Mặc Vân mấy ngày liền không login chẳng phải vì tức giận mà là cửa hiệu Đăng chuyện nhập hàng xảy ra khó khăn, hắn cùng với sư phó phải chạy đến thành phố khác dànxếp ổn thỏa. Những lúc đầu óc nhàn rỗi lại nghĩ đến chuyện đó khiến hắnhối hận không thôi.
Hối hận đêm đó manh động chạy đi cầu hôn, hối hận chuyện vội vã xuống tuyến, nhiều ngày không có thời gian, không cócách nào cùng cô giải thích, sẽ bị chán ghét sao? Sẽ bị cô nghĩ như thếnào? Nếu hắn kêu “chị” liệu còn có tác dụng?
Khuya nào đầu óc hắn chỉ nghĩ mấy vấn đề này, còn có. . . . . . sợ hãi, nếu đồ đệ thật sựcùng đại thần tốt hơn thì làm sao bây giờ.
Ngay cả sư phó cũng nhìn ra: “Tiểu lão bản, nhớ con gái nhà ai thế?”
“Trương sư phó, cái gì cũng không qua mắt chú được.” Mặc Vân cười, không e dè trả lời.
“Từng này tuổi có cái gì mà chưa trải qua? Cô gái đó là Lục Nhẫm Gia cứ hay gọi điện cho con?”
“Chỉ là bạn trung học, chả biết xin ở đâu được số điện của con, còn biết địa chỉ cửa hiệu, thật là đáng ghét.” Lục Nhẫm Gia chính là Mộ Vũ Ôn Nhu,vẻ mặt hắn khi nhắc đến cô ta là tràn ngập chán ghét.
Trương sưphó thấy thế hiểu ý liền không hỏi gì thêm nữa, cười nói: “Nhìn bộ dạngngẩn người của con…không lẽ con yêu đơn phương?”
“Chú muốn cườithì cười đi.” Mặc Vân cũng thay đổi thành giọng điệu trêu chọc, ẩn trong đó là “Cẩn thận con khấu trừ tiền lương của chú nha ~”
“Chú chẳng cười đâu, người trẻ tuổi nên dũng cảm thử thì mới biết kết quả ra sao có phải hay không?”
“Con bày tỏ rồi…” Mặc Vân nhỏ giọng lầu bầu một câu, kia nhưng là trực tiếpcầu hôn a, bất quá lập tức cười nói: “Thôi nói sau đi, chuyện cửa hiệucòn chưa xong tâm tình đâu mà tìm bạn gái.”
Trương sư phó tán thưởng vỗ vai hắn, hắn bất đắc dĩ cười cười.
Chuyện trong cửa hiệu rốt cuộc vào quỹ đạo, chạng vạng lúc về nhà làm xong hết thảy mọi chuyện, ngay cả tắm cũng không tắm thẳng tiến vào game.
Lần đầu tiên, hắn login còn sớm hơn Lí Nam Nam. Giở ra bưu kiện đầu tiên là của Mộ Vũ Ôn Nhu:
“Mặc Vân, xảy ra chuyện gì thế, em gọi cho anh mà anh không bắt máy *nức nở* mấy ngày nay anh không login con tiện nhân kia làm cho bang chướng khímù mịt khiến nhiều người bỏ bang mà đi!”
Nhìn đến những lời nàylí do thoái thác thật phản cảm, mở ra danh sách thành viên thì quả thậtnhiều người quen đã không thấy đâu.
【Bang phái】【Mặc Tử Lưu Niên】: Miêu tỷ, trong bang xảy ra chuyện gì?
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: Lưu Niên, em nhớ anh lắm *trái tim* đều do đồ đệ của anh hết đó!
【Bang phái】【Mèo Con Phấn Hồng】: đi mà hỏi đồ đệ của cậu.
Thấy thế, Mặc Vân liền hiểu bang chủ không muốn bàn chuyện này trên kênhbang, mà nguyên nhân nhất định là Mộ Vũ Ôn Nhu. Này bang sáng tạo mộtphần lực của hắn, Mèo Con Phấn Hồng, Vân Phá Nguyệt, Mặc Vũ Ôn Nhu, còncó hắn ra tiền kiến bang. Chơi Thiên Long chính là do Lục Nhẫm Gia giớithiệu, ai ngờ cô ta cũng mò vào đây. Mà Mèo Con Phấn Hồng và Vân PháNguyệt đều biết cô ta cùng hắn là bạn ngoài hiện thực, cho nên vì nể mặt mũi của hắn mà có hơi dung túng cho cô ta.
