“Em còn trốn?”
“Em trốn không thoát được ta đâu!”
Trước đêm hòa thân sang Wan quốc, Lưu Ly bị anh trai bắt lại. Cô trốn tránh một hồi lâu, vẫn bị Lãnh Hoàng nhanh chóng tìm thấy, che miệng rồi kéo vào sau bụi hoa tử đăng.
Một màu tím đượm buồn phủ lấp khung cảnh, cô gái nhỏ hai mắt ướt đẫm gian nan giãy giụa trong tay người đàn ông. Sức lực con gái yếu mềm không thể chống đối nổi, rất nhanh bị hắn cưỡng chế vào sâu bên trong.
“Tiểu Ly, còn muốn chống đối sao?”
“Buông ta ra! Đừng mà!
A Hoàng, anh đừng làm như vậy!”
Lưu Ly kêu khóc như hoa xuân diễm lệ, năm nay cô vừa tròn 16 tuổi, vóc người mới chỉ dưới bả vai Lãnh Hoàng.
Cô nhỏ yếu hắn chỉ cần dùng sức một chút nửa kéo nửa ôm là đã không chống cự được, hắn mạnh mẽ như vậy doạ cô sợ phát khóc, nước mắt rơi xuống như mưa ướt hết mu bàn tay hắn.
“Hư ~ Tiểu Ly đừng khóc…vì tránh né ta mà đến cả hoà thân cũng muốn đi.. muốn nhanh chóng gả cho người đàn ông khác đến vậy sao…?
Em giỏi lắm!”…
Hắn thì thầm bên tai Lưu Ly, nghiến răng nghiến lợi nói như muốn giết chết cô.
“Đừng, A Hoàng, anh đừng phạm sai lầm nữa!
Chúng ta không thể…”
Cô run rẩy lợi hại, bất ngờ miệng bị hắn che kín mít một tiếng khóc cũng không lọt ra, đôi mắt long lanh ngập nước trân trân nhìn hắn yếu ớt.
“Không thể?
Có gì là không thể chứ?
Chúng ta không phải anh em ruột, là ta nuôi em lớn, tại sao lại không gả cho ta?
Tại sao lại muốn gả cho kẻ khác? Em đã là người của ta rồi mà?”
“Em dám mang thân thể đã là của ta đi làm thứ phi cho kẻ khác sao?”
Lãnh Hoàng vươn đầu lưỡi liếm đi giọt lệ trên mắt cô, cử chỉ vô cùng thô bạo, còn ngang nhiên mò tay vào trong vạt áo bóp lấy một bên tuyết nhũ mềm mại.
Cô gái nhỏ mắt ướt đầm đìa, lắc đầu vẫn không thoát khỏi thân hình to lớn của hắn, càng không thể mở miệng chống đối hắn.
“Tiểu Ly, em là của ta!
Nhớ cho kỹ, dù em đi đến đâu ta nhất định cũng sẽ bắt em về!”
Đôi mắt hắn dần nhen nhóm ngọn lửa, tựa như muốn đốt cháy cô gái nhỏ, vật dưới háng cũng từ từ c.ương cứng lên, chạm vào đùi ngọc làm Lưu Ly sợ hãi.
Cô gian nan dùng hết sức lực kéo tay hắn ra, hét lên chói tai nhưng không có lấy một bóng người đến cứu. Bởi đây là khu vực vui chơi của cả hai anh em, là nơi mà người khác không bao giờ thích đặt chân đến.
Một nơi hẻo lánh, hoang tàn không khác gì một bãi hoang, không có lính canh gác, cũng không có nữ hầu phục dịch.
Lưu Ly khóc đến run rẩy toàn thân, dưới ngực cứ bị hắn càn quấy không ngừng, cô muốn kéo tay hắn ra lại không đủ sức lực.
Hắn đang trong độ tuổi sung sức, sức lực tràn trề, một cô gái liễu yếu đào tơ nào phải là đối thủ của hắn.
“A Hoàng, ta van anh! Đừng làm vậy!
Ngày mai ta gả đi rồi! Anh tha cho ta có được không?”
“Tha?”
Người đàn bỗng cười nhếch mép, cúi thấp mặt nhìn thẳng vào đôi ngươi đen láy nhiễm đầy nước, gắt gỏng nói.
“Tiểu Ly, em cho rằng làm thứ phi của kẻ khác thì như vậy có thể vĩnh viễn thoát khỏi ta?
Đừng mơ tưởng!”
“Thân thể này sớm đã không còn trong sạch, gả đi hắn sẽ yêu thương em?”
Hơi thở nóng hổi của hắn khả vào mặt, hắn cưỡng đoạt hôn vào mắt ướt của cô gái nhỏ.
