy Vô Tiện cọ xát tại đầu vai Lam Vong Cơ, cảm thụ được khí tức của y, chợt cười một tiếng, “Không bằng Hàm Quang Quân độ ta một lần đi?”

“Ngụy Anh!” Lam Vong Cơ trừng lớn mắt, ngây ngốc tùy Ngụy Vô Tiện hôn tới, tin hương bị áp chế hồi lâu thời khắc này hoàn toàn bạo phát, đàn hương thanh nhạt đan xen hương sen ngào ngạt hòa vào một chỗ…..

“Lam Trạm, ngươi rất tốt.”

Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy cổ truyền đến một trận đau nhức, trong đầu còn quẩn quanh lời nói của Ngụy Vô Tiện, lần nữa lấy lại ý thức, bên cạnh đã không còn một ai, mạt ngạch của y cũng không biết ở đâu, thay vào đó là dây cột tóc màu đỏ được quấn trên cổ tay.

Lần kế tiếp Lam Vong Cơ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện là ở trên chiến trường, sắc mặt Ngụy Vô Tiện rõ ràng kém hơn rất nhiều, y phục rộng trong gió bay phấp phới.

“Ngụy Anh.”

“Lam Trạm, đã lâu không gặp.” Ngụy Vô Tiện quay đầu chào hỏi với Lam Vong Cơ.

“Lần trước vì sao ngươi không từ mà biệt?”

“Ta cho là chúng ta đã không còn quan hệ rồi.” Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu qua, tóc dài xõa che khuất nửa gương mặt của Ngụy Vô Tiện.

“Không có tách ra!”

Ngụy Vô Tiện vén tóc, nhìn Lam Vong Cơ, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp xán lạn, giống như hai người lần đầu gặp nhau dưới trăng, “Lam Trạm, chúng ta không có khả năng, buông tay đi.”

Ngươi là đỉnh núi tuyết trắng mênh mang, ta là đất trũng đầm lầy cáu bẩn, ta làm sao có thể vấy bẩn ngươi được…….

Nói tình này, gần nhất nhiều chuyện, song càng là làm không được, cho nên từ hôm nay trở đi, đan hào càng này thiên, song hào là dư tuổi Trường An, càng hoàn mới thôi*.

(*Đoạn này không hiểu nên editor giữ nguyên QT)

Editor: Ngáo

Đã đăng: 22:24 – 21/04/2020


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.