Tiểu Vân loay hoay mãi không thể tự cởi trói được. Hắn chuyển sang nhìn sủng vật của mình, không biết nó có nghe hiểu hắn nói không. Đường cùng thì cái gì cũng phải thử
– Giúp ta cởi trói
Huyết giới hồn thú nhấp nháy trước mặt hắn, nhưng không có hành động gì. Chẳng lẽ nó không hiểu, hắn thử nhiều câu khác nhưng đều không có tác dụng. Sủng vật của hắn chỉ nhấp nháy, lắc lư mà thôi. Nghĩ lại cảnh vừa rồi, hắn có ý tưởng mới
– Huyết!
Chỉ 1 từ này làm Huyết giới hồn thú nhấp nháy nhanh hơn, đồng thời bay qua bay lại khắp phòng, rồi quay lại trước mặt hắn rung rung. Cmn, đây là không có máu thì không làm việc sao. Cắn thật mạnh vào lưỡi cho chảy máu. Quả nhiên, máu thành dòng thành dòng chảy vào huyết giới hồn thú.
Nhưng chỉ một lát thì ngừng lại, Tiểu Vân cảm thấy hơi choáng như là đi hiến máu vậy. Ăn rồi giờ thì phải làm được việc chứ. Hắn lại ra lệnh cởi trói lần nữa. Huyết giới hồn thú biến hóa từ khối cầu thành 1 con dao chém đứt dây trói trên người hắn. Đứng lên, rũ bỏ đám tạp vật trên người, Tiểu Vân dựa vào cảm ứng ra khỏi phòng đi lên mặt đất. Sủng vật của hắn thì lại hóa khối cầu chui vào trong cơ thể hắn, vẫn có thể cảm nhận được nó. Nhưng nghĩ đến muốn nó hỗ trợ là phải cung cấp máu là phiền, nó mà kiêng ăn chỉ cần máu người thì….
Bùi Chí Cường đã muốn giết hắn, chưa kể không biết có đợi thông báo hoàn thành từ ” Toàn thân lấp lánh ” không. Kế hoạch không cản nổi biến hóa, hắn hiện phải giết Bùi Chí Cường. Nếu không, hắn sẽ bị đối phương săn giết ngược lại, chưa kể nếu lan tới ba mẹ hắn, hay ba mẹ Yến thì hắn không thể tha thứ cho chính mình.
Công xưởng này ngoài hai tên bảo vệ đã không còn ai. Tiểu Vân dựa vào cảm ứng tránh né, thời gian rất cấp bách. Hắn cần tìm ra Bùi Chí Cường càng nhanh càng tốt, cũng may nơi này không xa thành thị lắm. Trốn khỏi công xưởng bỏ hoang, Tiểu Vân chạy cách xa 1 khoảng 1km rồi mới dùng di động gọi taxi.
Lên taxi hắn yêu cầu đến một máy atm gần nhất. Hắn cũng không muốn quỵt tiền xe, dù sao trên người không có đồng nào. Rút ra 449 ngàn, hắn lại kêu taxi đưa tới công ty Thiên Phát. Không biết Bùi Chí Cường có ở đó không, nhưng hắn cũng chả có manh mối nào khác.
Trên đường đi hắn tận dụng thời gian liên tục cảm ứng, hi vọng bắt được thân ảnh của kẻ thù. Đối phương quá nổi tiếng vì là con trai duy nhất của tổng giám đốc công ty Thiên Phát, hắn đã nhớ kỹ khuôn mặt cũng như dáng dấp của đối phương từ lâu.
Taxi đi qua một tiệm đồ chơi, linh cơ khẽ động, hắn kêu dừng xe đi vào mua một cái mặt nạ siêu nhân. Hắn cũng không quan tâm là siêu nhân gì, quay lại taxi ứng phó qua loa với bác tài là mua cho em trai. Xe tiếp tục đi tới, một hình ảnh thoáng qua, làm hắn sửng sốt nhưng ngay lập tức hắn kêu bác tài dừng xe. Trả tiền cho tài xế, Tiểu Vân vội mở cửa xe đi nhanh qua đường. Sau nhiều lần xác định qua cảm ứng, hắn đã chắc chắn tìm được kẻ thù. Dần dần hắn bình tĩnh lại, đi qua một cửa hàng di động gần đó.
Không để ý nụ cười nghề nghiệp của các nhân viên tiếp thị, đồng thời bỏ qua ý muốn tư vấn của đối phương. Tiểu Vân giả vờ như đang xem xét tính năng các mẫu di động mới. Nhưng tâm tư của hắn thì đặt ở một khách sạn cách không xa. Khách sạn Huy Hoàng là một khách sạn 4 sao có phục vụ phòng vip cho các đại gia. Và tại một căn phòng vip ở tầng 20, Bùi Chí Cường đang chơi trò dầu ăn vừa trơn vừa thích với 1 thanh niên đẹp mã.
Tiểu Vân cảm ứng cảnh này rất nhiều lần, có lẽ do thù hận cũng có lẽ do quá khứ từng có nhiều trải nghiệm biến thái, mà giờ đây hắn có thể bình thản quan sát mà không cảm thấy không khỏe. Cũng không phải hắn có vấn đề tâm lý vặn vẹo, nếu có người thấy ánh mắt Tiểu Vân hiện tại có thể nhận ra đó là một đôi mắt băng lãnh không có chút cảm xúc.
Vì báo thù, vì an toàn của người nhà cũng như bản thân, hắn thay đổi. Tiểu Vân hiện tại đang chờ cơ hội, vì đối phương chưa phát ra sát ý với bản thân. Trước đó là có, nhưng không trong phạm vi của hắn nên skill không có tác dụng. Đứng chờ trong cửa hàng tới mức nhân viên bán hàng nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn mới chờ được Bùi Chí Cường rời khỏi phòng.
Rời khỏi cửa hàng di động, hắn dựa vào cảm ứng tránh qua ánh mắt của mọi người đi tới một góc khuất. Tiểu Vân đeo mặt nạ siêu nhân lên, hắn biết làm vậy vẫn sẽ để lại dấu vết, nhưng không còn thời gian cho hắn nữa rồi. Lượm lên một viên gạch vỡ bên đường, nhét vào túi quần, hắn đi hướng khách sạn Huy Hoàng. Người dân xung quanh cũng chỉ hiếu kỳ nhìn hắn mà thôi. Dù sao cosplay đã không còn xa lạ gì, thỉnh thoảng cũng thấy vài người.