Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 143: Phiên ngoại: tụ hội (hạ)



Bốn người đặt phòng tại một nhà hàng bình thường trong thành phố. Nơi quá nổi tiếng dễ gặp người quen cùng đám phóng viên bám theo — dù bọn họ không để ý nhưng không muốn khiến Suất suất suất cùng Thủy Tiên hòa thượng phiền toái.

Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng tới trước, thuận tiện gọi luôn đồ ăn, chậm rãi ăn đậu phộng đợi người.

Lúc Suất Chinh cùng Hồ Long Uy tới, bọn họ đang bóc vỏ lạc.

“Đói đến thế sao?“ Suất Chinh trêu ghẹo xong mới phát hiện hai người ở đây khác với mình tưởng tượng đến 50%, “Vị này là…“

“Kiều Dĩ Hàng?“ Hồ Long Uy giật mình kêu lên.

Trương Tri sớm đã nghĩ tới phản ứng của bọn họ, bình tĩnh phất tay: “Đóng cửa vào rồi nói.“

Hồ Long Uy trở tay đóng cửa rồi mở to hai mắt nhìn từ Kiều Dĩ Hàng qua Trương Tri.

Suất Chinh cũng quan sát nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

“Muốn ta giới thiệu không?“ Trương Tri đưa tay về phía Kiều Dĩ Hàng.

Hồ Long Uy: A, ta nhớ rồi. Tam Suất nói qua, ngươi là tống giám đốc công ty đĩa nhạc, vậy nên quen biết rất…” Hắn đột nhiên dừng lại, trên mặt lại lộ ra vẻ khó hiểu, “Nhưng hắn tới đây làm gì?”

Suất Chinh đá đá chân hắn, cười: “Kiều Dĩ Hàng trước kia cũng chơi Đùa nháo giang hồ, đến đây cùng nhau cũng bình thường.”

Trương Tri tựa hồ không muốn công bố đáp án, thản nhiên chuyển đề tài: “Thật lâu không vào game nữa, không biết Hàng Thiên Các thế nào rồi.”

Nghe đến tin liên quan đến fan mình, Kiều Dĩ Hàng len lén vểnh tai nghe.

Suất Chinh: “Vẫn còn nhưng cũng suy sụp rồi.”

Hồ Long Uy: “Bầy giờ trong game danh tiếng nhất là Mộ Dung thế gia, Thiên Đạo cùng nay không bằng xưa.”

Dù sao Trương Tri cũng từng là phó hội trưởng Thiên Đạo Hữu Thường, bỏ vào đó không ít tâm huyết, nghe tin nó suy sút cũng khó tránh trong lòng tiếc hận cùng buồn bực.

Hồ Long Uy: “Nghe đâu là do một người phụ nữ. Ôi! Thực chẳng đáng!”

Suất Chinh bóc một củ lạc, đặt vào đĩa hắn, vờ như vô ý hỏi: “Không biết Kiều Kiều Mẫn của ngươi gần đây thế nào rồi.”

Hồ Long Uy ăn lạc thiếu chút nữa cắn phải ngón tay, u oán nhìn hắn: “Lâu như vậy rồi sao vẫn còn nhắc lại?”

Suất Chinh cười không nói gì.

Hồ Long Uy thấp giọng: “Ta đã đưa ID của Thủy Tiên hòa thượng cho nàng, cũng xóa sạch tất cả ảnh chụp, sạch sẽ hết rồi còn gì.”

“Nhưng ta lại thấy trong USB còn một tấm.”

“… Chắc là quên chưa xóa.”

“Không phải nghĩ muốn phục hồi lại?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy thì tốt, ta đã thay ngươi xóa.” Suất Chinh vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi cũng biết giờ virus rất mau đổi mới, không chừng ẩn núp trong file ảnh đấy.”

“…” Nếu thực có virus ở đó, còn cần đợi hắn xóa sạch USB sao? Hồ Long Uy ăn xong lạc, tiếp tục dùng ánh mắt u oán nhìn hắn.

