**Định Phong** đứng một mình giữa cõi mờ ảo, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện tạo thành một khung cảnh huyền bí và tĩnh lặng. Trái tim anh đang đối diện với một sự lựa chọn đầy đau đớn. Quyết định này không chỉ ảnh hưởng đến chính anh mà còn đến **Vân Nhiên**, người đã cùng anh trải qua bao thử thách và đau khổ. Anh biết rằng sự lựa chọn của mình sẽ định hình tương lai của cả hai, nhưng sự mâu thuẫn trong lòng anh khiến anh cảm thấy như bị mắc kẹt giữa hai thể giới.
Ánh sáng từ cõi mờ ảo dường như dần tắt, chỉ còn lại một không gian đen tối. **Định Phong** đã nghe rõ ràng những lời của **Thần Luân Hồi**: nếu anh chọn xóa bỏ ký ức, anh và **Vân Nhiên** sẽ có cơ hội bắt đầu lại một cuộc đời mới mà không bị ám ảnh bởi quá khứ đau thương. Nhưng nếu anh quyết định giữ lại ký ức, anh sẽ tiếp tục sống với nỗi đau không thể xóa nhòa, trong khi **Vân Nhiên** sẽ không bao giờ nhớ đến anh.
Nỗi đau trong lòng anh ngày càng sâu sắc. Anh nhớ lại tất cả những khoảnh khắc tuyệt vời bên **Vân Nhiên**_ những ánh mắt yêu thương, những lời nói ngọt ngào, và cả những cuộc chiến chống lại số phận. Tất cả đều là một phần của anh, một phần đã hình thành nên con người anh ngày hôm nay. Sự hy sinh của **Vân Nhiên** để giải thoát cho anh, và tình yêu mà cô dành cho anh, không thể bị xóa nhòa bằng bất kỳ cách nào.
**Định Phong** cảm thấy như mình đang đứng trước một vực sâu thằm, nơi mọi sự lựa chọn đều mang đến đau khổ. Mỗi bước đi đều có thể dẫn đến một kết quả mà anh không thể kiểm soát. Anh nhớ lại những lời của **Vân Nhiên**, những tâm sự của cô về tình yêu và sự hy sinh, và những khoảnh khắc khi họ cùng nhau đối mặt với thử thách. Những ký ức đó là những gì anh không thể bỏ lại, dù cái giá phải trả là đau đớn.
“Có lẽ,” **Định Phong** nghĩ, “cái giá để giữ lại ký ức không chỉ là nỗi đau mà còn là cơ hội để tìm thấy ý nghĩa trong những ký ức đó.” Anh cảm thấy rằng tình yêu của họ, dù đau khổ và bị chia cắt, vẫn có giá trị hơn bất kỳ sự hứa hẹn nào về một cuộc sống mới mà không có ký ức.
*Thần Luân Hồi** xuất hiện trước mặt anh, với ánh mắt đầy sự thông cảm và kiên nhẫn. “Ngươi đã quyết định chưa, **Định Phong**?”*Định Phong** hít một hơi thật sâu, và quyết định cuối cùng của anh đã rõ ràng. “Ta chọn giữ lại ký ức. Ta muốn tiếp tục sống với những ký ức về **Vần Nhiền** , dù đau đớn đến đầu. Ta hy vọng rắng một ngày nào đó, tình yêucủa chúng ta sẽ tìm thấy cách tái hợp, và dù không còn ở bên nhau, ít nhất ta sẽ không phải sống trong sự thiếu vắng hoàn toàn.”
Vị thần gật đầu, ánh sáng xung quanh dần trở nên sáng hơn. “Rất tốt. Quyết định của ngươi sẽ được tôn trọng.
Dù không có cách nào để thay đổi quá khứ, nhưng tình yêu thực sự sẽ luôn tồn tại trong trái tim ngươi.”
**Định Phong** cảm nhận được một luồng sức mạnh tỏa ra từ những ký ức và tình yêu của anh. Anh biết rằng dù sẽ phải sống với nỗi đau của sự mất mát, anh vẫn mang theo tình yêu đó như một phần quan trọng trong cuộc đời mình. Như một ánh sáng từ xa, **Vân Nhiên** vẫn hiện hữu trong trái tim anh, như một dấu ấn không thể phai nhòa.
Anh cảm thấy linh hồn mình dần rời khỏi cõi mờ ảo, trở lại với hiện tại, với ký ức và nỗi đau của chính mình. Nhưng một cảm giác bình yên và quyết tâm đã tràn ngập trong anh. Anh sẽ tiếp tục sống, mang theo ký ức về tình yêu của họ, và hy vọng rằng một ngày nào đó, có thể trong một kiếp sống khác, họ sẽ có cơ hội để đoàn tụ.
Ánh sáng xung quanh anh nhạt dần, và **Định Phong** biết rằng cuộc hành trình của anh không kết thúc ở đây.
Anh sẽ tiếp tục sống và chiến đấu, mang theo tình yêu và ký ức của **Vân Nhiên** như một phần không thể tách rời của mình. Dù đau khổ và mất mát, anh vẫn giữ niềm tin vào tình yêu và hy vọng vào tương lai.