Vừa rồi Mèo Con PhấnHồng mặt ngoài là nói giúp cô ta, kì thực nói cũng bằng không. Bởi vìhắn đã sớm biết trong cái bang này không ít người ghét cô ta, vì ngạibang chủ cùng phó bang chủ nên không nói ra mặt, lần này xói mòn nhiềuthành viên như vậy đều là công của cô ta, nhưng lại đem trách nhiệm đổlên trên người Nam Nam, Miêu tỷ kêu chính mình hỏi Nam Nam, Nam Nam nhất định nói chân tướng cho hắn biết, làm như vậy Mèo Con Phấn Hồng sẽkhông đắc tội hai bên.
Đồ đệ chưa login, vì thế Mặc Vân rep lại cho Mộ Vũ Ôn Nhu:
“Sự nhẫn nại của tôi dành cho cô đã đến mức cực hạn, mặc kệ là trò chơi hay là hiện thực, tôi mời cô biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Tạm biệt.”
Bên kia rất nhanh có phản ứng, hắn đương nhiên khinh thường trực tiếp chechắn cho vào danh sách đen. Kênh bang hắn quản không được cho nên mặc cô ta nơi nơi kêu gào, hắn dứt khoát gửi tin nhắn cho Mèo Con Phấn Hồng:
“Miêu tỷ, nếu chị không phiền thì đá cô ấy ra khỏi bang đi, không cần cố kỵ em, em so với mọi người càng ghê tởm cô ta hơn.”
Không nghĩ tới động tác đối phương phi thường nhanh chóng, hắn vừa phát qua thôi, kênh bang đã có dòng thông báo:
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】 bởi vì trái với bang quy, đã bị khai trừ ra khỏi bổn bang.
【Bang phái】【Vân Phá Nguyệt】: TNND, lão nương đã sớm chịu đủ.
【Bang phái】【Mèo Con Phấn Hồng】: phiền toái đến rồi kìa.
Nàng nói thế bởi vì Mộ Vũ Ôn Nhu đang dùng loa mắng người:
【Loa】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: Mèo Con Phấn Hồng, cô cũng là tiện nhân! Dựa vào cái gìkhai trừ tôi *nói phun ra nước* *giận* *giận* *giận*
【Loa】【TaThực Suất】: ôi, mọi người xem xem, gái làng chơi đang rao hàng, không sợ nhiễm bệnh thì mau mau thượng đi *cười to* *cười to* *cười to*
【Loa】【Chuyên Sát Các Loại Trang B】: ông đây lại có sinh ý, ai ra giá nào, tôi sẽ đi giết ả!
【Loa】【Thượng Cổ Phong Hoa Tuyết Nguyệt】: Miêu tỷ, chị rốt cục đã ra tay *tán*
【Loa】【Mèo Con Phấn Hồng】: thì ra là Chiến Thiên Thánh Hỏa, thực xin lỗi, rácrưởi đã bị khai trừ, bằng hữu ngày trước ơi, tôi hy vọng mọi người cóthể trở về. Con mèo nhỏ lúc này bái tạ *bái tạ*
【Loa】【S Phải Khốc】: Miêu tỷ, sự tình đã qua thì cho qua, tùy duyên đi *mỉm cười*
Dòng người đổ xô lên án cô ta đương nhiên cô ta cũng đáp trả. Bất quá hắnchẳng quan tâm họ nói cái gì, hắn đang đọc tin nhắn của Ưng Chi CaoTường:
“Mặc tiểu trư, đến đây đi. À mà kéo đệ hay là đi phụ bảnvới tụi này? Đệ của cậu sắp xuất sư rồi, nghe lão bà anh kể, mấy ngàynay Nam Nam nhớ cậu lắm, hảo hảo nắm chắc cơ hội nga *cười gian*”
Theo sau là tin nhắn của Tiểu Yêu Li Li:
“Rốt cuộc cũng xuất hiện, đệ của cậu mỗi tối ngủ không có yên đâu! Cảnh cáo cậu, không cho phép khi dễ cô ấy *mặt hình sự*”
Nguyên lai Nam Nam cũng nhớ đến mình. . . . . . Bạn nhỏ Mặc hồi âm xong duỗicái thắt lưng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Lúc này, Mộ Vũ Ôn Nhu đã thay đổi chủ đề:
【Loa】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: Mặc Tử Lưu Niên, anh đừng đối xử với em như vậy mà, emlà thực lòng yêu anh, cho em một cơ hội được không? *khóc lớn*
Nam Nam vừa login đã nhìn thấy câu này, nhíu nhíu mày! Nhanh chóng mở ralist bạn tốt thì thấy em ấy đang online, trong lòng đột nhiên rất khẩntrương. Đầu óc nóng lên phát qua cho hắn một cái tin nhắn:
“Tiểu mỹ nhân, từ lúc nào trở thành nhân vật chính trong vở kịch cẩu huyết vậy?”