Suất Chinh làm như không thấy, quay sang Trương Tri: “Đúng rồi, sao không gọi Tiểu Thuyền tới? Từ lần trước gặp đến giờ vẫn không liên hệ. Cũng không biết ông chủ chỗ nàng thế nào rồi.”

“Khụ khụ.” Kiều Dĩ Hàng che miệng ho khan.

Trương Tri tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Suất Chinh nhìn hai người bọn họ, đầu tiên không hiểu gì, sau đó giác ngộ, trong mắt khó giấu kinh ngạc.

Hồ Long Uy còn chưa nhận thức được tình hình, ở bên cạnh hát đệm: “Tiệc cưới lần trước bao nhiều người đến, không có cơ hội trò chuyện. Chẳng phải nàng cũng ở A thị sao? Chẳng bằng gọi tới đây gặp mặt.”

Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri.

Trương Tri nhướn mày.

“Kỳ thật, ách,” Kiều Dĩ Hàng liếm liếm môi, “Nàng đã tới.”

“Đang đi tới đây sao?” Hồ Long Uy hưng phấn hỏi.

Suất Chinh có vài phần mê muội, dường như nghi ngờ suy nghĩ lúc nãy của chính mình.

Kiều Dĩ Hàng: “Ý của ta là nàng đã ở đây.”

Hồ Long Uy xoa xoa tay đứng lên: “Ta đây đi đón nàng.”

“Không phải, nàng đã ở trong phòng này rồi.” Kiều Dĩ Hàng nhắc lại lần nữa.

Hồ Long Uy đảo mắt khắp gian phòng lục soát, lập tức cứng đờ, run run nói: “Buổi tối, muộn thế này, đừng nói đến chuyện kia, có vẻ tốt.”

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Trương Tri nén cười. Dù lúc đầu chuyện tình hắn hiểu tất cả nhưng có thể thấy Kiều Dĩ Hàng quẫn bách thế này, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Suất Chinh kéo tay Hồ Long Uy, làm hắn ngồi xuống: “Ta nghĩ, ngươi nghĩ sai hướng rồi.”

Hồ Long Uy vẫn đảo mắt bốn phía: “Tình huống này, không khí này, ngươi nghĩ giải thích thế nào?”

Suất Chinh thở dài: “Ngươi không biết trên đời này tồn tại danh từ gọi là gay sao?”

“… Ngươi muốn đi du lịch Thái Lan sao?” Lực chú ý của Hồ Long Uy vừa chuyển, tâm lý đã ngo ngoe di chuyển. Nghe nói gay ở Thái Lan rất xinh đẹp, thực khiến người ta muốn đến du lịch.

Nhìn Suất Chinh, Trương Tri đồng tình: “Ta cuối cùng cũng hiểu tinh thần ngươi lao lực quá mức là do đâu rồi.”

Kiều Dĩ Hàng dứt khoát nói rõ: “Ta chính là Tiểu Thuyền.”

Suất Chinh đã đoán trước được cho nên không phản ứng gì lớn nhưng Hồ Long Uy lập tực trợn tròn mắt, hồi lâu mới thốt lên được: “Sao ngươi phải phẫu thuật thẩm mỹ thành Kiều Dĩ Hàng?”

“Phụt!” Trương Tri cười bò lăn ra bàn.

Suất Chinh bất đắc dĩ giải thích: “Hắn là Kiều Dĩ Hàng nhưng cũng là Tiểu Thuyền.”

Hồ Long Uy nhìn nhìn Kiều Dĩ Hàng, lại nhìn nhìn Suất Chinh, kịch liệt phản đối: “Không đúng. Lần trước ta đã gặp qua Tiểu Thuyền, không giống thế này.”

Kiều Dĩ Hàng nuốt mước bọt thông cổ: “Nàng là trợ lý của ta, Tiểu Chu.”