Nụ hôn rất nhanh rời đi mắt cô, lần xuống cần cổ trắng nhỏ l.iếm mút, để lại vài dấu chủ quyền.
Mùa hè nóng bức nên Lưu Ly mặc quần áo khá mỏng manh, xương quai xanh gợi cảm đều lộ ra, đôi mắt hắn rực hồng dục tình chi phối liền cắn một ngụm, da thịt trắng muốt thơm tho nổi đầy vết ửng đỏ ái muội.
Hắn kéo tà váy của cô gái lên, người vừa phản kháng hắn liền tóm lấy hai tay không yên phận, cưỡng chế giam cầm lên đỉnh đầu.
Ngón tay lạnh lẽo bắt đầu có hành động dung tục, sờ vào nơi như mềm còn thỏa mãn hôn sắp người cô.
Theo suy nghĩ vô lý cường ngạnh của hắn làm như vậy là yêu Lưu Ly. Nhưng với cô, hắn đáng sợ như ma như thú.
“Buông ta ra, Lãnh Hoàng, đừng làm vậy!
Ta xin anh!”
“Vô ích thôi! Tiểu Ly, cho dù em có gả đi thì hôm nay em cũng phải hầu hạ ta!
Tiểu Ly sẽ không có ai yêu em như ta đâu, Tiểu Ly, em sẽ hối hận…”
“Không đừng mà, chúng ta là anh em mà, anh ơi…”
Cô khóc lên đầy thống thiết, cho dù có đem tình nghĩa ra van cầu hắn cũng không chịu buông tha.
Hắn và Lưu Ly vốn là anh em, nhưng không phải ruột thịt, bởi cô là được hắn mua về nuôi dưỡng.
Trong hoàng cung có rất nhiều phi tần, sinh ra không ít hoàng tử và công chúa. Năm đó, mẹ của hắn là Dung phi, vì sinh non công chúa mà mất con, dẫn đến người thần trí không bình thường, bị hoàng đế xa lánh.
Lãnh Hoàng vì muốn làm mẹ vui đã ra ngoài mua một đứa bé thay thế. Thế nhưng, bà lại phân biệt được đây không phải con ruột, càng ghét bỏ rồi đổ bệnh qua đời.
Chính hắn đưa Lưu Ly về, cũng chính tay hắn nuôi cô khôn lớn, vì cô không phải là người của hoàng thất nên khi vào cung không được mang họ của hoàng thất.
Hắn đặt cho cô cái tên Lưu Ly, như ngọn đèn soi sáng những ngày tháng cô độc của hắn. Sau này khi cô gần lên 16 tuổi, vì ngoại hình đáng yêu nên được hoàng đế để mắt, ưng thuận mà lập cô làm cửu công chúa.
Trong cung vốn luôn có những tranh đấu, những kẻ có mưu kế thường hạ bệ những kẻ yếu thế, Lưu Ly ở cạnh Lãnh Hoàng cũng khó tránh khỏi bị người khác mưu hại, nhất là khi cô được hắn tận tay nuôi dưỡng.
Cho nên, từ nhỏ cô đã nương tựa vào hắn mà sống, trong mắt coi hắn như anh ruột. Còn hắn, trong mắt chỉ có một chữ yêu.
Đáng tiếc, Lưu Ly không cho rằng như vậy là yêu ! Anh trai nói yêu cô nhưng tình yêu này quá nồng nhiệt, thậm chí vặn vẹo biến thái, sở hữu ác liệt quá lớn.
Hắn muốn lấy cô làm vợ, nhưng hiện giờ lại không đủ sức lực làm điều đó, chỉ có thể bất lực nhìn cô gả cho kẻ khác để hòa thân. Còn là làm thứ phi, như một sự sỉ nhục đối với hắn.
Vì thế, đêm nay có như thế nào hắn cũng phải để lại dấu vết trên cơ thể nhỏ bé này, mãi mãi bắt Lưu Ly khắc ghi những gì hắn gây ra.
“Lưu Ly, đời này em chỉ có thể làm vợ ta!
Cứ đi đi! Rồi ta sẽ bắt em về!”
Từng tấc vải trên người cô bị hắn xé nát, lộ da thịt tuyết trắng mềm mại, đôi gò bồng ngây ngô khá đầy đặn đập vào mắt, làm hắn thèm thuồng, ngấu nghiến hết bên này đến bên nọ.
Hắn c.ưỡng bức Lưu Ly ngay trong khu vườn tử đằng, những cánh hoa phủ lên hai thân thể tràn trần truồng như một bức tranh kiệt tác.
Lưu Ly ở dưới thân hắn chịu đủ sỉ nhục, hắn làm rất lâu mới chịu dừng lại, lúc xong việc thì cô đã kiệt sức.