Thình lình nhận được tin nhắn, hắn vừa xấu hổ vừa ủy khuất trực tiếp kéo cô tiến đội.
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: . . . . . .
【Tổ đội】【Nhị Nam】: . . . . . .
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: thực xin lỗi.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: thực xin lỗi.
Hai người đồng thời đánh ra. Tiểu Cầm vốn là muốn hỏi một chút tình huốngthì nhìn thấy Nam Nam đang chung một đội với em ấy liền thức thời imlặng, quay qua lo tiếp chuyện của mình.
Mặc kệ trên loa đang dậy sóng cũng không ảnh hưởng thế giới riêng của hai người.
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: chị ơi, đừng xin lỗi. . . . . .
Ngạch, Nam Nam xấu hổ, cô chính là người cự tuyệt lời cầu hôn từ hắn, nhưng là nhìn hắn gọi cô bằng “chị” thật sự cảm động à!
【Tổ đội】【Nhị Nam】: nên nói nên nói *thật có lỗi*
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: sao lại xin lỗi?
【Tổ đội】【Nhị Nam】: a đúng rồi, kinh nghiệm tồn đủ rồi, không sai biệt lắmcó thể xuất sư, sư phụ tới Đại Lý chỗ NPC lĩnh phần thưởng đi ^_^
Mặc Vân thấy cô đang ở Đại Lý, liền nói:
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: nhanh vậy, đến khi nào?
【Tổ đội】【Nhị Nam】: bởi vì mỗi đêm logout đều đứng ở chỗ này chờ sư phụ login. . . . . .
Nam Nam phát điên cái gì, tuy nói đã nghĩ thông suốt nhưng không nghĩ nóinhững lời này nhưng ngón tay không tự chủ đánh ra làm cô líu lưỡi. MặcVân bên kia liền ngẩn người sau đó tâm hoa nộ phóng.
Hắn im lặng chạy đến chỗ cô. Thu tọa kỵ, điều khiển nhân vật lại gần dùng động tác “Ôm”, sau đó là “Hôn”.
Lí Nam Nam ngơ ngẩn, giống như tự mình tự trải qua tê dại cùng ngọt ngào.
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: nếu sư phụ cầu hôn lại một lần nữa, đệ có chịu không?
【Tổ đội】【Nhị Nam】: gọi chị ^_^
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: chị *mặt đỏ* *trái tim* *hoa tươi* *hôn môi*
【Tổ đội】【Nhị Nam】: đồng ý. . . . . .
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: (^o^)/~
【Tổ đội】【Nhị Nam】: kia cũng phải xuất sư mới được nha, sư phụ. . . . . .
Vì thế Nam Nam lập tức nhấn nút thăng cấp, từ 40 cấp thăng lên 44, còn nửa cây kinh nghiệm nữa mới đủ.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: thiếu kinh nghiệm. . . . . . (>_
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: dễ ợt, cứ để lão công giải quyết.
Ha?! Xưng hô kiểu này có nhanh quá không? Nam Nam lấy tay chống cằm, mặt hơi đỏ ửng, vì sao cảm thấy hạnh phúc đâu. . . . . .