“Đúng thế, ta biết người lần trước là Tiểu Thuyền a.” Đầu óc Hồ Long Uy đi vào ngõ cụt, không cách nào chui ra nổi.

Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ, nhìn Suất Chinh lắc đầu.

(thực không hiểu đầu óc Thủy Tiên hòa thượng vận hành thế nào mà có thể đi xa đến vậy =)))

Suất Chinh dùng sức kéo Hồ Long Uy nhìn thẳng mình, gằn từng chứ: “Vứt tất cả ý nghĩ trong đầu ngươi đi, nghe ta nói này.”

Hồ Long Uy chần chừ rồi gật gật đầu.

“Kiều Dĩ Hàng chính là Tiểu Thuyền trong game, lần trước chúng ta thấy là trợ lý của hắn, dùng để che giấu. Tiểu Thuyền chúng ta nói chuyện từ trước đến giờ chính là Kiều Dĩ Hàng!”

Hồ Long Uy trố mắt đứng nhìn.

Suất Chinh vỗ vỗ mặt hắn: “Tốt lắm, đã hiểu rồi.”

Hồ Long Uy đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Kiều Dĩ Hàng lắp bắp nói: “Làm cách nào chứng minh ngươi là Tiểu Thuyền?”

Kiều Dĩ Hàng chậm rãi nói: “Còn nhớ rõ lúc đầu ngươi từng nói với ta…”

Trương Tri cùng Suất Chinh đều vảnh tai lên nghe.

“Nếu chúng ta kết hôn sẽ bưng nước rửa chân cho ta.”

Hồ Long Uy tắt tiếng.

Vẻ mặt Trương Tri và Suất Chinh có điểm vi diệu.

“Đánh quái cho ta.”

Hồ Long Uy im lặng ngồi xuống.

Kiều Dĩ Hàng tươi cười: “Cung cấp hồng lam dược vô hạn.”

Vẻ mặt Trương Tri cùng Suất Chinh phi thường vi diệu.

Suất Chinh vỗ vai Hồ Long Uy: “Sao đến lượt ta thì không còn đãi ngộ như thế rồi đây?” Hắn dù đang cười nhưng trong mắt một điểm ý cười cũng không có.

Trương Tri híp mắt đánh giá Kiều Dĩ Hàng: “Anh nhớ thực rõ ràng.”

Kiều Dĩ Hàng: “Đây là liên quan đến trí thông minh chứ không liên quan tới mặt tình cảm.”

Hồ Long Uy xấu hổ hồi lâu mới ngẩng đầu: “Lúc nào thức ăn lên nhỉ?”

Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.

Hồ Long Uy ôm bụng: “Ta đợi lâu quá rồi.”

Trương Tri đứng dậy đi giục đem thức ăn lên.

Suất Chinh ghé vào bên tai Hồ Long Uy nhỏ giọng: “Ừm. Chúng ta sẽ dành thời gian nói tiếp đề tài vừa nãy sau.”

Hồ Long Uy: “…”

Cả bữa ăn, Trương Tri cùng Suất Chinh nói chuyện vui vẻ mà Kiều Dĩ Hàng vẫn chìm trong ánh mắt u oán của Hồ Long Uy.

Cơm nước xong, Suất Chinh đề nghị tới hát karaoke.

Vì tháng sau phải tổ chức concert nên Kiều Dĩ Hàng chỉ có thể cổ vũ.

Hồ Long Uy cảm thấy áp lực khi phải hát trước mặt ca sĩ chuyên nghiệp, cũng gia nhập đội cổ vũ.

Còn lại Trương Tri cùng Suất Chinh liếc nhìn nhau, thấy không thể nhìn nhau hát tình ca, đành bỏ qua karaoke, nghĩ tiết mục khác.

Cuối cùng Hồ Long Uy đề nghị đi đánh mạt chược.

Bốn người vừa vào phòng, nhìn nhau rồi ăn ý lựa chọn vị trí theo thứ tự: Trương Tri, Suất Chinh, Kiều Dĩ Hàng, Hồ Long Uy.

Kiều Dĩ Hàng chia xong bài, Trương Tri làm nhà cái, rất nhanh tiến hành chiến đấu.

Một ván đánh xong, Trương Tri cùng Suất Chinh im lặng nhìn người của mình.

Hồ Long Uy vội ho một tiếng: “Lần đầu đánh mạt chược, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Suất Chinh: “Người không biết chơi mạt chược nhưng lại đề nghị đánh mạt chược, ta cảm thấy ngươi rất dũng cảm và có tinh thần học hỏi.”

Hồ Long Uy: “Trừ không biết hồ* thế nào, cái khác ta đều biết.”

*Giống kiểu góp thành bộ để ù trong tá lả.

Suất Chinh: “Nhưng làm những cái khác đều là để hồ!”

Hồ Long Uy câm nín rồi.

Hết người này phát tác đến người kia phát tác.

Trương Tri: “Ngươi có nhiều đối tử như vậy sao không lấy đôi nào?”

Kiều Dĩ Hàng: “Không thấy.”

“Đó là vì ngươi chỉ nhìn bài bản thân thôi.” Mấy giáo viên tiếng Trung của hắn đều coi mạt chược như hồn dân tộc mà dạy hắn nên dù lớn lên ở Mỹ hắn rất thạo chơi mạt chược.

Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc: “Đánh mạt chược còn có thể nhìn bài người khác sao?”

Trương Tri: “…”

Vì đối phương quá kém, Trương Tri cùng Suất Chinh đành bắt đầu công cuộc dạy dỗ.

“Nhất Điều! Có lấy không?” Trương Tri cầm bài chậm rãi đặt lên bàn.

Kiều Dĩ Hàng lắc đầu: “Ta cần Vạn Tử.”

Trương Tri quăng cho hắn ánh mắt hiểu rồi.

Suất Chinh đánh ra Đông Phong: “Đây là đôi Đông Phong! Có nhớ phải lấy.” Hắn cũng nhìn đối diện.

Hồ Long Uy thành thật: “Ta chỉ có hai Nam Phong.”

Vì thế vòng tiếp theo, Nam Phong xuất hiện.

La hét suốt một buổi tối, Trương Tri cùng Suất Chinh thắng gần nửa tiền cược.

Kiều Dĩ Hàng cùng Hồ Long Uy trong tình huống chiếm nhiều ưu thế, đấu đá lung tung mà thua rất nhiều.

Suất Chinh bùi ngùi: “Lần đầu tiên phát hiện muốn để người khác thắng tiền khó đến vậy.”

Trương Tri: “Ta cũng hiểu. Cuối cùng cũng biết tại sao nhiều người cần nhét vàng thỏi vào bánh trung thu mà hối lộ. Vì đó cũng là một nghệ thuật.”

Hai người nhìn nhau cười, rất có ý tri kỷ gặp nhau.

Kiều Dĩ Hàng cũng Hồ Long Uy giả câm giả điếc ngồi bên cạnh, một người ăn hoa quả, một người ngẩn người.

Từ đó về sau, bọn họ thường xuyên gặp mặt, ăn cơm, chơi bóng, đi hát… nhưng tuyệt không đụng đến bàn mạt chược lần nào nữa.

Hồ Long Uy trong game lập ra bang phái “Ăn chơi hưởng thụ“, trừ hội trưởng Bách Luyện Cương cùng phó hội Nhiễu Chỉ Nhu, hội viên có Chiến Hồn Vô Cực, Tiểu Thuyền, Đại Dương, Cự Linh Thần… Không danh tiếng gì nhưng coi như là nhà.

Sau server bị xác nhập nhưng “Ăn chơi hưởng thụ” vẫn không giải tán, tiếp tục hoạt động….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.